Hoàng Kim Đích Tình Nhân

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hoàng Kim Đích Tình Nhân là câu chuyện thứ ba nằm trong hệ liệt ngôn tình của tác giả Trạm Lượng gồm: Phong lưu đấu oan gia, Linh dị diệu tuyệt phối và Hoàng kim đích tình nhân. Anh ta vẻ ngoài lịch l …
Xem Thêm

Bất tri bất giác thở dài, dù sao cũng không ngủ được, anh định dậy ngồi lên xe lăn, cầm tài liệu công ty xem được mấy dòng lại không nhịn được ném đống giấy đó lại.

Cô… còn giận anh không? Ngày mai cô sẽ vẫn đi dạo với anh chứ?

Trong lòng anh có một khát vọng muốn lập tức thấy cô. Anh ngay lập tức khoác thêm áo, xe lăn nhẹ nhàng ra khỏi nhà lớn Thiệu gia, đi tới trước ngôi nhà hai tầng cách đó một trăm mét, ấn chuông cửa. (đại để, tớ không biết nói ra sao, nhưng nhà chị là một nhà hai tầng xung quanh có sân, nhà cũng có cánh cửa và có một cổng sắt ở ngoài, OK?)

Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra, ngay sau đó Lai Phúc lao ra từ trong sân, phi ra cổng sắt, nhận ra là người quen, nó hưng phấn mà sủa gâu gâu. Theo sát phía sau, một dáng hình mảnh khảnh cũng đi theo.

“Lai Phúc, yên nào!” Tiếng nói thật thấp, Nhan Hân Lam nhìn đến người ngoài cổng sắt, mới kinh ngạc mở công, đi tới trước mặt anh. “Muộn vậy rồi, sao anh còn đến?”

Theo thói quen hai mắt đã nhìn lên đùi anh, không thấy tấm chăn vốn nên ở đó đâu, lập tức cởϊ áσ khoác trên người xuống trùm lên chân anh, giọng quở trách: “Vào thu rồi! Ban đêm trời lạnh lắm, sao không chịu giữ ấm gì cả?”

Thiệu Duẫn Thiên không nói một tiếng nào mà chỉ nhìn động tác cẩn thận của cô, nghe lời trách móc nhẹ nhàng của cô, bỗng dưng kích động, bắt lại tay nhỏ của cô.

“Sao vậy?” Chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, Nhan Hân Lam hoảng lên, dịu dàng hỏi. “Muộn thế rồi tìm em có việc gì sao?”

“Anh muốn hỏi em, ngày mai em còn dắt người không?” Anh ngước mắt nhìn cô hồi lâu, thấp giọng dùng từ mà lần đầu tiên cô mời anh cùng đi tản bộ đã dung.

Chợt nghe từ ấy, cô bật cười. “Đương nhiên!”

“Em… không giận sao?”

“Anh muộn em giận tiếp sao?” Cô cười gian tà.

“Đương nhiên không!” Đáp lại vừa nhanh vừa dứt khoát, anh nhìn thấy được mắt cô lóe lên tiếu ý, chính anh cũng không nhịn được mỉm cười.

“Vậy… còn có việc gì sao?” Đôi mắt long lanh ngập nước như ánh sao dịu dàng, cô cười.

“Không!” Biết được cô không có việc gì không vui rồi, Thiệu Duẫn Thiên trong lòng cũng thoải mái, trả lời cũng trở lại ôn hòa như thường ngày. “Đêm khuya rồi, đi ngủ đi! Anh không làm phiền em nữa.”

“Anh cũng thế.” Gật đầu một cái, cô vào sân nhà, đóng lại cổng sắt, rồi đuổi Lai Phúc vào nhà, rồi mới đóng cửa chính của căn nhà lớn, trước khi khóa còn vẫy vẫy tay ý bảo anh mau về đi, rồi mới đóng khóa.

Trên con đường mòn, Thiệu Duẫn Thiên nhìn căn nhà sau cánh cổng hồi lâu, lúc này mới chuyển động bánh xe quay lại định trờ về, nhưng vừa cúi đầu lại nhìn thấy áo khoác còn âm ấm trên đùi mình.

A! Đã quên trả cô rồi!

Nhìn nhìn hồi lâu, anh chầm chậm nhẹ nhàng cầm áo khoác lên, chôn chiếc mũi thẳng của mình vào đó, hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi hương thanh nhã còn đọng lại của chủ nhân chiếc áo, khóe miệng không tự chủ được cong lên đầy thỏa mãn, rồi mới cẩn trọng từng chút trùm lại tấm áo lên đùi, tiếp đó mới đẩy xe mà đi.

Mấy hôm sau, một buổi chiều trời ấm áp, Thiệu Duẫn Thiên từ sáng đã đến công ty họp, đến chiều thì Thiệu Duẫn Cương sợ anh mình mệt, vội vàng hối thúc Phương Lỗi đưa anh vừa nhà nghỉ.

Ngồi trong xe Phương Lỗi chở đi, khi vừa đi vào đường mòn, anh liền nhìn thấy trước cổng ngôi nhà hai tầng có một người đang cúi chồm hỗm, tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan bị nắng gắt cuối thu phơi đỏ bừng đang cúi xuống thấp, không biết là đang làm gì?

“Dừng xe bên này.” Trước khi Phương Lỗi lái xe vào sân trước nhà lớn Thiệu gia, Thiệu Duẫn Thiên đã mở miệng trước yêu cầu dừng xe cho anh xuống.

Liếc nhìn bóng dáng xa xa đằng trước, Phương Lỗi đã biết ngay ý sếp, cho xe dừng, lấy xe lăn ra, đi cho anh chuyển sang ngồi xe lăn, rồi làm theo ra hiệu của sếp lái xe rời đi.

Cô ấy đang làm gì vậy? Thiệu Duẫn Thiên thầm hiếu kỳ có chuyện gì mà cô không để ý gì xung quanh, đến cả tiếng xe lăn trên đường cô cũng không phát hiện.

“Đang làm gì vậy?” Đến ngay cạnh người cô, anh mở miệng hỏi.

“Á!” Hết hồn, ngẩng đầu lên phát hiện là anh, Nhan Hân Lam tức khắc cười xán lạn. “Anh đến rồi, đúng lúc quá! Cho em mượn chân anh một chút.” Không nói hai lời, cầm chân anh lên cởi ngay giày hàng hiệu của anh xuống.

“Chờ, chờ một chút!” Giờ ngược lại Thiệu Duẫn Thiên lại bị cô làm cho hoảng, vội vàng đưa tay ngăn lại, miệng cuống quít nói: “Em muốn làm gì nói trước đi đã!”

“Nhìn đi!” Nghe thế, cô cười híp mắt giải thích, ngón tay chỉ về phía cổng sắt, vốn có một cái bậc không cao lắm, nhưng bây giờ đã bị cô trát xi măng làm thành đường dốc. “Như vậy sau này anh ra vào đều sẽ dễ dàng.”

“Tự em làm sao?” Nhìn dốc xi măng nhỏ còn chưa khổ, anh nói mà nghe như mình mất giọng. Không ngờ lần trước đến nhà cô tìm cô, vì không tiện lên bậc ở đây mà không muốn vào nhà, tuy là cuối cùng cô phát hiện đẩy anh lên. Nhưng chuyện này cô lại vẫn nhớ đến, hôm nay còn tự mình sửa lại bậc thành được dốc. Thành thật mà nói, anh thật sự cảm động —— vì sự quan tâm chu đáo của cô.

“Đúng vậy! Đơn giản lắm! Mua xi măng, trộn cát, đảo qua đảo lại, sao đổ trát lên cho bằng là được.” Cô nói thì đơn giản, nhưng nhìn giọt mồ hôi trên má và trên trán cô, có thể thấy được, cô đã phải tốn bao nhiêu công sức.

“Vậy à?” Giọng nói nhẹ như không hề nói, con ngươi đen tỏa ánh sáng ấm áp nhìn cô thật lâu, ngay sau đó như thể quyết định được chuyện gì cười nhẹ nói: “Chân của anh vẫn mặc cho em sai bảo đó, chỉ có điều, em phải chuẩn bị tinh thần, không nhìn được cái chân gì khỏe mạnh đẹp mắt đâu, chỉ có một cặp chân gà thôi.”

Trộm nhìn một cái, cô cười. “Em muốn nhìn chân khỏe đẹp, chẳng lẽ không nhìn mãnh nam sao?” Vừa dứt lời, lập tức động thủ cởi tất anh, quả thực lộ ra một đôi chân vì tê bại đã lâu cơ bắp dần dần co rút, không giống một đôi chân đàn ôn bình thương có bắp có cơ.

Thấy vậy, Nhan Hân Lam khổ sở đau lòng cho anh, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, hai tay tiếp tục xắn gấu quần tây của anh lên bụng bắp chân, sợ việc “tạo ấn chân” này sẽ làm bẩn quần anh.

Mà cẳng chân nhỏ càng lộ rõ, càng thấy rõ hơn tình trạng co rút cơ. Thân thể con người bất luận là bộ phận nào đều như vậy, nếu không hoạt động, cơ sẽ nhanh chóng thoái hóa, co lại.

Với tình huống của anh, tuy rằng có thể thấy được tác dụng của phục hồi chức năng, xoa bóp, nhưng dù sao cũng chỉ có hạn. Dù thế nào cũng đã liệt suốt sáu năm, bắp chân của anh cũng chỉ miễn cưỡng được đến hai phần ba chân đàn ông bình thường, hơn nữa còn không có lực mà khô đét.

“Rất xấu đúng không?” Lần đầu tiên lộ ra đôi chân tàn phế này trước mặt người không phải trong nhà, Thiệu Duẫn Thiên cảm thấy không được tự nhiên, không khỏi khàn khàn giọng hỏi, rất sợ cô sẽ ghét anh.

“Không! Chỉ là thiếu vận động thôi!” Cô ngước mắt nhìn lại anh, giả vờ thoải mái cười nói: “Bớt nói vớ vẩn đi, cái chân gà của anh hôm nay phải theo lệnh của em.”

Cô—— trong mắt cô không thể thấy một chút nào chán ghét. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy được điều ấy, Thiệu Duẫn Thiên không kìm được mà thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện mình không hiểu sao lại hồi hộp, bây giờ mới thả lỏng.

Không hiểu được tâm tư chính mình, mờ mịt, anh cũng vẫn duy trì nụ cười tao nhã. “Đúng! Hôm nay cái chân gà này tùy em thích luộc xào rán nấu, anh không dám kháng nghị gì cả.”

“Không nghiêm trọng đến thế đâu!” Nhịn không được bật cười, đầu tiên cô nâng chân phải của anh, cô đưa đến bên dốc xi măng còn ướt in dấu chân lên đó, sau đó mới nâng chân trái, rồi lặp lại làm như vậy.

Nhìn trên dốc, một đôi chân một trái một phải, một trước một sau, in lên thật rõ ràng, nhìn giống như có người đang đi vào cửa vậy.

“Nhìn đi! Anh đang đi vào nhà em đó!” Chỉ vào vết chân rõ mồn một, cô cười rực rỡ.

“Đúng vậy…” Nhìn dấu chân của mình, Thiệu Duẫn Thiên cảm nhận một trận sóng triều trong tim, không biết phải miêu tả thế nào.

Thêm Bình Luận