Chương 2

Số quần áo mới mua được bày biện lên giường. Phương Nam Chi cụp mắt nhìn chúng trong chốc lát rồi lại hít một hơi thật sâu.





Những bộ quần áo này có đủ loại màu sắc khác nhau, nào là màu be, xanh lam nhạt, hồng nhạt... Cách đây không lâu, Triệu Lợi Vân đã mua cho cô vô số quần áo và đồ trang sức đầy nữ tính như thế này.





Nhưng thực ra từ trước đến nay, Phương Nam Chi chưa bao giờ mặc quần áo có màu sắc sặc sỡ như vậy.





Cô chỉ thích mặc đồ màu đen.





Bởi vì màu đen sẽ không để lộ dáng người của Phương Nam Chi quá rõ ràng. Nó cũng sẽ chẳng làm bật lên phần thịt thừa đáng ghét dưới bắp tay hay là phác họa toàn bộ cặp đùi không hề thon gọn.





Mặc dù Phương Nam Chi tự cảm thấy rằng: Bản thân mặc bất kỳ loại quần áo nào cũng rất khó coi. Nhưng màu đen lại giúp cô có cảm giác an toàn.





Tuy nhiên, Phương Nam Chi chưa từng nói điều này với Triệu Lợi Vân. Bởi vì cô không muốn mình vừa mới đến đây mà đã khiến mẹ cảm thấy rằng: Bản thân là một người quá kén chọn và soi mói. Phương Nam Chi không muốn tạt gáo nước lạnh vào sự quan tâm chu đáo của mẹ đối với mình.





Phương Nam Chi khẽ mím môi, sau đó treo quần áo vào tủ đồ một cách cẩn thận.





Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên. Khi Phương Nam Chi bắt máy, cô nghe thấy giọng nói của một bà cụ.





“Liễu Liễu à, trường mới có tốt không? Cháu sao rồi?” Liễu Liễu là tên mụ của Phương Nam Chi. Người đang ở đầu dây bên kia là bà nội của cô - người đang ở một nơi rất xa, cách đây hàng nghìn cây số.





Khi còn nhỏ, vì hoàn cảnh trong nhà nghèo túng nên ba mẹ cô đã đi làm ăn xa. Khi đó, Phương Nam Chi vẫn còn là một đứa trẻ nên cô đã bị bỏ lại và lớn lên bên cạnh ông bà nội.





Theo kí ức mà mình có thể ghi nhớ được, Phương Nam Chi vẫn luôn sống ở một thị trấn nhỏ trong nội địa. Từ trường mẫu giáo, trường tiểu học cho đến trung học cơ sở... Phương Nam Chi đều trải qua ở nơi đó.





Trong ấn tượng của cô, ba mẹ mình chỉ có thể trở về nhà vào dịp Tết Nguyên đán. Sau đó, họ lại vội vã rời đi chỉ sau vài ngày ngắn ngủi.

Thuở bé, Phương Nam Chi vẫn luôn mong chờ tới mấy ngày ba mẹ về nhà để cùng ăn mừng năm mới. Nhưng sau này, bởi vì tần suất tiếp xúc giữa ba mẹ và Phương Nam Chi quá ít ỏi nên cô dần dần cảm thấy xa cách, dẫu có mong ngóng đến ngày đoàn tụ đến đâu thì cũng chỉ vậy mà thôi.