Hoàng Kim Đích Tình Nhân

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hoàng Kim Đích Tình Nhân là câu chuyện thứ ba nằm trong hệ liệt ngôn tình của tác giả Trạm Lượng gồm: Phong lưu đấu oan gia, Linh dị diệu tuyệt phối và Hoàng kim đích tình nhân. Anh ta vẻ ngoài lịch l …
Xem Thêm

“Anh đến rồi! Mau vào đi!” Nhan Hân Lam vừa để xe vào gara cạnh căn nhà, xuống xe đã thấy Thiệu Duẫn Thiên ở ngay ngoài cửa.

Đi tản bộ cùng nhau nửa năm qua, kì quái là hai người chưa từng đến nhà người kia bao giờ, gặp mặt cũng đều ở trên con đường mòn nối hai nhờ, nên khi nghe cô nói vậy, Thiệu Duẫn Thiên trước hết lén liếc mắt nhìn bậc thang trước sân, rồi lịch sự mỉm cười.

“Không cần đâu! Anh đứng ở đây nói mấy câu với em rồi về thôi!” Thần sắc không đổi, nhưng mắt rõ ràng dao động mạnh.

Chú ý thấy anh lén liếc không dấu vết, Nhan Hân Lam thuận thế đi xuống nhìn theo, lập tức thầm đau lòng mình quá sơ ý, không nói hai lời liền ra sau lưng anh, gọn gàng vừa đẩy vừa nhấc, nâng cả người cả ghế lên qua bậc, đi thẳng vào sân nhà.

“Tuy là vào thu rồi, nhưng nắng còn gắt lắm, vẫn là vào nhà nói chuyện thì tốt hơn.” Không có nhắc nhở gì đến chuyện lúc nãy, cô dịu dàng cười, đẩy anh vào trong căn phong trang nhã.

Cô… thực sự rất cẩn thận! Yên lặng cười cười, anh không nói gì nhiều, cho đến khi đi vào phòng khách xinh xắn lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, bày biện đầy ấm áp, anh mới lên tiếng khen ngợi. “Phòng khách nhà em và em rất giống nhau.”

“Hả?” Nhan Hân Lam còn chưa kịp hiểu anh có ý gì, mắt đầy vẻ mờ mịt.

“Không có gì! Anh nói phòng khách nhà em trang trí rất ấm áp thân thiết.” Tao nhã cười, anh phát hiện toàn bộ nóng nảy tích tụ suốt cả buổi sáng nay, giờ đã biến mất không chút dấu vết.

“Cảm ơn, cảm ơn!” Đột nhiên lại được khen ngợi nên mặt cô ửng đỏ, có vẻ hơi ngượng ngùng. “Em, em đi pha cho anh cốc nước.”

“Làm phiền em, cảm ơn!” Cả một buổi sáng ngóng cổ ra nhìn nhìn, phơi nắng không ít, Thiệu Duẫn Thiên thực sự cũng thấy khát.

“Vậy anh chờ.” Nhìn anh cô cũng thấy, khuôn mặt giống như phơi nắng mà đỏ bừng, trên trán lại có không ít mồ hôi, cô vội vàng vào bếp chuẩn bị. Khi cô trở lại, trong tay cô đã là có một cốc nước giải khát và một cái khăn mặt lạnh.

“Đây! Anh lau mồ hôi đi.” Cô đặt cốc nước lên bàn trước mặt anh, đưa khăn mặt sạch cho anh.

“Cảm ơn!” Cười một tiếng, anh cũng không từ chối, nhận khăn lau mồ hôi, để cho mặt khăn mát lạnh giải tỏa cảm giác vừa nóng vừa khô.

“Đúng rồi! Có chuyện có lỗi với anh đây.” Nhan Hân Lam nhận lại khăn mặt anh vừa lau, nhìn anh nhấp một ngụm nước lạnh, đột nhiên thấy áy náy quá.

“Có chuyện gì?” Nhất định là chuyện sáng nay rồi! Thiệu Duẫn Thiên hoàn toàn đã tự khẳng định từ trong lòng, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự điềm đạm, ung dung thản nhiên như không.

“Hôm qua em đi họp lớp, lại bị bọn bạn bồi cho một ly brandy, kết quả…” Xấu hổ cười cười, cô thật không biết phải làm sao, chuyện tiếp theo không cần nói cũng biết rồi. “Cuối cùng thì cũng được một đứa bạn đưa về nhà nó, em còn ngủ mê mệt đến tận vừa nãy mới dậy.” Ôi… Cái con người một cốc bia cũng đủ say như cô, lại còn bị chúng nó cho cả một ly brandy. (*brandy là loại rượu mạnh, độ cồn tầm 35 đến 60)

“Một ly brandy?” Thiệu Duẫn Thiên buồn cười quá, không tin được cô một chén đã say.

“Vâng!” Đỏ mặt thú nhận. “Sáng nay vội vàng chạy về, anh chờ lâu quá rồi sao?” Cô vừa tỉnh lại đã phát hiện, trời trưa đến nơi, lòng chỉ lo không biết sáng sớm nay anh có phải đợi cô rất lâu không, lập tức muốn gọi điện xin lỗi, nhưng lại phát hiện mình không có số điện thoại của anh, thế là vội trở về, muốn tìm anh giải thích rõ sáng nay không phải cô cố tình mà lỡ hẹn.

“Không sao!” Hóa ra là say rượu, chứ cũng không phải xảy ra chuyện gì! Thiệu Duẫn Thiên cười thầm tự giễu mình lúc nãy lo lắng nhiều quá, chỉ nhàn nhạt đáp hai chữ cho qua, không nói ra tâm trạng phát khùng của mình lúc nãy.

Không sao là làm sao? Rất lâu à? Hay là không có chờ? Nhan Hân Lam mặt đầy áy náy mà nhìn trộm anh, ngón tay mảnh dẻ vô ý thức vuốt vuốt trán, giống như say rượu xong đầu vẫn còn đau.

“Đau đầu à?” Thiệu Duẫn Thiên quan tâm hỏi, anh thích thú nhìn bộ dạng nhíu mày liễu đáng yêu của cô.

“Giống như bị gõ búa vào ý!” Khẽ rêи ɾỉ, cô vô cùng hối hận đã nhận lời bọn bạn đại học mất dạy kia— Trần Giai Kỳ cũng đi họp lớp, nên mới có cơ hội cho nó hãm hại cô thế này đây.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đầy oán hận, Thiệu Duẫn Thiên hơi hơi mỉm cười, trầm ngâm một hồi mới nói. “Anh mượn phòng bếp một chút.” Dứt lời, không chờ cô kịp phản ứng gì, đã đẩy xe lăn qua nhà bếp.

“A?” Ngơ ngác không biết anh định làm gì, Nhan Hân Lam đi ngay sau, đã thấy anh đang mở tủ lạnh, tìm tìm gì đó, sau đó lấy vài loại đồ ăn đi ra.

“Xay những cái này thành nước đi.” Không biết nhà cô để máy xay ép rau quả để đâu nên Thiệu Duẫn Thiên đành phải bảo lại cô.

“Hả!” Mặc dù không biết anh muốn làm gì, Nhan Hân Lam vẫn tuân lệnh làm theo, lấy máy ép rau quả ra, đem đống đồ ăn sống ép thành nước, rồi đổ ra cốc.

“Uống vào đi.” Trong mắt đầy ý cười nói tiếp.

“Uống? Ai uống? Em?” Nhìn nhìn màu sắc kinh khủng của cái chất lỏng trong cốc trên tay mình cô trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.

“Yên tâm! Đó là bài thuốc giải rượu gia truyền của Thiệu gia, trị được say rượu, nhức đầu, không phải thuốc độc đâu.” Vừa thấy cô nhìn nhìn đầy sợ hãi, Thiệu Duẫn Thiên cười an ủi.

Nếu mà anh nói là thuốc độc thật, cô còn thấy tin được hơn! Nhan Hân Lam thầm nghĩ, thực sự muốn lấy hết dũng khí mà từ chối ý tốt của anh, nhưng nghĩ đến hôm nay cô làm anh phải đợi mất bao nhiêu lâu mà anh không trách, còn có lòng tốt làm nước giải rượu cho cô uống, cô liền cảm thấy mình thực sự không nên không biết điều như thế.

Quên đi! Dù sao thì nước này cũng làm từ đồ ăn cả, trước sau cũng là vào dạ dày, chẳng qua hôm nay xay hết thành nước uống thoi, không hại người được. Uống thì uống!

Rất AQ mà tự an ủi bản thân, bỏ qua màu sắc đáng sợ và mùi nồng nặc kinh người của cái dung dịch kia, cô kiên trì uống một hớp…

“Thế nào?” Nhìn vẻ mặt khó xử của cô, Thiệu Duẫn Thiên làm sao không biết cô nghĩ gì, nên càng thích thú hỏi lại.

Nhanh chóng nuốt sạch cái thứ kinh khủng trong miệng kia qua họng, cô lập tức đem cái cốc còn lại một ít dung dịch “gia truyền” nọ lên bàn ăn, đẩy đi thật xa, tỏ rõ bài xích bất cứ tái tiếp xúc nào.

“Vị cái này thật là thú vị.” Uyển chuyển mà trả lời, lại thêm một câu — “Sau này em tuyệt đối một giọt rượu cũng không uống!” Thề có vị cái bài thuốc giải rượu gia truyền nhà anh. (Kiểu thề có cái bóng đèn ý.

Thiệu Duẫn Thiên nghe thế môi mỏng xinh đẹp lên cong lên cười thần bí, rất có vẻ hiểu rõ cảm nhận của cô. “Lần đầu tiên anh đi xã giao mà uống say, uống xong cái mòn giải rượu gia truyền đặc chế của bố anh, anh cũng có cảm nhận y như em bây giờ.”

“Hóa ra anh cùng từng là bị hại!” Vừa bực mình vừa buồn cười liếc một cái, Nhan Hân Lam có cảm giác anh rõ ràng ác ý mà chỉnh cô.

“Cho nên sau lần ấy trở về, anh thề không bao giờ uống quá tửu lượng của mình nữa!” Anh cười không phủ nhận, thậm chí còn rất lịch lãm mà đề xuất. “Làn tới em lại say rượu, anh rất vui nếu có thể pha lại cho em một cốc.”

Nhan Hân Lam nghe vậy thì thật nghi ngờ anh đang muốn phạt cô — chỉ là dùng một phương thức khác. Đồng thời cũng ngầm nói cho cô, không có khả năng uống thì đừng uống rượu.

“Cảm ơn! Tuy nhiên anh không có cơ hội đâu!”

“Hy vọng là thế.”

Dứt lời, hai người ăn ý nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười…

Cười được một lúc, anh mới từ từ khép lại môi, lấy trong túi áo danh thϊếp và bút, nhanh chóng viết lên danh thϊếp một dãy số, rồi nhét vào tay cô.

“Trên này là điện thoại nhà và điện thoại di động của anh, có việc thì gọi vào, nhất định sẽ gặp được anh.”

“Cảm, cảm ơn anh!” Nhan Hân Lam có phần kinh ngạc, bởi vì cô biết rất nhiều người giở hết công phu cũng khó mà có thể liên lạc thẳng đến bất cứ một cái số điện thoại nào trong tập đoàn Đông Hạo, huống chi là điện thoại của nhà chính của Thiệu gia! Vậy mà anh không chút do dự đã đưa cho co, bảo làm sao cô không giật mình.

Thêm Bình Luận