Hoàng Kim Đích Tình Nhân

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hoàng Kim Đích Tình Nhân là câu chuyện thứ ba nằm trong hệ liệt ngôn tình của tác giả Trạm Lượng gồm: Phong lưu đấu oan gia, Linh dị diệu tuyệt phối và Hoàng kim đích tình nhân. Anh ta vẻ ngoài lịch l …
Xem Thêm

“Mời em ngồi xuống.” Trái ngược với sự kích động của cô, Thiệu Duẫn Thiên vẫn trầm tĩnh như cũ. “Nếu không thể chấp nhận, anh cũng không miễn cưỡng! Tin là phía em có thể vay được ngân hàng, hoặc là tìm đối tượng khác.” Nói vậy nhưng thực chất ngụ ý đã rõ, Đại Hoa không có cách nào vay được khoản tiền lớn như thế từ ngân hàng, cũng không thể tìm được một bên đầu tư nào khác tin tưởng tập đoàn họ có thể vực dậy, cho nên mới tìm anh, không phải vậy sao?

Nghe ra được ý tứ, Kỷ Tình Vân cứng họng, nói: “Xét quan hệ thế giao của Tôn gia và Thiệu gia, Minh Vĩ, em và anh lại quen biết nhiều năm, anh không thể khoan nhượng một chút sao?”

“Tình Vân, làm ăn là làm ăn, hiện tại anh là tổng giám đốc Đông Hạo, chứ không phải một cá nhân Thiệu Duẫn Thiên. Hơn nữa, Đông Hạo đầu tư lần này không phải không nguy hiểm, bên anh yêu cầu quyền lợi cao hơn một chút, cũng không quá phận đi!” Vẫn là giọng bình thản như lúc trước, nhưng giờ đây Kỷ Tình Vân có thể nghe ra sự lãnh khốc trong đó.

“Coi như em xin anh, cũng không thể lui một bước sao?” Biết rõ phía mình là bên đi xin người ta, giọng cô cũng mềm đi.

“Xin lỗi.”

“Em… em sẽ truyền đạt lại điều kiện của anh cho bố và Minh Vĩ.” Biết mình hết hi vọng, cô thở dài, xoay người đi ra.

“Đi thong thả! Xin lỗi anh không thể đứng dậy tiễn.” Nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu của cô, Thiệu Duẫn Thiên nhẹ nhàng nói.

Đi tới cửa, Kỷ Tình Vân bỗng dưng quay đầu lại run giọng nhìn anh. “Duẫn Thiên, trước đây cho dù em có yêu cầu vô lý đến mức nào, anh cùng đều đồng ý…” Ở bên anh, cô chưa bao giờ chịu đựng cảnh bị cự tuyệt, hôm nay lần đầu tiên nếm trải, trong lòng tràn đầy mất mát và chua xót. (Dip: này bà kia, đừng làm tôi hối hận vì gọi bà là cô từ đoạn đầu đến giờ…)

“Vì chúng ta đã thay đổi! Em đã không còn là em ngày xưa, anh cũng không còn là anh của ngày trước.” Giọng nói dịu dàng từ tốn không hề thay đổi.

***phân cách tuyến cho các cậu không hiểu nhầm***

“Anh nghĩ họ có đồng ý không?”

“Họ buộc phải thế!” Cầm điện thoại nói, Thiệu Duẫn Thiên vẻ mặt lười biếng, nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon mềm mại. “Lại nói, Tình Vân vừa về không lâu, anh đã nhận được điện thoại của Tôn lão, hẹn ngày mai đi ăn cơm, có lẽ là đồng ý điều kiện của chúng ta rồi.”

“Ha ha… Đúng thật! Có điều lão đại à, anh thật cảm thẩy không có vấn đề gì sao? Đại Hoa lúc trước đầu tư sai lầm mới dẫn đến mấy năm liền thua lỗ, giờ đã nhanh thành cái cây già khô quắt, không ai muốn dây dưa nữa, bây giờ anh lại muốn bỏ nhiều tiền như thế…”

“Yên tâm!” Hiểu rõ lo lắng của người ở đầu ben kia, anh cười vui vẻ. “Dự án đó anh đã xem rồi, vị trí thi công rất tốt, nằm trong khu nội thành rất thuận tiện sinh hoạt, nhưng vẫn có tính riêng tư cao, nếu có thêm đội ngũ chuyên nghiệp của Đông Ngô chúng ta giám sát, kiểm soát chất lượng và tính thẩm mỹ của công trình, sao có thể không trở thành một “Tinh thiên mỹ địa” thứ hai chứ? Đến lúc đó, giới thượng lưu chắc chắn sẽ giành giật nhau mua hết thôi. Mà chúng ta chỉ bỏ ra 30% vốn lại được nhận 40% lợi nhuận ròng, cớ sao không làm.”

“Ha ha… Lão đại, anh thực sự dụng tâm lương khổ nha! Cũng không cướp danh tiếng chủ đầu tư chính của Đại Hoa, lại tận dụng được danh tiếng của những khu nhà đã từng xây của chúng ta, biết sẽ đem tới không ít người lần trước từng mua nhà, tin tưởng vào chất lượng căn hộ Đông Ngô xây dựng mà hâm mộ đến mua…”

“Thế cho nên mới nhận 10% lợi nhuận kia a!” Thiệu Duẫn Thiên nghiền ngẫm khẽ cười thành tiếng.

“Đại Hoa tuy là bớt ít tiền, nhưng vẫn có không ít lợi nhuận. Quan trọng nhất là, họ đã mượn được cơ hội này củng cố lại danh tiếng, khởi tử hồi sinh. Lấy kinh nghiệm của Tôn lão suốt bao năm lăn lộn thương trường, không thể nào không tính tới điểm này, khó trách ông ấy vội vàng gọi điện cho anh, hẹn anh đi ăn, có khi ngày mai đã vội vàng thảo sẵn hợp đồng chờ anh ký!”

“Mày ăn nói vẫn hại người vậy nhỉ!” Cười khẽ.

“Được rồi! Anh đã nắm chắc như thế, vậy em cũng không có ý kiến. Không nói nữa! Em phải đi ôm con gái đáng yêu của em đây, bye!”

Mỉm cười cúp điện thoại, Thiệu Duẫn Thiên chợt cảm thấy không đúng, hình như hơi yên tĩnh nhỉ, nghi hoặc ngước mắt lên nhìn một cái, đột nhiên nở một nụ cười dịu dàng, đáy mắt đong đầy ôn nhu…

Cô ngủ thϊếp đi rồi!

Cơ thể mảnh khảnh uốn cong dựa vào một đầu kia ghế salon, gò má phấn hồng hào, đôi mắt luôn dịu dàng giờ đang khép lại, lông mi dày cong cong, dưới ánh đèn đổ bóng trên gò má, mà hai tay vốn đang xoa bóp chân cho anh giờ lại đặt trên chân anh.

Nhìn cô ngủ đáng yêu không chút đề phòng như vậy, Thiệu Duẫn Thiên không kìm được cười khẽ, đáy lòng tràn đầy nhu tình… Ai, nhất định là cô xoa bóp mệt mỏi quá, lại nghe anh nói chuyện cũng không thú vị, toàn những chuyện công việc y như thần chú thôi miên, nên cuối cùng cũng ngủ quên.

Nhẹ nhàng, cẩn thận nhấc hai chân đang đặt trên chân cô “di” ra, anh thật khẽ chậm rãi tiến tới sát bên người cô, ngơ ngẩn mà ngắm nhìn dung nhan yêu kiều đang ngủ say…

Cô đẹp quá! Không phải chỉ có bên ngoài ôn nhu mê người, mà nội tâm cũng thuần khiết không tì vết. Có khi anh thật cảm thấy mình không nên có hi vọng với cô thì hơn, để cho một người đàn ông tốt hơn đến chăm sóc cô, yêu chiều cô, cho cô hạnh phúc nhưng mà… Anh cũng chỉ là một người đàn ông ích kỷ… Anh cũng muốn có hạnh phúc của riêng mình…

Hạnh phúc à… Chẳng biết hạnh phúc của cô có thể để anh mang đến không? Anh không yêu cầu nhiều đâu, chỉ cần cho anh một cơ hội thôi… Một cơ hội là đủ rồi… Nếu như cô không chấp nhận, thì ít nhất anh cũng đã từng cố gắng, sau này cũng không hối tiếc…

“Hân Lam, em có bằng lòng cho anh cơ hội đó không….” Thở dài như nỉ non, kìm lại không được tình ý lay động, Thiệu Duẫn Thiên chậm rãi cúi người, hèn hạ mà thừa dịp người ta đang ngủ say mà trên môi anh đào trắng nõn nộn nộn trộm hương.

“Ô…” Trong cơn mơ, cảm giác được tê ngứa trên môi, có người từng chút từng chút, vô cùng trân trọng chạm đến, ủ ấm, cô không nhịn được mà ngâm lên một tiếng mê man yêu kiều, khẽ nở một nụ cười như hoa…

Cô … Dụ người phạm tội!

Nhận thấy cô gái ngủ say vì cười mà hé mở làn môi, Thiệu Duẫn Thiên từ sâu trong lòng phát ra một tiếng rêи ɾỉ câm lặng, lại không có cách nào tử tế thẳng người ngồi dậy nữa, mạnh mẽ rút lấy mật ngọt bên trong cái miệng đàn hương…

Thế này, cho dù là người chết cũng tỉnh!

“Ân…” Một hồi thình lình bị thứ gì mềm mại ẩm ướt lại nóng bỏng xâm nhập, giữa giấc ngủ say, Nhan Hân Lam cảm giác thấy bất thường, mơ mơ màng màng mở hai mắt…

“Ha! Dậy rồi?” Người đàn ông hèn hạ đã vô cùng xảo quyệt, khi sắc bén nhận ra được mỹ nhân đang ngủ có dấu hiệu tỉnh dậy, lập tức gióng trống lui binh, khuôn mặt anh tuấn đầy nụ cười vô hại mà chào hỏi.

A! Mặt lớn quá! Bỗng nhiên thấy vậy, Nhan Hân Lam thật sự bị dọa giật mình, mắt còn nhập nhèm lập tức lấy lại tinh thần, hoang mang trừng mắt khuôn mặt to đùng chỉ cách mình một tấc.

“Này… Này! Em, em ngủ quên sao?” Tim đột nhiên đập tăng tốc, ánh mắt ngượng ngùng lặng lẽ dời đi, không dám nhìn lại anh.

“Ừ.” Cười nhạt đáp, anh chầm chậm thẳng người lên, thoáng cách ra.

“Hỏng rồi! Em không có chảy nước miếng chứ?” Sức nặng vừa biến mất, cô ngượng ngùng đùa, đầu ngón tay xinh xắn không tự chủ khẽ vuốt lên môi, lại mơ hồ thấy có điều không ổn… Kỳ lạ! Sao môi hình như vừa nóng vừa sưng? Hơn nữa cảm giác vừa rồi… hình như có cái gì đi vào… Hình như… Hình như có ai… với cô…

Đảo mắt, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại đôi mắt cười của anh, lập tức vội vàng lắc đầu thật mạnh… Không có lẽ nào! Anh sẽ không làm ra chuyện như vậy! Hơn nữa, anh cũng chẳng có lý gì mà làm thế cả! Nhất định là cô ngủ mơ, mộng xuân thôi… Xong rồi! Cô sẽ không bởi vì loại mộng như thế mà chảy nước miếng chứ?

Nghĩ đến đó, Nhan Hân Lam khẩn trương mà cực nhanh đưa tay lau lau khóe miếng, khẳng địch không có thứ nước khả nghi nào, mới thở phào.

Thêm Bình Luận