Hoàng Kim Đích Tình Nhân

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hoàng Kim Đích Tình Nhân là câu chuyện thứ ba nằm trong hệ liệt ngôn tình của tác giả Trạm Lượng gồm: Phong lưu đấu oan gia, Linh dị diệu tuyệt phối và Hoàng kim đích tình nhân. Anh ta vẻ ngoài lịch l …
Xem Thêm

Lão Hồ Ly! Muốn nói cái gì cứ nói thẳng, đừng có quanh co. Nghe xong tất cả, Thiệu Duẫn Cương đuôi mày liền nhướng cao, trong lòng thầm bốc lửa, bụng đầy bực dọc.

“Đúng là trai tài gái sắc.” Hiểu em ai bằng anh? Sẵn lúc người nào đó còn chưa kịp buông lời trào phúng, Thiệu Duẫn Thiên phủ đầu nói trước, vẻ mặt trầm tĩnh, lạnh nhạt mỉm cười phụ họa, dường như động tác của Kỷ Tình Vân lúc nãy chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

“Lão đại!” Thiệu Duẫn Cương bất mãn kêu.

“Duẫn Cương, còn không nhanh dẫn Đỗ Lan nhảy đi, đừng đứng canh anh nữa, chỉ bực vào người thôi.” Thiệu Duẫn Thiên nhìn thấy vợ chồng Tôn thị đã lên sàn nhảy mở đầu, một đôi cũng thục nữ danh viện theo sát nhanh nhẹn nhảy bên, nên cười khẽ cổ động cặp oan gia đứng cạnh.

“Anh…” Đỗ Lan chần chừ, không an tâm.

“Đi đi! Chơi thoải mái chút!” Kiên trì bắt hai người phải đi hết, anh hoàn toàn kiên quyết.

Cũng vẫn một câu đó —— hiểu anh ai bằng em. Thiệu Duẫn Cương biết rõ anh cả dưới cái vỏ nhã nhặn thực chất là một kẻ ngoan cố, đã quyết cái gì, không ai lay chuyển được, lập tức khuất phục thở dài. “Bà đàn ông, chúng ta đi nhảy nào!” Đại ca không muốn bị bọn họ coi là trẻ con ba tuổi mà che chở từng ly từng tí.

Nhìn hai oan gia nào đó lề mề lôi nhau ra sàn nhảy rồi, Thiệu Duẫn Thiên nhẹ cười ôn hòa, vui vẻ nhìn hai người thân luôn quan tâm đến anh ôm nhau khiêu vũ…

“Bác thật hi vọng có một đứa con trai như cháu.” Bỗng nhiên, lão Tôn cảm khái thở dài, không thể không thừa nhận con trai mình thực sự thua kém người ta! Chỉ nói vừa nãy ba người chạm mặt thôi, nhìn biểu hiện khí độ, còn kém nhiều lắm.

“Bác Tôn, bác khen sai rồi! Lại nói, Minh Vĩ tính cách hiền lành, hiếu thuận, bác cũng nên tự hào khi có một người con như thế.” Cười nhạt, không đồng tình cũng không phủ nhận.

“Là quá nghiêm túc thì đúng hơn!” Nhịn không được lại thở dài, lập tức lấy lại tinh thần. “Cháu trai, lại đây! Bác giới thiệu với cháu… Ơ! Đâu rồi?” Quay đầu lại định giới thiệu, lại phát hiện cô con gái bất trị vốn nên đứng đây không thấy đâu nữa, mặt liền lúc xanh lúc trắng.

“Không sao! Sau này còn nhiều cơ hội.” Cho dù lại giới thiệu ai, đối với Thiệu Duẫn Thiên cũng đều có cũng được không có cũng chẳng sao.

Trong khi lão Tôn cảm thấy hết sức bực mình, điệu nhạc mềm nhẹ đã kết thúc, nhân lúc bản nhạc tiếp theo chưa bắt đầu, hai vợ chồng Tôn Minh Vĩ, Kỷ Tình Vân đã ưu nhã rời sàn nhảy, trở lại chỗ hai người đang chăm chú quan sát…

“Bạn học, ăn lẻ hả?”

“Giai Kỳ!” Vừa nghe giọng nói trêu chọc quen thuộc, Nhan Hân Lam đã ngẩng đầu từ trong đống đồ ăn, nở nụ cười hài lòng. “Mày đã thoát được rồi hả? Vậy chúng ta đi nhanh đi…”

“Không vội!” Đặt mông ngồi xuống cạnh cô, Trần Giai Kỳ tiện tay lấy luôn sandwich cá trên đĩa trong tay cô cho vào miệng, vừa ăn vừa nhồm nhoàm cười nói. “Để tao ăn cho no đã, huống hồ… Hô hô, có trò hay để xem, sao lại bỏ đi sớm vậy được!”

“Trò hay?”

“Đúng vậy!” Tay ngọc chỉ thẳng về khoảng nào đó trước mặt, chỗ đang bị mọi người chú ý nhất, cười nguy hiểm. “Nhìn! Lão kia là ông già tao, cái anh đẹp trai ngồi xe lăn là người bị anh cùng cha khác mẹ của tao cướp mất người yêu, rồi hai người cùng trốn ra nước ngoài. Ha ha… Hôm nay sau bao nhiêu lâu hai bên chạm mặt, nhất định là có chuyện thú vị! Tất cả người ở đây dù là người trong giới kinh doanh hay là nhà báo phóng viên cũng đều đợi xem đấy…”

“Gì?” Nhìn thẳng theo hướng cánh tay, Nhan Hân Lam nãy giờ trốn trong góc không để ý xung quanh bỗng dưng mở to mắt, không tự chủ kinh hãi kêu lên một tiếng.

“Có chuyện gì hả? Nhìn thấy người quen?” Phát hiện bạn thân hình như hơi kì lạ, Trần Giai Kỳ nghi hoặc hỏi lại.

“Ừ.” Cuối cùng cũng hoàn hồn, cô nhẹ giọng đáp lại. Không ngờ… Không ngờ anh cả và chị dâu của Giai Kỳ là bạn tốt trong lời anh nói, và cô gái xinh đẹp mà cô từng rất ngưỡng mộ thời thiếu nữ…

Thật là trùng hợp! Hóa ra hôm nay anh cũng đến buổi tiệc này. Gặp lại người mình yêu một thời, chắc hẳn tim của anh còn kích động lắm…

“Ai? Người mày quen là người nào?” Trần Giai Kỳ hiếu kỳ, hào hứng quay đầu tìm kiếm khắp nơi. Rõ ràng những chỗ bạn thân cô thường ngày lui tới, không phải là quán cà phê thì cũng là nhà, ngoài ra đời sống xã hội vô cùng đơn giản, cực kì khép kín, có rất ít bạn bè nên cô đều quen.

“À… anh ấy…” Đang nghĩ có nên nói ra người cô quen là “kẻ đáng thương” trong lời bạn cô không, thì người gây ấn tượng sâu sắc trong cô nhiều năm về trước cũng là người cô hâm mộ vô cùng, cô gái xinh đẹp cao quý đó đang dắt người chồng hiền lành lọt vào màn hình, đi tới bên cạnh xe lăn của anh, còn dịu dàng cúi người xuống, không biết đang nói cười gì vậy?

Nhìn không khác gì khung cảnh mấy năm trước khi hai người còn yêu nhau, chỉ là cô đã không còn cái cảm giác hâm mộ, sẵn sàng chúc phúc đó nữa, ngực không khỏi thắt chặt lại, mũi hơi có cảm giác cay cay, cảm thấy ẩn ẩn đau…

“Hân Lam?” Nhìn thấy cô ấy khác thường giật mình nhìn trừng trừng phía trước, Trần Giai Kỳ cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn theo ánh mắt sững sờ của cô ấy, cũng không ngờ lại đối mắt với một người khác, ánh nhìn của người đàn ông ngồi trên xe lăn đang nhìn về góc này…

“…Cái dự án đầu tư khu đô thị đó, bác định để Minh Vĩ quản lý. Cháu trai, cháu rất có kinh nghiệm trong việc này rồi, mấy năm trước dự án khu nhà công nghệ cao “Tinh thiên mỹ địa” mà cháu cho khởi công, ngoài ba nhà mà cháu để lại cho ba anh em ra, còn lại tất cả đều bán được hết trong có nửa năm, lợi nhuận rất lớn. Dù sao chúng ta cũng là thế giao, cháu và Minh Vĩ cũng làm bạn từ nhỏ, sau này làm phiền cháu hỗ trợ nó một chút…”

“Bác Tôn, bác nói đùa rồi! Với năng lực của Minh Vĩ, cháu tin chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Cười nhàn nhạt lấy tứ lạng bạt thiên cân, Thiệu Duẫn Thiên không ngốc mà đáp ứng. Suy cho cùng, anh vẫn cảm thấy chuyện này không phải đơn giản là “hỗ trợ một chút” như thế đâu!

Nhìn vào tình trạng tập đoàn Đại Hoa bây giờ, nguồn vốn sợ là không thể nào đủ để của thể đầu tư được một dự án quy mô lớn như thế bằng vốn riêng được, nếu muốn xin nguồn vốn vay của ngân hàng, ngân hàng cũng không phải không biết tình hình Đại Hoa, cho vay số tiền lớn vậy là chuyện không thể. Như vậy, cách duy nhất là, tìm người góp vốn đầu tư trong những tập đoàn khác thôi…

Nghĩ vậy, Thiệu Duẫn Thiên cũng hiểu rõ, dưới nụ cười tao nhã, đã tự có một tính toán khác.

“Bố, những chuyện này sau hẵng nói…” Dường như đã biết rõ dụng ý của bố mình, Tôn Minh Vĩ khó xử. Dù sao cũng tránh sang nước ngoài nhiều năm không gặp mặt, vừa trở lại đã nói chuyện công việc, ý đồ quá rõ ràng.

“Cũng phải! Lúc này không nên nói chuyện làm ăn, mọi người nên thư giãn mới đúng.” Mỉm cười nói tiếp, Kỷ Tình Vân dịu dàng cúi người. “Duẫn Thiên, anh đói bụng không? Cần em đi lấy đồ ăn cho anh không?”

“Không …” Đang định từ chối, bỗng nhiên, Thiệu Duẫn Thiên có cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, liền nhạy cảm quay về phía ánh mắt đó thì…

Là cô ấy, là Hân Lam!

Trong ghế nghỉ ở góc đằng kia, bóng hình tinh tế đó và ánh mắt đó vô cùng quen thuộc, Thiệu Duẫn Thiên trong lòng vạn phần sửng sốt, nhưng còn nhiều hơn sửng sốt là vui sướиɠ cuộn lên như sóng triều.

“Xin lỗi! Tôi xin phép đi chỗ này một chút.” Khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, không thèm quan tâm mọi người kinh ngạc nhìn, anh tự đẩy xe lăn, đi qua từng đám người, đi về phía ghế nghỉ đôi bên cửa sổ…

“Ể? Sao “Thiệu tiên sinh đáng thương” kia lại đi thẳng về hướng bọn mình vậy?” Trần Giai Kỳ tinh mắt phát hiện, hơn nữa sự chú ý của tất cả quan khách ở đây, đều đặt trên một vị tiên sinh tàn tật “vượt qua mọi khó khăn” đi về góc khuất này, cô không thể không thấy quái dị mà thấp giọng hỏi bạn mình ngồi cạnh.

“Bởi vì người tao quen chính là “Thiệu tiên sinh đáng thương” đó chứ sao!” Thu lại ánh mắt chăm chú, Nhan Hân Lam buồn cười mà trả lời bạn. Không biết vì sao, biết anh nhìn thấy cô, cũng không hề do dự mà đi tới, cái đau đớn trong tim như bị ai nhéo liền biến mất không thấy nữa, tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn hẳn.

Thêm Bình Luận