Hoàng Kim Đích Tình Nhân

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hoàng Kim Đích Tình Nhân là câu chuyện thứ ba nằm trong hệ liệt ngôn tình của tác giả Trạm Lượng gồm: Phong lưu đấu oan gia, Linh dị diệu tuyệt phối và Hoàng kim đích tình nhân. Anh ta vẻ ngoài lịch l …
Xem Thêm

“Đừng lấy em làm trò cười!” Nghe anh đùa giỡn kiểu mờ ám thế này tim cô đập loạn, vừa cười vừa đỏ mặt, không dám tin là thật.

“Đầu năm nay người nói thật lại không có người tin, cũng thật khó sống a!” Nửa đùa nửa thật, lắc đầu thở dài, rồi lập tức đổi giọng, cười thuần khiết. “Em cứ an tâm ở đi! Cho dù em đốt rụi nhà anh, anh cũng không bắt đền em đâu!”

Nếu chủ nhà đã nói thế, cô cũng không thể làm gì khác, đành gật đầu đồng ý. Có điều… Đây không phải là khu chung cư sao? Sao lại còn có thang đi lên thế?

“Cầu thang kia là đi lên nhà trên à?” Khi nãy anh dẫn cô đi tham quan, cô cũng đã rất tò mò, nhân tiện giờ hỏi luôn.

“Hai tầng ở trên là anh giữ lại cho hai đứa em trai anh. Trước đây khi anh quy hoạch, thiết kế bài trí nơi này, đã cho thông ba tầng với nhau rồi, để cho ba anh em anh không chỉ tự do đi lại, mà còn có không gian riêng.” Hiện tại lão Tam và Noãn Noãn nhà anh đang ở tầng trên, buổi tối nếu buồn chán em có thể tìm hai đứa đó nói chuyện. Noãn Noãn rất nhanh nhẹn, đáng yêu, dễ gần lắm.”

“Em biết rồi…” Gật đầu, đột nhiên phát hiện ra điều quan trọng. “A… Ý anh là nội thất là do anh tự thiết kế?”

Anh cười khẽ, có vẻ có chút ngại. “Trước đây còn đi học anh cũng hứng thú, cũng nghiên cứu, đọc vài quyển sách. Sau rồi bận rộn quá, không có cơ hội đi làm hại nhà người khác, nên không còn cách nào đành khai đao với nhà riêng của mình thôi.” Vài câu nhàn nhạt, nhưng thực ra là —— anh thực sự có bằng hành nghề kiến trúc sư, hơn nữa nhiều người nổi tiếng trong thương trường từng nhìn thấy nơi ở của anh xong, đều năn nỉ nhờ anh giúp thiết kế. Đáng tiếc, chuyện ở công ty anh còn làm không xong, đâu có rảnh rỗi mà đi “nghịch” nhà người! Nhà mình thỉnh thoảng lôi ra sửa sửa xếp xếp cũng rất vui rồi.

“Thật sự là đa tài a!” Khen mà đầy trêu chọc.

“Không dám!” Chắp tay kiểu giang hồ đáp lễ.

Khó khi nào được thấy anh khoa trương thú vị như vậy, Nhan Hân Lam không khỏi cười lăn ra trên ghế. Mà Thiệu Duẫn Thiên lại chỉ cười mà mắt nhìn theo, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn ẩn chứa nhu tình dịu dàng.

“Đúng rồi! Anh ăn cơm chưa?” Nhìn đồng hồ, Nhan Hân Lam giờ mới phát hiện lăn qua lăn lại như vậy, không ngờ đã quá hai giờ chiều rồi, mà thật bất hạnh, cô còn chưa ăn cơm trưa, đã đói bụng rồi.

Thiệu Duẫn Thiên lắc đầu. Lúc nãy vội chạy về đón cô đi, đương nhiên cơm trưa cũng chưa ăn.

“Chúng ta đi ăn ở nhà hàng Hoa gia gần đây, anh thấy sao?”

“Đương nhiên được.” Thiệu Duẫn Thiên cười, đương nhiên anh không phản đối cơ hội hai người hẹn hò như thế này rồi.

Cô cười mãn nguyện, lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì chạy vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau dưới ánh mắt nghi hoặc của anh, trịnh trọng tuyên bố. “Dùng cơm xong, anh đi theo em đi siêu thị. Tủ lạnh của anh ở đâu hoàn toàn không có chút đồ ăn nào cả, em cũng không thể ba bữa đều ăn ngoài.” Ngấy chết.

“Không thành vấn đề!” Ôn hòa cười nhẹ, ngay sau đó đưa ra điều kiện. “Chỉ cần em mời anh ăn cơm.”

“Vậy càng không thành vấn đề!” Cô liếc mắt, lầm bầm cười. “Vậy khi nào anh đến tìm em, thì em nấu cho anh ăn?”

“Nếu thỏa thuận đã hoàn tất, vậy chúng ta có thể xuất phát chưa?”

***

Mấy ngày sau, trong phòng làm việc của tổng giám đốc trong tòa nhà Đông Ngô, có người nào đó xem xong một cuốn tuần san rất chi tiết cũng rất thỏa mãn ham muốn bát quái của mọi người, liền cười đến dâʍ đãиɠ, lười biếng mở miệng ——

“Lão đại, người ta bảo anh cứu mỹ nhân từ trong vòng vây đám phóng viên, đem về khu nhà cao cấp để “Kim ốc tàng kiều” đó!” Mặc dù đã thừa biết thực hư, Thiệu Duẫn Cương vẫn hay nói nhiều, chỉ thích nói lời “trêu” người.

“Có thời gian đọc báo lá cải, sao không có thời gian đọc cho kĩ công văn, hợp đồng công ty đi?” Thiệu Duẫn Thiên nhíu mày lắc đầu, mắt hơi thoáng nhìn tuần san trên bàn, trên đó hình lớn chụp lại cảnh mấy ngày trước, anh mang theo Hân Lam trốn đi, mở cửa xe cho cô vào thì bị người ta chụp đến. Có một tấm khác không rõ ràng lắm, rất hiển nhiên là đám chó săn thầm theo dõi, chờ ở tòa nhà chụp đến bọn họ đang ra vào.

“Cả ngày đều xem công văn chán lắm, cũng phải xem mấy thứ này một chút, điều hòa tinh thần và thể chất!” Cười híp đôi mắt xinh đẹp, Thiệu Duẫn Cương vô cùng vui sướиɠ.

Nhàn nhạt liếc mắt, Thiệu Duẫn Thiên cười vô cùng vô hại. “Mày nghĩ xem, nếu anh đem ảnh mày tám tuổi còn đái dầm, mười sáu tuổi khỏa thân “mang chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch” bán cho tuần san lấy tiền thì thế nào?” So với cái thứ điều hòa của mày còn nhanh hơn!

“Lão đại, em nghĩ anh tốt nhất là không nên — hãy nghĩ cho hơn hai phần ba nam giới Đài Loan đi.” Thiệu Duẫn Cương mặt mày nghiêm túc trả lời.

“Mày lại nói vớ vẩn gì thế hả?” Thiệu Duẫn Thiên phì cười, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nó nhất định lại nghĩ cái gì kì quái rồi.

“Em rất nghiêm túc mà!” Vênh mặt lên, mắt cũng hiện lên tà ác. “Nếu để tạp chí này đăng ảnh khỏa thân của em, em sợ “vũ khí hạng nặng cá nhân” của em sẽ làm ít nhất hai phần ba nam giới Đài Loan xấu hổ mà tự sát đấy.”

“Được rồi! Càng nói càng chẳng ra sao.” Chịu không nổi cười mắng, không ngờ trong ba anh em, nó lại là đứa đối đáp sắc bén nhất đấy nhỉ?

“Ai, … Cuối cùng em cũng hiểu cảm giác cao siêu ít người hiểu là thế nào, vô cùng cô độc.” Giả vờ thở dài ai oán, lập tức cười hì hì chuyển lại đề tài. “Trở lại chuyện chính! Anh và vị Nhan tiểu thư ngưỡng mộ trong lòng kia tiến triển đến mức nào rồi?”

Nhàn nhạt liếc, Thiệu Duẫn Thiên cũng không thấy hứng thú với việc thảo luận tiến triển tình cảm với thằng bé này.

“Này! Lão đại ạ, tiết lộ chút đi…” Lão đại cái gì cũng giấu, lại làm cho người ta không nhịn được mà hiếu kỳ.

“Nói nhiều thế!” Cười mắng một tiếng, đang chuẩn bị hạ lệnh đuổi người thì, chuông điện thoại vang lên.

“Của anh đấy!” Thiệu Duẫn Cương liếc nhìn tên hiện trên điện thoại anh trai, trộm cười hề hề. “A Kiều trong kim ốc gọi điện kìa!”

“Câm ngay!” Cầm điện thoại lên, xoay ghế làm việc, lưng ghế chặn ngay mặt người nào đó, Thiệu Duẫn Thiên mới cười ấn phím trả lời. “Alo! Hân lam… Không! Em không làm phiền anh đâu… Làm xong bữa trưa rồi à? À… Em đang mời ăn đó à?… Tùy ý anh hả? Vậy anh đây coi như đồng ý vậy…”

“Em cũng muốn! Em cũng đói, có thể mời thêm một người được không ….” Nhân sĩ mũi dài thò mặt sát cạnh điện thoại gầm rú như kẻ trộm, lập tức bị một bàn tay thon dài đẩy ra.

“… Không có gì đâu! Thằng em ngựa giống đó, đừng để ý nó kêu gào gì cả… Vậy à? Cũng được! Cơm thừa canh cặn để cho nó ăn… Tốt! Cứ vậy nhé, gặp lại sau.” Cúp máy, quay lại ghế, đôi mắt ôn hòa đầy ý cười.

“Lão đại, em không phải là ngựa giống từ lâu rồi mà, sao anh còn đi qua đi lại khoe khoang quá khứ huy hoàng của em thế?” Lắc đầu kháng nghị, Thiệu Duẫn Cương rất có cảm giác “một ngày làm ngựa giống, đời đời làm ngựa giống” mà đau lòng.

“Hân Lam mời mày ăn cơm, có đi không?” Không thèm để ý đến hắn, anh cười nhạt chuyển chủ đề.

“Đi! Đương nhiên đi!” Nói đùa à! Đến bây giờ cũng chưa có cơ hội nói chuyện với cô gái nào bắt được tâm ngây thơ của lão đại, ngay cả lần trước ở tiệc của Tôn gia cũng mới vội vàng nhìn qua thôi, hôm nay làm sao có thể không đi!

Cười cười, đang định nói tiếp, bỗng nhiên, cửa vang lên tiếng gõ, Chu Noãn Noãn mở cửa ló đầu vào, cười tươi.

“Anh cả, chúng ta nên về ăn trưa thôi chứ?”

“Có hiểu quy củ không hả? Giờ làm việc còn chưa hết, phải gọi tổng giám đốc.” Đi tới gõ mạnh vào đầu cô gái, Thiệu Duẫn Cương gào lên. “Còn nữa, sao lại đến gọi anh cả đi ăn cơm?”

“Giờ hơn mười hai giờ rồi, đã đến giờ nghỉ trưa, em đương nhiên gọi là anh cả rồi. Anh dám thừa cơ đánh em, em mách Duẫn Nhân!” Chu Noãn Noãn ai oán ôm đầu lên án, cũng thành thật trả lời. “Hôm nay Duẫn Nhân không bận, vừa gọi điện thoại cho em, bảo em đi với anh cả về, anh ấy và chị Hân Lam đã làm xong cơm chờ chúng ta rồi.”

Thêm Bình Luận