Chương 46: Người nhát gan

Thẩm Lăng mặt không cảm xúc đối diện với chú chó to đọc tên thì là “Đại tướng quân” nhưng viết thì lại là Tàng Ngao, trên mặt chú chó to ở chỗ Tưởng thị dọa sợ một đám cũng không nhìn ra biểu cảm gì... Không, thật ra nó vẫn có, Thẩm Lăng hình như, có vẻ, dường như, xem chừng, có lẽ từ trong ánh mắt của nhìn thấy dáng vẻ miệt thị không thể nghi ngờ.

“...” Thẩm Lăng nuốt nước miếng.

Bàn chân giấu ở dưới làn váy của nàng đang khe khẽ run lên.

Con chó to này thật con mẹ nó cao quá! Đến tận eo nàng luôn rồi!

Tạ Nguyên Tuần xoa đầu chú chó, ánh mắt của nó lập tức liền thay đổi, trở nên thần phục nghe lời.

“......” Vẻ mặt Thẩm Lăng một lời khó nói hết, con chó vậy mà cũng biết phân biệt đối xử nữa à?

Ngón tay khớp xương rõ ràng của Tạ Nguyên Tuần vuốt ve bộ lông đen sẫm trên đầu của “Đại tướng quân” Tàng Ngao, dư quang nhìn qua Thẩm Lăng từ sau khi bị nó đưa lên Trích Tinh Lâu vẫn chỉ đứng yên không nhúc nhích, hỏi, “Cũng đã tới rồi, không phải nàng nói muốn gặp mặt cảm ơn nó sao?”

Thẩm Lăng hít sâu.

—— Nó không phải là thứ gì tốt, ngươi cái đồ đại cẩu tử này, cũng không phải thứ gì tốt y chang.

—— Ta, ta thật là quá thảm!

Thẩm Lăng thử nói, “Bệ hạ, thϊếp đứng ở chỗ này nhìn là được rồi, nó là “đại tướng quân” mà bệ hạ ngài phong thưởng, một nữ quyến hậu cung như thϊếp, vẫn nên giữ chút khoảng cách với nó đến cùng thì hơn.”

Dù sao Tạ Nguyên Tuần lấy cái tên đại tướng quân này đặt cho con chó to Tàng Ngao, Thẩm Lăng bèn bẻ lái nói về phương diện rằng phi tử và tướng quân không nên kết giao gì đó để lấp liếʍ.

Tạ Nguyên Tuần: “Nhưng ta muốn cho nàng tới đây sờ nó.”

Thẩm Lăng: “……” Nàng không muốn.

Tạ Nguyên Tuần, “Nàng không đi, chẳng lẽ là nàng sợ đại tướng quân sao?”

Thẩm Lăng gật đầu, “Có sợ.”

Tạ Nguyên Tuần nói, “Nàng nhìn nó nhiều hơn đi, nhìn nhiều rồi nàng sẽ không sợ nữa.”

—— Ngươi lại không chịu theo kịch bản à! Lúc này chẳng phải là ngươi nên nói rằng nếu ta sợ, vậy thì sẽ cho ta không cần gặp lại nó sao?

Thẩm Lăng nhỏ giọng nói, “Thϊếp sợ, bệ hạ……”

Tạ Nguyên Tuần bỗng nhiên nhíu mày, nói, “Nàng không được sợ nó, phi tử đứng ở bên cạnh ta sao có thể nhát gan sợ phiền phức, nếu như thật sự là như thế, vậy thì người này hẳn là cũng không nên tồn tại, Bảo phi, nàng nói có phải hay không?”

Thẩm Lăng thật muốn quăng cho hắn một cái tát.

Lời này của Tạ Nguyên Tuần còn chẳng phải là muốn cho nàng lựa chọn giữa hai con đường sống và chết sao? Thẩm Lăng quả thật đã chịu đủ loại nơm nớp lo sợ này ở bên cạnh hắn rồi, buổi tối cũng ngủ không ngon giấc, ban ngày cũng ăn cơm không ngon, cả ngày tâm trạng u buồn, thân thể không chịu nổi những tháng ngày tối tăm...

Tạ Nguyên Tuần: ???

Đây là đang nói ai vậy?

Thẩm Lăng sửa sang lại ống tay áo, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Bệ hạ, ngài nói đúng, người nhát gan không xứng được ở bên cạnh ngài.” Giữa chết và sống, nàng sẵn sàng việc nhân đức không nhường ai mà lựa chọn sống, nàng vươn tay đặt lên trên đầu Tàng Ngao, trên mặt bình tĩnh, trong lòng thì lại đang không ngừng tự nhủ:

—— Đây là chó con đây là chó con đây là chó con đây là chó con......

Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, lúc này hắn bỗng nhiên có chút không rõ rốt cuộc Thẩm Lăng là gan lớn hay là nhát gan, nếu nói nàng gan lớn, vậy thì sao bây giờ bảo nàng sờ “Đại tướng quân” một chút nàng còn phải bịt tai trộm chuông, coi đại tướng quân thành chó con?

Nhưng nếu nói nàng nhát gan, lúc trước khi hắn đưa Thẩm Lăng đến vườn thú xem thần thú, nàng lại không hề sợ hãi, mà ngược lại còn cảm thấy thần thú rất dễ thương, rất đáng yêu.

Thẩm Lăng sờ soạng bộ lông của chú chó lớn Tàng Ngao mấy cái, cảm giác cũng không tệ lắm, không hề đáng sợ giống như trong tưởng tượng của nàng.

Không thể trách nàng sợ hãi, chủ yếu là do trông đại cẩu cẩu quá cao quá hung dữ, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, nó mà cắn một cái là cũng đủ cắn chết nàng rồi.

Đối mặt với con vật có thể dễ dàng gϊếŧ chết nàng như vậy, trong lòng Thẩm Lăng dĩ nhiên là chột dạ.

Cái gì? Hỏi nàng vì sao ở trước mặt Tạ Nguyên Tuần không sợ hãi chột dạ ư?

Thẩm Lăng muốn nói là mình cực kỳ sợ đó có được không! Chỉ là lúc nàng vẫn luôn ở chung với Tạ Nguyên Tuần đều là tự vuốt đuôi với hắn, kiên quyết không muốn để xảy ra xung đột với hắn, mà quan trọng hơn là...

Tạ Nguyên Tuần hắn có thể nghe hiểu tiếng người! Còn “Đại tướng quân” thì chỉ là một con vật, một con chó mà thôi, dù nó có linh tính đi nữa thì cũng không thể giao lưu nghe hiểu với con người được.

Tạ Nguyên Tuần nói, “Cho nàng nuôi nó, thấy sao?”

Lời này hắn chỉ là đột nhiên tâm huyết dâng trào mà nói.

Vẻ mặt Thẩm Lăng cứng lại, nàng hàm súc trả lời, “Cung điện của thϊếp không có chỗ thích hợp cho đại tướng quân ở, hơn nữa nó bị ngài nuôi thành hùng tráng uy vũ đến như vậy, thϊếp cũng không có kinh nghiệm nuôi nó, cho nên vẫn là thôi đi.”

—— đừng có nằm mơ, ta sẽ không nuôi đâu.

—— tuyệt đối sẽ không nuôi!

—— Trông nó to đến như vậy, ta sờ vài cái còn được, chứ nếu thật sự mang về Trường Nhạc Cung, ta sẽ khóc mất.

Tạ Nguyên Tuần chần chờ nói, “Nàng không cảm thấy nó đáng yêu sao?”

Hắn nhìn vẻ mặt của Thẩm Lăng có chút nghi hoặc, nàng muốn nuôi thần thú, vì sao lại không muốn nuôi “Đại tướng quân”? Chẳng lẽ là bởi vì lông của đại tướng quân là thuần màu đen, còn lông của thần thú là hai loại màu sắc đen trắng ư, chỉ thiếu một loại màu sắc nàng liền không thích?