Chương 40: Tớ muốn cắt đứt hoàn toàn với họ

Editor: Nơ

Càng đến gần, Mạnh Ly càng nghe rõ tiếng than trách của Lưu Ngọc Cầm.

"Anh sui, mong anh cho tôi lời giải thích. Hình như con trai nhà anh không hề tôn trọng người lớn thì phải? Đe dọa tôi, xúi giục con gái tôi chặn cả nhà mẹ đẻ. Quá đáng nhất chính là còn hành hung con rể của tôi..."

Nói tới nói lui cũng chỉ là những câu nói cũ, chẳng có gì mới mẻ hay lạ lẫm. Luôn cường điệu hóa, đổi trắng thay đen, hắt nước bẩn lên người Cận Thời Dược.

Mạnh Ly biết, cái miệng này của Lưu Ngọc Cầm sẽ chẳng nói được lời hay. Điều cô sợ là Lưu Ngọc Cầm sẽ ăn nói bậy bạ ở trước mặt Cận Chính Nguyên, nên lập tức chạy tới ngăn cản.

Nào ngờ ngay sau đó, cô lại nghe thấy Lưu Ngọc Cầm trách móc: "Ai đời cưới vợ lại không đưa quà dạm ngõ? Anh sui này, gia nghiệp của anh trông lớn mạnh thế kia, chẳng nhẽ lại keo kiệt chút quà dạm ngõ này sao? Cũng không phải nhiều bao nhiêu, chỉ cần mười triệu tệ, không đến nỗi nào đúng chứ?"

"Chị đừng nói chuyện khó nghe như vậy."

So với thái độ chua ngoa và quyết liệt của Lưu Ngọc Cầm, Cận Chính Nguyên tỏ ra cực kỳ bình tĩnh và không hề bối rối trước tình huống. Khí chất của Cận Thời Dược có lẽ là được thừa hưởng từ ông ấy. Sống lưng thẳng tắp uy nghiêm, vừa mở miệng đã mang theo một loại cảm giác áp lực đáng sợ: "Đó là con gái ruột của chị."

Mười triệu tệ?

Ba chữ này, không khác nào một đòn chí mạng giáng thẳng vào đầu khiến trước mắt Mạnh Ly tối sầm.

Lòng bàn chân cô mềm nhũn.

Theo như cách nói của Lưu Ngọc Cầm, trước đó bà ta đã đến công ty để đòi quà dạm ngõ từ Cận Thời Dược, thậm chí còn làm ầm ĩ trước cổng công ty một trận lớn. Nhưng Cận Thời Dược không làm theo ý của bà ta, nên bà ta chẳng ngại mà đứng lì bên ngoài cổng công ty ăn vạ.

Mà hôm nay, trùng hợp thế nào nên mới gặp được Cận Chính Nguyên vừa đi công tác về.

Rốt cuộc Lưu Ngọc Cầm có biết hai chữ "xấu hổ" viết như thế nào không?

Trước mặt bao nhiêu người, vậy mà vẫn trơ trẽn đòi quà dạm ngõ.

Trước khi Mạnh Ly hoàn toàn đến gần, Cận Chính Nguyên dường như đã cảm nhận được nên ngước mắt nhìn cô.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, trái tim Mạnh Ly như bị một đôi bàn tay vô hình siết lấy, trong phút chốc ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Lưu Ngọc Cầm cũng nhìn theo tầm mắt của Cận Chính Nguyên, khi trông thấy Mạnh Ly, bà ta càng giận sôi máu: "Mày còn biết xuất hiện nữa sao! Con mất dạy! Chỉ tổ phí cơm nuôi mày. Trộm sổ hộ khẩu đã đành, nay lại còn chặn cả ba mẹ ruột mày nữa!

Lưu Ngọc Cầm nhếch môi nhìn Mạnh Ly: "Mày đến rất đúng lúc, tao đang bàn bạc chuyện quà dạm ngõ với ba chồng mày đây. Chồng mày tỏ thái độ không muốn đưa. Mày..."

Mạnh Ly chạy vọt qua túm lấy cánh tay của Lưu Ngọc Cầm, muốn kéo bà ta đi.

Lưu Ngọc Cầm lập tức giãy giụa, hét ầm lên: "Mày kéo cái gì hả! Con cái bất hiếu, tao đúng là nuôi ông tay áo, kết hôn một cái là khuỷu tay hướng ra ngoài!"

Sắc mặt của Cận Chính Nguyên không thay đổi, chỉ im lặng nhìn mẹ con họ.

Mạnh Ly đón nhận ánh mắt của ông ấy, há miệng thở dốc, chữ "Ba" như mắc kẹt trong cổ họng, không còn mặt mũi nào để gọi thành tiếng. Sau một hồi muốn nói rồi lại thôi, cô cúi đầu, lí nhí: "Con... Xin lỗi."

Dường như ngay cả một tiếng "Chú" cũng không gọi được.

Mạnh Ly cảm thấy chưa có lúc nào xấu hổ như lúc này.

Xấu hổ đến mức ước gì mình có thể chết quách đi cho xong chuyện.

Lần đầu gặp mặt, nhưng lại dưới một tình huống như vậy.

Người nhà anh sẽ nghĩ như thế nào về cô? Và cô nên đối mặt với họ như thế nào đây?

Cổng công ty vẫn tấp nập người ra vào, ba người họ chắc chắn là tâm điểm chú ý lớn nhất. Có lẽ hôm qua vừa được chứng kiến cảnh tượng đòi quà dạm ngõ, mà hôm nay còn có ông chủ tham gia nên mọi người càng quan tâm hơn.

Cận Chính Nguyên dường như nhìn ra được sự bối rối và khó xử lúc này của Mạnh Ly. Chỉ là hiện tại nói gì cũng không ổn.

Ông ấy cất bước đến gần, thái độ hòa nhã hơn với Lưu Ngọc Cầm: "Chị bình tĩnh trước đã..."

Lời còn chưa dứt, Mạnh Ly đã ghì chặt cánh tay Lưu Ngọc Cầm.

Lưu Ngọc Cần sống chết không chịu rời đi, miệng chửi bới không ngừng. Mạnh Ly không chịu được nữa mà nhắm mắt lại, cô rất muốn nổi giận, nhưng cô biết với tính cách của Lưu Ngọc Cầm, nếu lấy cứng đối cứng thì sẽ chỉ khiến bà ta trở nên điên cuồng hơn, như vậy càng không thể kết thúc được tình huống mắt.

Vì thế, cô đứng trước mặt Lưu Ngọc Cầm, hít một hơi thật sâu để bình ổn cảm xúc, hạ giọng, dùng giọng điệu tự nhiên khuyên nhủ: "Mẹ, chuyện này con sẽ giải quyết. Chúng ta về nhà đi, đừng để người khác chê cười nữa."

"Giải quyết? Mày định giải quyết thế nào! Chỉ khi đưa tiền mới là cách giải quyết tốt nhất..."

"Con cầu xin mẹ." Mạnh Ly thực sự sợ nghe âm thanh cay nghiệt của Lưu Ngọc Cầm, đầu cô cúi thấp, lời nói và tư thế gần như là cầu xin: "Có được không? Mẹ! Con xin mẹ đấy! Nếu mẹ muốn tiền, con sẽ đưa cho mẹ!"

Đúng lúc này, Phương Thiến đã kịp thời xuất hiện, khuyên nhủ Lưu Ngọc Cầm: "Dì, có chuyện gì về nhà chúng ta từ từ nói. Ở đây nhiều người, dì làm như vậy cũng không hay, đúng không?"

Có lẽ thái độ chịu thua của Mạnh Ly hoặc câu nói "Mẹ muốn tiền, con sẽ đưa cho mẹ." cuối cùng đã khiến Lưu Ngọc Cầm xao động. Bà ta hết nhìn Mạnh Ly rồi đảo mắt sang Cận Chính Nguyên, kiêu căng hừ lạnh với đối phương một cái rồi đi về phía xe của Mạnh Ly.

Mạnh Ly vẫn không có cách nào đối diện với Cận Chính Nguyên, chỉ biết khom lưng chào ông ấy, sau đó xoay người đuổi theo Lưu Ngọc Cầm.

Lưu Ngọc Cầm vừa vào xe đã ngồi ở ghế phụ, còn Phương Thiến ở hàng ghế sau.

Lưu Ngọc Cầm lấy ra một bình nước từ trong cái túi mà bà ta thường dùng để mua đồ ăn, vặn nắp uống vài ngụm. Một sự chuẩn bị rất kỹ càng, biết mắng chửi sẽ tốn nhiều sức nên còn chuẩn bị sẵn nước và thức ăn.

Mạnh Ly không muốn ở lại chỗ này thêm một giây nào nữa, nhanh chóng lái xe rời đi.

Lưu Ngọc Cầm uống nước xong, cũng lười nói nhảm với Mạnh Ly, đi thẳng vào vấn đề: "Tiền đâu? Khi nào đưa?"

Một giọng điệu không thể thương lượng: "Mười triệu tệ, không được thiếu một xu."

"Tôi sẽ đưa cho mẹ." Mạnh Ly vừa lái xe vừa lẩm bẩm trả lời, sau đó lảng sang chuyện khác: "Mẹ muốn đi đâu, về nhà hay là tiệm mì, tôi đưa mẹ về."

"Mạnh Ly, mày coi tao như kẻ ngốc đó sao?"

Lưu Ngọc Cầm quyết không buông tha: "Đưa tao về? Mày lại định trốn có phải không?"

Bà ta bắt đầu chửi rủi: "Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, chặn cả ba mẹ ruột là có ý gì? Muốn hoàn toàn vạch rõ giới hạn với cái nhà này sao? Tao nói cho mày biết, đi mà nằm mơ! Muốn thoát khỏi tao à? Ảo tưởng! Tốt nhất là mày nên biết điều một chút, bằng không ngày nào tao cũng đến chỗ làm của thằng chồng mày gây sự. Tao không ngại mất mặt, người phải mất mặt là bọn mày!"

"Tôi không lừa mẹ, tôi và Phương Thiến đang tìm việc làm." Hai bên thái dương của Mạnh Ly co rút liên hồi, nhưng cô vẫn cố chịu đựng mà trấn an: "Tôi đưa mẹ về trước, lát nữa sẽ gửi tiền cho mẹ, có được không? Nếu tôi dám lừa mẹ, mẹ có thể tiếp tục tìm đến công ty."

Nói như vậy, hình như cũng có lý. Lưu Ngọc Cầm cảm thấy lần này mình đang chiếm ưu thế, Mạnh Ly sẽ không dám giở trò nữa.

Thế là bà ta liền đồng ý, dù sao ngồi trước công ty cả ngày cũng mệt. Vì vậy, bà ta bảo Mạnh Ly đưa bà ta về tiệm mì. Trước khi xuống xe còn không quên đe dọa, bảo Mạnh Ly và Cận Thời Dược nhanh chóng gửi tiền, đồng thời yêu cầu Mạnh Ly trả sổ hộ khẩu. Nếu không bà ta sẽ tiếp tục chạy đến công ty làm phiền, khiến tất cả bọn họ không ai có thể xuống khỏi con thuyền này được.

Rốt cuộc cũng tiễn được Lưu Ngọc Cầm, sợi dây căng thẳng trói buộc Mạnh Ly cũng dần nới lỏng.

Cô nằm bò trên vô lăng như mất hết sức lực, từng ngón tay siết chặt. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Giống như đang kìm nén một cảm xúc nào đó sắp không thể kiểm soát được nữa.

"Ly Ly, mẹ của cậu đáng sợ quá." Phương Thiến vẫn còn sợ hãi, "Hầu như mỗi lần gặp bà ấy tớ đều có một cái nhìn mới, thật sự còn đáng sợ hơn cả ma quỷ."

Khi còn học đại học, Phương Thiến đã gặp Lưu Ngọc Cầm vài lần.

Mà lần nào Lưu Ngọc Cầm đến trường cũng là đòi tiền Mạnh Ly.

Thành thật mà nói, lúc đó bọn họ chỉ mới chân ướt chân ráo vào đại học, là những đứa trẻ vừa mới tốt nghiệp cấp 3 ở độ tuổi 18, 19. Về cơ bản, họ không có khả năng độc lập tài chính và phải xin tiền gia đình. Nhưng Mạnh Ly thì khác, cô làm hết công việc này đến công việc nọ. Không chỉ như vậy, Lưu Ngọc Cầm còn thường xuyên kiểm soát lịch sinh hoạt của Mạnh Ly.

Sau khi Mạnh Ly vào đại học, cô không thường về nhà nên Lưu Ngọc Cầm trực tiếp đến trường tìm cô. Nếu Mạnh Ly không đưa tiền, bà ta sẽ ăn vạ ở trường. Giống như hôm nay, nói cái gì mà "Mày nghĩ mày vào đại học là mày ngon phải không? Mày nghĩ mày vào đại học là có thể thoát khỏi tao sao?". Trước sự quyết liệt hung hãn đó, Mạnh Ly không còn cách nào khác là phải lấy tiền đưa cho bà ta.

Mỗi lần Phương Thiến nhìn thấy Lưu Ngọc Cầm đều giống như gặp phải ác mộng, thậm chí còn không dám mở miệng nói vài lời. Lưu Ngọc Cầm quả thật còn đen đủi hơn cả "ôn thần".

"Cậu thật sự muốn chồng cậu đưa tiền cho bà ấy sao?" Phương Thiến hỏi.

Mạnh Ly vẫn nằm bò trên vô lăng, lắc đầu.

Giọng nói rất nhẹ, nhưng cực kỳ kiên định: "Không có khả năng, có chết cũng không được."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Phương Thiến cảm thấy lo lắng, "Mẹ cậu nhất định sẽ không từ bỏ."

Mạnh Ly không nói gì.

Phương Thiến đưa ra một chủ ý

cho cô: "Hay cậu nhân cơ hội này cắt đứt quan hệ với bà ấy đi. Tớ thấy trên mạng có bản thỏa thuận về việc chấm dứt quan hệ với ba mẹ. Chúng ta sẽ đưa bà ấy một ít tiền, sau đó bảo bà ấy ký tên vào bản thỏa thuận chấm dứt quan hệ huyết thống với cậu. Cả đời về sau sẽ không bao giờ dính dáng với nhau nữa."

"Vô ích thôi, loại thỏa thuận này không có hiệu lực pháp lý." Mạnh Ly cười tự giễu.

Không phải là Mạnh Ly chưa từng tìm hiểu qua.

Theo như cô được biết, về mặt pháp lý, không thể xóa hay chấm dứt quan hệ huyết thống giữa con cái và ba mẹ, con cái luôn có nghĩa vụ phụng dưỡng ba mẹ mình.

Ngay từ đầu Mạnh Ly đã biết Lưu Ngọc Cầm nhất định sẽ hút máu Cận Thời Dược. Khó lắm mới tóm được một miếng thịt béo bở, sao bà ta có thể bỏ qua cơ hội tốt này được.

Chỉ là cô thực sự không ngờ Lưu Ngọc Cầm không biết điểm dừng, thế mà lại dám chạy đến công ty của Cận Thời Dược để ăn vạ.

Cô cũng biết Lưu Ngọc Cầm sẽ không bỏ cuộc. Chỉ cần cô chưa chết, chỉ cần Lưu Ngọc Cầm còn sống một ngày, bọn họ sẽ mãi như sợi dây thừng thắt nút không có cách giải.

Trước kia, cô có thể cam chịu bị tra tấn một mình, nhưng bây giờ Cận Thời Dược cũng bị liên lụy kéo vào đầm lầy dơ bẩn.

Nhận thức này đã khiến phòng ngự tâm lý của cô hoàn toàn sụp đổ, cô không thể chịu đựng được nữa, siết chặt tay, đập điên cuồng vào vô lăng như muốn giải tỏa sự điên tiết trong người.

Hiện tại, Cận Thời Dược cũng bị kéo xuống nước.

Cô thấy tội lỗi, khó chịu và đau lòng.

Cũng nhớ tới cảm giác xấu hổ khi đối mặt với Cận Chính Nguyên vừa rồi. Xấu hổ đến tận xương tủy.

Cô sắp phát điên thật rồi.

Có một gia đình như vậy, cô thực sự sắp bị ép điên rồi.

Phương Thiến bị hành vi mất kiểm soát của Mạnh Ly làm cho hoảng sợ, nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, vòng tay ôm vai Mạnh Ly: "Ly Ly, cậu bình tĩnh!"

Mạnh Ly hét to như kẻ điên, bàn tay đập vào vô lăng không ngừng khiến da thịt đỏ ửng. Nhưng lạ thay, cô không cảm thấy đau.

Phương Thiến ôm cô, sợ tới mức phát khóc: "Được rồi... Không sao... Không sao cả."

Bởi vì phẫn nộ, hô hấp của Mạnh Ly dồn dập gấp gáp, l*иg ngực cũng theo đó phập phồng lên xuống.

Tóc cô rối hết cả lên, có một vài sợi che khuất khuôn mặt, tựa như một con rối gỗ bần thần ngồi ở đó. Cô thôi giãy giụa, ngơ ngác nhìn vào một điểm, không thể biết đang suy nghĩ gì.

Không khí im lặng không biết qua bao lâu.

Đôi đồng tử giãn ra của Mạnh Ly cuối cùng cũng có tiêu cự, cô chợt mỉm cười: "Tớ có một cách."

Không hiểu sao Phương Thiến lại cảm thấy bất an: "Là gì vậy?"

Mạnh Ly gần như đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cô thoát khỏi vòng tay của Phương Thiến, chậm rãi sửa sang mái tóc rối, nhìn gương mặt mình trong gương chiếu hậu, khóe môi vẫn mỉm cười: "Nếu pháp luật đã trói buộc tớ, vậy tớ sẽ dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ mình."

Không biết tại sao, khi Phương Thiến nhìn thấy nụ cười này của cô, trong lòng bỗng có một loại cảm giác sợ hãi khó tả, một loại dự cảm không lành.

"Ly Ly, cậu muốn làm gì? Cậu sẽ không làm điều gì ngu ngốc đúng chứ?"

"Không đâu."

Mạnh Ly lắc đầu, nhấn mạnh: "Tớ muốn một dao cắt đứt hoàn toàn với bọn họ."

"Vậy cậu định làm gì?" Phương Thiến gặng hỏi.

Mạnh Ly suy nghĩ vài giây, không trả lời thẳng mà chỉ nói: "Thiến Thiến, bây giờ tớ sẽ đi tìm mẹ tớ, cậu đi cùng tớ."

"Ngoài ra, tớ cần cậu giúp một việc."

*

Mạnh Ly mang theo thẻ ngân hàng của mình, bên trong là toàn bộ số tiền cô đã tích cóp được trong nhiều năm qua. Rồi cùng Phương Thiến đến tiệm mì của Lưu Ngọc Cầm.

Lúc này tiệm mì vắng tanh, trong tiệm chỉ có một vị khách. Mạnh Giang Quốc đang bận rộn trong bếp, còn Lưu Ngọc Cầm thì ngồi ở quầy thu ngân, trên tay cầm một ít hóa đơn đếm doanh thu buổi sáng.

Khi đến gần cửa tiệm, Mạnh Ly dừng lại, kéo Phương Thiến sang một bên, sau đó đưa điện thoại cho Phương Thiến.

Cô nhỏ giọng dặn dò: "Thiến Thiến, cậu cứ ở ngoài này, dùng điện thoại của tớ quay video. Để phòng trường hợp xấu xảy ra, cậu cũng nên quay video bằng điện thoại của cậu nhé."

Phương Thiến không biết Mạnh Ly muốn làm gì, lo lắng nắm chặt tay Mạnh Ly: "Rốt cuộc là cậu muốn làm gì thế?"

Mạnh Ly vỗ mu bàn tay Phương Thiến như trấn an: "Không sao, cậu đừng lo."

Phương Thiến vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên.

Mạnh Ly ôm cô ấy, cười bất đắc dĩ: "Thôi nào, tớ chỉ vào trong đưa tiền thôi."

Phương Thiến gật đầu: "Ừm."

Trước khi Mạnh Ly đi vào tiệm, cô còn cố ý dặn dò một câu: "Dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không được vào cho đến khi nghe thấy tớ gọi."

Nói xong, Mạnh Ly mới đẩy cửa bước vào.

Cô theo bản năng liếc nhìn camera giám sát đặt trong góc, không có đèn đỏ nhấp nháy.

Cô biết camera giám sát trong tiệm mì đã hỏng từ lâu, mà Lưu Ngọc Cầm lại tiếc tiền nên đến hiện tại vẫn chưa thay cái mới.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Lưu Ngọc Cầm chẳng buồn ngước mắt lên mà chỉ chào hỏi một cách tượng trưng: "Kính chào quý khách! Mã QR trên bàn để gọi món."

Mạnh Ly đi đến quầy thu ngân, gọi bà ta: "Mẹ."

Lưu Ngọc Cầm nghe được tiếng gọi, cuối cùng cũng rời mắt khỏi hóa đơn trên tay, nâng mí mắt nhìn cô.

"Tôi đến đưa tiền cho mẹ." Mạnh Ly nói.

Vừa nghe đến hai chữ "đưa tiền", Lưu Ngọc Cầm lập tức nở nụ cười, có chút ngoài ý muốn: "Nhanh vậy sao? Không phải người đàn ông của cô sống chết không chịu đưa à?"

Bà ta đặt xấp tiền vào máy đếm tiền, sau đó đưa tay về phía Mạnh Ly: "Đưa đây."

Mạnh Ly đưa thẻ ngân hàng cho bà ta: "Trong thẻ này có một trăm nghìn tệ mà tôi dành dụm được sau nhiều năm làm việc. Mười triệu tệ thật sự quá nhiều. Tôi không có mặt mũi nào mở miệng đòi anh ấy. Hơn nữa, anh ấy cũng không có nghĩa vụ phải bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy. Mẹ muốn tiền thì tôi cho mẹ."

Cô ngừng một chút rồi bổ sung: "Như tôi đã nói lần trước, mua lại tự do của mình."

Lần trước Lưu Ngọc Cầm muốn gả cô cho gã đàn ông bán thủy sản, đối phương đã đồng ý sẽ đưa một trăm nghìn tệ coi như quà dạm ngõ. Khi đó cô cũng nói giống vậy, cô có thể đưa một trăm nghìn tệ để mua lại tự do của mình.

"Chỉ một trăm nghìn? Chỉ một trăm nghìn đã muốn thoát khỏi tao sao?" Sắc mặt của Lưu Ngọc Cầm thay đổi trong nháy mắt, "Mày không có mặt mũi đòi tiền nó? Vậy mày có mặt mũi làm gì? Có mặt mũi ngủ với nó sao?"

Những lời này của Lưu Ngọc Cầm khó nghe đến nỗi vị khách duy nhất trong tiệm mì cũng không khỏi nhíu mày nhìn về phía họ.

Mà người trong cuộc lại không cảm thấy có gì sai trái, tiếp tục mỉa mai gắt gỏng: "Nó không có nghĩa vụ phải đưa tiền? Nó đã ngủ với mày mà sao không có hả? Mạnh Ly, mày phóng đãng hơn tao nghĩ đấy? Không biết tìm cách đòi tiền, lại còn cho không màиɠ ŧяiиɧ của mình. Tao chưa thấy ai rẻ tiền như mày cả."

Chửi thì chửi nhưng tay vẫn cầm thẻ ngân hàng của Mạnh Ly, hùng hổ dọa nạt: "Mạnh Ly! Tao nói cho mày biết, mười triệu tệ, không được thiếu một xu! Nếu không, tao sẽ không để yên cho mày và nhà chồng mày đâu!"

Bỗng bà ta nghĩ đến điều gì đó: "Hiện tại, mày không những phải đưa cho tao mười triệu tệ mà còn phải đưa cho chị mày một khoản tiền. Chính mày đã phá hỏng cuộc hôn nhân của nó, mày nên bồi thường."

Mạnh Ly biết Lưu Ngọc Cầm vô liêm sỉ, nhưng không ngờ lại mặt dày đến mức độ này. Mỗi một lần đều giúp cô có cái nhìn mới về sự "vô liêm sỉ" của bà ta.

Quả nhiên, lòng tham của con người là vô đáy, không bao giờ là đủ, vĩnh viễn sẽ không có ngày thỏa mãn.

Được đằng chân, lân đằng đầu. Vòng lặp không dứt.

Lưu Ngọc Cầm cười lạnh nói: "Còn về phần mua lại tự do của mày, mày muốn dùng chút tiền đó cắt đứt quan hệ với cái gia đình này sao? Mạnh Ly, con khốn bất hiếu! Tao là người đẻ ra mày, nuôi dạy mày nên người, bây giờ mày lại dùng mười triệu để chối bỏ tao sao hả?!."

"Sinh ra tôi? Nuôi dạy tôi nên người?" Mạnh Ly cười khẩy, "Ngoại trừ việc đưa tôi đến thế giới này, mẹ đã bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ chưa? Ngay cả việc sinh ra tôi, mẹ cũng không tình nguyện còn gì? Vậy mẹ dựa vào đâu mà đòi hỏi từ tôi nhiều vậy chứ?"

"Mày có giỏi lặp lại lần nữa?" Lưu Ngọc Cầm không ngờ Mạnh Ly đột nhiên không nghe lời, bà ta gần như theo bản năng giơ tay muốn dạy cho cô một bài học.

Chỉ có điều, lần này Mạnh Ly không còn sợ hãi nữa mà nâng cằm, đôi mắt sắc lạnh nhìn bà ta: "Mẹ đánh đi! Tốt nhất là đánh chết tôi luôn! Còn không thì làm theo lời tôi nói."

"Mẹ đặt tay lên ngực tự hỏi lương tâm mình xem, từ khi tôi được sinh ra đến bây giờ, mẹ đã bao giờ chi hơn con số một trăm nghìn tệ cho tôi chưa? Vừa bước chân lên đại học là tôi phải làm ngày làm đêm. Tự lo học phí cho đến sinh hoạt phí của mình. Mẹ nói mẹ muốn mở tiệm mì, tôi cũng chắt chiu từng đồng từng bạc, cứ đến mỗi tháng là đưa một nửa tiền lương cho mẹ. Chắc hơn phân nửa tiền mở cái tiệm này là của tôi nhỉ? Chi phí sinh hoạt bình thường ở nhà tôi chẳng thèm bàn tới. Sở dĩ tôi nhịn nhục đến tận hôm nay, tất cả cũng chỉ vì cái gọi là ơn dưỡng dục như mẹ đã nói. Bao năm qua, số tiền tôi đưa cho mẹ chắc cũng hơn mười triệu tệ nhỉ? Tôi đối với mẹ, với cái gia đình này đã là cạn tình cạn nghĩa rồi."

"Còn về quà dạm ngõ mười triệu tệ mẹ đề cập trước đó, tôi sẽ nói rõ luôn cho mẹ biết." Mạnh Ly gằn từng chữ: "Không có khả năng! Không đời nào tôi để anh ấy đưa tiền cho mẹ! Một cắc cũng đừng hòng!"

"Mạnh Ly, mày!"

"Nếu mẹ vẫn còn muốn gây sự thì tôi sẽ ly hôn với anh ấy, tự nguyện rời đi với hai bàn tay trắng." Thái độ của Mạnh Ly ngoan cường, nhấn mạnh: "Quà dạm ngõ, có mà nằm mơ."

"Bốp!"

Cái tát kia cuối cùng cũng rơi xuống khuôn mặt của Mạnh Ly.

Lực mạnh đến nỗi khiến Mạnh Ly loạng choạng mấy lần rồi đâm sầm vào quầy thu ngân, tầm nhìn của cô tối sầm trong giây lát, ngay cả ốc tai cũng ù đi.

Vị khách ở bàn bên kia cũng giật mình, hiển nhiên nghe được những lời vừa rồi của Mạnh Ly, thương cảm nói đỡ vài câu: "Có chuyện gì từ từ nói? Sao lại động tay động chân?"

"Lo ăn mì của mình đi, chuyện nhà người khác mà cứ thích xen vào!" Lưu Ngọc Cầm đã mất hết lý trí, không suy nghĩ mà mắng khách: "Tôi đang dạy con gái tôi, đến lượt anh nói chắc!"

Sắc mặt của vị khách cực kỳ khó coi, đập mạnh cái bát trên tay xuống bàn: "Bát mì dở như phân chó còn thơm hơn cái miệng của bà đấy! Cái tiệm này sớm muộn gì cũng đóng cửa."

Vị khách giận dữ đứng dậy bỏ về.

Mạnh Giang Quốc nghe thấy động tĩnh thì đi ra khỏi phòng bếp, buông tiếng thở dài: "Bà lại gây chuyện gì nữa rồi?"

"Ông cút đi cho khuất mắt tôi." Lưu Ngọc Cầm hét vào mặt Mạnh Giang Quốc.

Sau đó chỉ thẳng vào mũi Mạnh Ly, chửi xối xả: "Con cái mất dạy, tao ném cục xương cho chó nó còn biết vẫy đuôi với tao. Mày còn tệ hơn một con chó. Con vô ơn. Nếu tao không sinh ra mày thì làm sao mày có được ngày hôm nay? Làm sao có thể làm dâu nhà giàu? Mới có chút tiền đã ghét bỏ người nhà? Biết thế tao đã không sinh mày ra! Sao mày không đi chết đi!"

Bà ta vừa nói vừa dí tay vào trán Mạnh Ly, vẫn còn muốn tát cô thêm cái nữa.

Mạnh Ly bất ngờ giữ cổ tay bà ta.

"Không muốn sinh tôi ra..." Cô nói một cách vô cảm, đôi mắt lạnh lẽo như sắp kết băng, "Vậy mẹ gϊếŧ tôi đi."

Cô nhìn thấy một con dao rọc giấy trên quầy thu ngân, vừa khéo không cần dùng đến con dao đã chuẩn bị sẵn trong túi xách.

Mạnh Ly thuận tay cầm lên con dao rọc giấy, đẩy lưỡi dao sắc bén ra rồi đưa cho Lưu Ngọc Cầm, cố ý hạ giọng: "Nếu mẹ hối hận vì đã sinh ra tôi, vậy mẹ gϊếŧ tôi đi, tôi trả cái mạng này lại cho mẹ."

Cô cầm con dao trong tay, dần dần ép sát Lưu Ngọc Cầm, bình thản lặp lại: "Gϊếŧ tôi đi! Cái mạng này tôi trả cho mẹ."

Vẻ mặt của Mạnh Ly bình tĩnh đến lạ, như thể đã chết lặng, đôi mắt đờ đẫn vô hồn. Nhưng sâu trong đó đang dần nhen nhóm một sự tàn nhẫn không thể giải thích được, kí©h thí©ɧ Lưu Ngọc Cầm: "Tôi nói cho mẹ biết, tôi đổi ý rồi. Đừng nói là mười triệu hay một trăm nghìn, một xu tôi cũng không muốn đưa cho mẹ."

Mạnh Ly lẳng lặng nhìn khuôn mặt vặn vẹo ghê tởm của Lưu Ngọc Cầm, lẩm bẩm: "Mẹ, là mẹ ép tôi."

Dứt lời, cô dùng tay còn lại giật mạnh thẻ ngân hàng từ tay Lưu Ngọc Cầm.

Lưu Ngọc Cầm cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức đẩy Mạnh Ly ra, muốn bảo vệ thẻ ngân hàng: "Mày cút..."

Mạnh Ly thuận thế chuyển mũi dao về phía chính mình. Cô giữ chặt bàn tay đang đưa ra của Lưu Ngọc Cầm, đặt nó lên bàn tay đang cầm chuôi dao của mình. Cả hai giằng co qua lại, Lưu Ngọc Cầm theo bản năng dùng sức đẩy mạnh, con dao rọc giấy cứ thế đâm thẳng vào bụng dưới bên trái của Mạnh Ly.

Con dao xuyên qua lớp vải quần áo, đi vào trong cơ thể.

Máu tươi ngay lập tức chảy ra, thấm ướt một góc quần áo, len lỏi cả vào kẽ tay của cô với Lưu Ngọc Cầm.

Hết giọt này đến giọt khác thi nhau rơi xuống sàn gạch bóng loáng.

Lưu Ngọc Cầm sợ hãi lùi về sau, nào ngờ kéo theo lưỡi dao ra khỏi cơ thể Mạnh Ly.

Mạnh Ly che miệng vết thương, loạng choạng lùi lại, trông như một chiếc lông vũ mỏng manh chuẩn bị đáp xuống mặt đất.

Ngoài cửa có tiếng hét chói tai khϊếp vía.

Mạnh Ly cố gắng di chuyển, khó khăn nói: "Thiến Thiến, Thiến Thiến..."

Ngạy tại giây tiếp theo, có tiếng bước chân dồn dập từ xa, nặng nề và hoảng loạn.

Cô không còn sức để quay đầu lại nhìn, chỉ đành với tay ra sau.

Một luồng gió mạnh thổi qua bên người cô.

Bàn tay cô rơi vào lòng bàn tay rộng lớn và ấm áp.

Cô không suy nghĩ nhiều, tưởng rằng đó là Phương Thiến.

"Thiến Thiến, mau gọi cảnh sát... Mẹ tớ... Muốn gϊếŧ tớ..."

Cô khó khăn ngẩng đầu lên, rồi bỗng, đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu giăng đầy sát khí của Cận Thời Dược.

—--------

⛔️DÀNH CHO AI CÓ TIÊU CHUẨN KÉP VỚI NỮ CHÍNH⛔️

Từ nhỏ Mạnh Ly đã mất đi tình yêu thương, bị tổn thương và bạo lực cả về thể xác lẫn tinh thần nhưng chị ấy vẫn cố gắng sống sót đến tận bây giờ và gặp Cận Thời Dược. Tuy rằng nhiều chuyện xảy đến nhưng thật ra cả hai chỉ mới cưới nhau chưa đầy 2 tháng.

"Một người không có gì cả dường như lại càng thêm để tâm.". Nhận được sự ấm áp và tình thương từ gia đình Cận Thời Dược nên Mạnh Ly cực kỳ để ý đến cái nhìn của họ. Tác giả cũng có nói xuyên suốt, nhưng một số bạn đọc có chọn lọc hay sao vậy??? Góc nhìn của Cận Thời Dược là góc nhìn overthinking, từ một phía mà anh ấy nhìn nhận, và sự thật thì khác hoàn toàn với những gì Mạnh Ly đã, đang và sắp làm, mọi người nên nhớ giúp mình việc này nhé.

Trong những chương đầu, Mạnh Ly cũng có nói đã quen với việc sống tự lập, không thích tâm sự và không một ai quan tâm đến sự sống chết của chị. Giấu giếm cảm xúc là bản năng bảo vệ chị ấy từ nhỏ, ăn sâu vào máu nên cần thời gian, chứ đâu phải ngày một ngày hai mà thay đổi được?? Có một số bạn ngoài cuộc nên nói nghe dễ dàng lắm:)))

Các bạn muốn chửi muốn mắng cái nhà khốn nạn kia bao nhiêu cũng được, nhưng đừng cay nghiệt với chị ấy như cách họ đã làm. Không thương Mạnh Ly thì thôi, drop truyện tại đây. Nếu mình còn thấy cmt nào như thế nữa sẽ ban thẳng tay nhé.

Cảm ơn mọi người đã đọc.