Chương 1-1

Phía xa về phía Đông, có một dãy núi hùng vĩ đã tồn tại từ khi trái đất còn xanh non và những sinh vật nhỏ bé bắt đầu bò trên bề mặt. Đó là nơi tôi được sinh ra và là quê hương của tôi. Suốt một thời gian rất dài, tôi không biết gì ngoài những ngọn núi ấy.Sinh vật sống đầu tiên tôi nhìn thấy không phải là động vật hay thực vật, mà là anh trai tôi. Anh ấy giống tôi, nhưng cũng có một chút khác biệt.

Lúc bấy giờ, cả hai chúng tôi đều không hiểu làm sao chúng tôi có thể giống nhau mà lại khác nhau. Theo cách nói của con người, tôi giống như phái nữ và anh ấy giống như phái nam.

Tôi là em gái, anh ấy là anh trai. Anh ấy là thanh kiếm, còn tôi là tấm khiên.

Nhưng chúng tôi không phải con người, động vật hay thực vật. Chúng tôi là thần linh, cụ thể là thần linh của núi.

Khi những ngọn núi hình thành, chúng tôi cũng xuất hiện. Chúng tôi biết tất cả mọi thứ xảy ra trên những ngọn núi đó, giống như con người biết cơ thể của chính mình.

Chúng tôi chứng kiến những mầm xanh đầu tiên nhú lên trên những đỉnh núi trọc. Chúng tôi theo dõi lũ côn trùng và chim muông bay đến. Những loài động vật nhỏ, như thỏ và cáo, rồi sau đó là hươu nai và sói… chúng tôi có mặt trong khoảnh khắc tất cả chúng xuất hiện.

Anh trai tôi thích động vật nhất. Anh ấy yêu thích hươu nai đến nỗi đã rót sức mạnh của mình vào chúng và khiến chúng thay đổi.

Lúc đầu, anh ấy không nhận ra mình đang làm gì, vì vậy cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên khi lũ hươu bắt đầu nói chuyện với chúng tôi. Không phải bằng lời nói, vì chúng tôi không biết ý nghĩa của ngôn ngữ, nhưng bằng cảm xúc và mong muốn. Chúng trở nên thông minh, vì không còn từ nào hay hơn để diễn tả điều đó.

Còn tôi, tôi tập trung vào thực vật. Không phải là tôi không thích động vật, nhưng vẻ đẹp của một bông hoa dường như vượt qua vẻ đẹp của lũ hươu do anh trai tôi tạo ra.

Tôi đã rót sức mạnh của mình vào thực vật. Loài yêu thích của tôi là những cây hoa, mặc dù ban đầu chúng không thực sự phù hợp với hầu hết địa hình núi.

Tôi đã rất cẩn thận nuôi dưỡng những cây hoa cho đến khi chúng nở rộ những bông hoa màu xanh độc đáo, chưa từng thấy ở bất kỳ nơi nào trên thế giới. Vào ban ngày, chúng khiến ngọn núi trông giống như đại dương và vào ban đêm chúng phát sáng như hàng ngàn chiếc đèn l*иg nhỏ màu xanh.

Tôi không biết bao nhiêu năm đã trôi qua trong thời gian này. Thần linh như anh trai tôi và tôi không có khái niệm về thời gian.

Chúng tôi hiểu khái niệm về ngày và đêm, về các mùa, nhưng ngoài ra, chúng tôi không quan tâm nhiều đến ý nghĩa của chúng.

Vạn vật đều già đi. Mọi thứ đều héo úa theo tuổi tác. Nhưng thay vì quy kết điều đó cho thời gian, thì đơn giản đó chỉ là bản chất của mọi thứ.

Những thứ mà chúng tôi đổ sức mạnh vào dường như thoát khỏi sự tàn phá của kẻ gϊếŧ người thầm lặng đó, hay ít ra là chúng tôi nghĩ vậy.

Những cây hoa màu xanh của tôi, lũ hươu của anh trai tôi. Chúng tôi không nhận ra sự can thiệp của mình là không tự nhiên, rằng bản thân chúng tôi cũng lạ lùng.