Hoàng Kim Đích Tình Nhân

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hoàng Kim Đích Tình Nhân là câu chuyện thứ ba nằm trong hệ liệt ngôn tình của tác giả Trạm Lượng gồm: Phong lưu đấu oan gia, Linh dị diệu tuyệt phối và Hoàng kim đích tình nhân. Anh ta vẻ ngoài lịch l …
Xem Thêm

Hơn nữa, con trai bảo bối của ông và vợ anh ta thiếu nợ người ta, tại sao phải là tôi, một người hoàn toàn không liên quan gì đi trả nợ thay? Cô cũng không phải ngu ngốc để bị coi thường! Bất quá… Loại tình tiết này sao lại giống tiểu thuyết vậy? Nếu để Thiệu tiên sinh kia sau khi bị phản bội, từ đó trở nên hận thù toàn bộ nữ giới trong thiên hạ, vậy thì càng hoàn mỹ không tì vết rồi.

Nghĩ đến đó, Trần Giai Kỳ buồn cười quá, nở nụ cười. Câu chuyện của người anh trai cùng cha khác mẹ và chị dâu kia của cô, sáu năm trước, các báo lá cải sôi lên sùng sục, mà cô lại biết rõ. Ha… Đâu có cách nào! Ai bảo cả hai đều là danh môn thế gia, bọn phóng viên chuyện nhiều chuyện thích bám mông tận nơi làm sao bỏ qua được!

“Mày…” Lão Tôn thực sự giận dữ, đang định mở miệng giáo huấn nhưng——

“Bố!” Một nam một nữ đồng thời gọi lớn, cắt đứt lời định nói của lão Tôn.

Trần Giai Kỳ quay đầu nhìn lên, chỉ thấy Tôn Minh Vũ ngũ quan đoan chính, ôn hòa hiền hậu cùng Kỷ Tình Vân thướt tha cao quý, xinh đẹp tuyệt mỹ khoác tay nhau đi đến.

“Giai Kỳ, đã lâu không gặp.” Tôn Minh Vĩ nở nụ cười thật thà, bắt chuyện trước. Anh cũng biết cô em gái do bố mình phong lưu bên ngoài mà sinh này, trước đây hai người cũng gặp nhau mấy lần. Còn Kỷ Tình Vân chỉ gật đầu thăm hỏi, không nói gì.

“Là rất rất lâu không gặp.” Từ sau khi anh xuất ngoại sáu năm trước. Lặng lẽ cười gian, Trần Giai Kỳ liếc nhìn Kỷ Tình Vân xinh đẹp thần sắc ổn định, đột nhiên rất có hứng thú muốn biết nếu Thiệu tiên sinh kia xuất hiện rồi, ba người chạm mặt thì sẽ làm sao nhỉ?

“Bố, anh ấy… còn chưa đến sao?” Không hiểu vì sao, người vốn nên khó gặp mặt bạn trai cũ Kỷ Tình Vân lại mở miệng hỏi trước.

Mà Tôn Minh Vĩ vẻ mặt đang ôn hòa hiền hậu nghe vợ mình hỏi xong, mặt như cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh mà quay đi, không nói gì.

“Cũng sắp đến,” lão Tôn mắt tinh quét qua con dâu một cái, rồi lập tức quay sang con gái đứng bên cạnh nói: “Giai Kỳ, lời của bố lúc nãy có nghe rõ chưa?”

Nhún vai, vẫn là vẻ mặt nghe cũng không quan tâm đó, lập tức chọc giận lão Tôn thở hồng hộc, đang muốn mắng, lối vào cừa lớn bỗng dưng nổi lên xôn xao——

“Ể? Đó không phải Thiệu Duẫn Cương tập đoàn Đông Hạo sao? Người ngồi trên xe lăn kia hình như là lão đại nhà họ Thiệu lâu chưa lộ mặt…”

“Cái gì mà hình như? Cơ bản chính là anh ta chứ còn ai hả?”

“Oa—— tin tức lớn đây! Không ngờ hôm nay anh ta cũng đến…”

“Ha! Chờ một chút mới có chuyện hay…”

Thiệu Duẫn Thiên đang mặc lễ phục trắng tinh, nhã nhặn tuấn dật được Thiệu Duẫn Cương và Đỗ Lan một trái một phải hộ tống đưa vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Mọi người lén bàn luận ầm ĩ, hiếu kỳ suy đoán hai anh em Thiệu gia lần này đến đây làm gì, đặc biệt tại hiện trường còn có vài phóng viên truyền thông càng hô rầm trời may mắn, nắm luôn máy ảnh máy quay lén tách tách chụp lấy chụp để, xem ra ngày mai được lên tít chắc rồi!

“Ha! Cũng ầm ĩ quá nhỉ!” Tay khẽ đẩy đẩy người yêu đứng cạnh, Đỗ Lan nhẹ giọng cười.

“Nói thừa! Lão đại đã bao lâu không xuất hiện, nhưng một khi đã xuất hiện là toàn thời điểm động trời, không ầm ĩ mới là lạ!” Cũng thấp giọng đáp lại, Thiệu Duẫn Cương còn liếc cô đến trắng mắt luôn. (kiểu anh đây ít khi xuất hiện, nhưng đã xuất hiện là phải hoành tráng =)))

“Lúc thế này, hai đứa oan gia nhà chúng mày cũng đừng đấu võ mồm nữa.” Thấp giọng cười, Thiệu Duẫn Thiên đã thấy chủ buổi tiệc ở bên kia tiệc, cũng biết họ nhìn thấy anh, “Bọn họ ở đằng kia, đẩy anh sang đó.”

“Lão đại, anh chắc không?” Nói thật nhé, Thiệu Duẫn Cương muốn đẩy anh về nhà hơn.

“Chắc!” Nghe ra được ý định của em trai, anh nhàn nhạt nói: “Thôi để anh tự đi cũng được.”

“Không! Để em đẩy anh!” Nghe thế, Thiệu Duẫn Cương vội vã đồng ý.

“Đúng thế! Đúng thế!” Đỗ Lan cũng nhanh chân phụ họa, dù sao hôm nay bọn họ là Tả Hữu hộ pháp mà.

Biết rõ hai người đều muốn bảo vệ anh, Thiệu Duẫn Thiên bật cười, để hai người đẩy chậm rãi đi về phía trước —— mọi người tại chỗ đang vô cùng hiếu kỳ, tinh thần nhiều chuyện dạt dào, đều chủ động dừng lại, nhường đường rộng nối thẳng đến thành Rome – chủ buổi tiệc.

Nhưng mà, người Thiệu gia mới đi được một nửa đường đến thành Rome, chủ buổi tiệc —— lão Tôn đã bước trước, lôi con trai, con dâu thêm cả con gái riêng không tình nguyện, mà tươi cười chào đón.

“Duẫn Thiên, Duẫn Cương, lâu không gặp, khí sắc vẫn tốt quá nhỉ!” Lão Tôn niềm nở cười, tiến đến nhiệt tình chào mời. “Vị này là?” Lão liếc mắt nhìn Đỗ Lan, trong giọng nói có nghi hoặc.

“Mẹ của con gái cháu!” Thiệu Duẫn Cương không che giấu chút nào, tự nhiên mà giới thiệu, thế là nhận được một cái liếc xéo như cười như không của Đỗ Lan.

“Hóa ra người cháu cầu hôn công khai trong tạp chí Thương Nghiệp chính là con bé này!” Lão Tôn cười to, cuối cùng may mắn gặp cô gái nào đó thu phục được phong lưu bại hoại, tận mắt thấy Lư Sơn!

Cười ha ha gượng gạo, Thiệu Duẫn Cương không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Tôn lão đầu, con mắt anh tuấn hướng xuống dưới, lực chú ý đặt toàn bộ trên anh cả mình.

Lão Tôn vốn cũng chỉ muốn làm không khí thoải mái hơn một chút, nên mới nói giỡn thôi, lại không thấy hắn phản ứng, ông ta cũng chỉ cười vài tiếng nữa, rồi mắt cũng hướng xuống nhìn thẳng với chàng trai trên xe lăn, vẫn duy trì nụ cười y như trước.

“Bác Tôn.” Thiệu Duẫn Thiên mỉm cười gật đầu thăm hỏi, lập tức khuôn mặt dễ nhìn ngước lên, đường nhìn chuyển tới phía sau lưng lão Tôn, nhìn người đàn ông ẩn hàm sự tôn quý và người phụ nữ xinh đẹp trầm tĩnh cười như hoa, nhìn không ra tâm tư. “Minh Vĩ, Tình Vân, chúng ta cũng lâu quá chưa gặp rồi, gần đây có khỏe không?” Giọng nói không hề có chút dao động nào mà cười hỏi, hoàn toàn không nghe ra còn có gút mắc gì.

“Duẫn Thiên …” có lẽ không thể ngờ đến anh lại mỉm cười chào hỏi trước, Tôn Minh Vĩ còn đang xấu hổ lập tức tâm trạng tươi sáng, tươi cười ôn hòa hiền hậu, trong lúc nhất thời cũng chưa biết nên nói gì.

“Đúng là đã lâu không gặp rồi! Chừng sáu năm rồi đấy nhỉ!” Kỷ Tình Vân nở nụ cười xinh đẹp, không hề tỏ vẻ khó xử hạ thấp người, tới ôm anh.

Tức khắc, phải đến mấy chục tia chớp lòe lòe xẹt qua, tiếng răng nghiến bị đè xuống vang lên liên tục, rất lâu cũng không hết.

Ô hô! Trần Giai Kỳ từ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh làm phông nền, trong đầu liền hiện lên một tiếng động buồn cười, đôi mắt đẹp to tròn linh động lặng lẽ liếc về phía người đàn ông trên xe lăn… Rất đúng quy tắc nhỉ! Hai tay buông xuống, hoàn toàn không có thừa cơ mà ôm lấy, ngược lại Kỷ Tình Vân lại đi ôm người ta chặt ghê cơ… Lại quay sang nhìn trộm nhìn anh cả cùng cha khác mẹ chẳng thân thiết của mình… Ờ, sắc mặt có hơi xanh nhỉ, ha ha ha…

“Ha ha… Ba người cũng lâu lắm không gặp rồi, chắc là có nhiều chuyện để nói lắm, có điều bây giờ tiệc đang đúng lúc náo nhiệt, nhạc cũng hấp dẫn, nhiều người còn đang chờ nhân vật chính nhảy mở đầu, cũng nhanh cho họ được nhảy nào!” Kỷ Tình Vân làm động tác này, chắc cũng chỉ học theo kiểu phóng khoáng của người nước ngoài thôi, lão Tôn cười lớn dời chú ý mọi người, đồng thời ngầm nháy mắt ra hiệu: “Minh Vĩ, cùng Tình Vân nhảy đầu tiên đi!”

Nghe vậy, Kỷ Tình Vân mới buôn Thiệu Duẫn Thiên ra, gương mặt xinh đẹp hiện vẻ vui mừng bí ẩn, chậm rãi đứng lên, ưu nhã mà kéo tay ông chồng mặt cứng ngắc hướng về phía trung tâm đại sảnh, giữa tiếng nhạc giao hưởng du dương, vững vàng bắt đầu khiêu vũ.

“Nhìn đi! Hai người họ kĩ thuật đều đẹp, thật là một đôi trai tài gái sắc không hề sai!” Lời đầy ẩn ý, lão Tôn thâm trầm cười nói.

A, lão đầu đang muốn nói cái gì hả? Cứ nhìn bọn họ tung trên hứng dưới thế này, thực sự là không thú vị tí nào… Oa —— Hân Lam đúng là nghe lời thật, bê bao nhiêu đồ ăn ngon, rồi trốn đi hưởng một mình! Mặc kệ! Cô cũng không chịu nữa! Trần Giai Kỳ, buồn chán đến cực điểm, đuôi mắt sơ ý nhìn thấy bạn tốt vừa ăn uống sung sướиɠ, lòng cực kỳ bất ổn, lại phát hiện lão đầu không để ý đến cô, lập tức lén lút lách người, lướt về góc tối kia.

Thêm Bình Luận