Chương 37: Vũ khí đại thừa



Hỏa Vân Hoàng hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này không khỏi quá coi thường nó, lập tức liền lôi kéo Hoàng Khinh Vãn, hướng phía trước đi đến.

"Đi tiếp nữa, ngươi sẽ không tiêu đời chứ?" Hoàng Khinh Vãn ngượng ngùng hỏi.

"Ta chính là Hỏa Vân Hoàng đại nhân."

Hoàng Khinh Vãn, "Tiểu Hồng, ngươi chết ta sẽ rất thương tâm"

"Ồn ào!"

"Muốn chết cũng phải đợi ta lấy được bảo bối mới chết nha."

"Phốc..."

Hỏa Vân Hoàng bị nàng chọc đến tức giận mà thổ huyết.

Nó đời trước tạo nghiệt gì, mới có thể “may mắn” ký khế ước với nữ nhân này.

"Không đúng, có người còn đang tiến lên!"

Rốt cục, người Thủy Liêm động cùng Thiên Cơ Các phát hiện bất thường, có dấu chân từ chung quanh bọn họ liên tục đi lên phía trước, mặc dù nhìn không thấy người, lại nhìn thấy dấu chân.

"Đó là dấu chân hài tử?"

Hai nhóm người đều trợn tròn mắt, dấu chân trên đất, không phải rất sâu, lại hết sức nhỏ, bất quá dấu chân của hài tử năm sáu tuổi!

Mọi người nhất thời giống như sét đánh, hung ác nhìn chằm chằm đối phương, lại không dám đuổi theo.

Trong lòng đều suy đoán là đối phương âm thầm phái cao thủ hướng về phía trước, nếu là một bên đoạt được bảo bối bên trong Thiên Ngoại Linh Thạch, không hề nghi ngờ, đối với bên còn lại chính là một mối nguy lớn.

Hoàng Khinh Vãn tất nhiên không để ý, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng như một tia sáng, muốn đem cự thạch kia xuyên thấu.

"Ba..."

"Oanh..."

Cuối cùng những luồng sáng cũng tiêu tán hết, một tiếng vang thật lớn, thông thấu trời đất, cự thạch nổ tung, tỏa ra sát khí cực lớn.

Mấy ngọn núi lớn chung quanh, bất quá trong một chớp mắt, toàn bộ mỏng mạnh như tờ giấy hóa thành tro bột.

Các đệ tử trẻ của Thủy Liêm động cùng Thiên Cơ Các, không ít người bị ảnh hưởng, bị ép đến nát vụn tại chỗ đứng, tiêu tán không còn vết tích.

Xe ngựa của Thiên Cơ Các, toàn bộ bị nổ tung, người ở bên trong không chịu được phun ra mấy ngụm máu tươi.

Cường giả của Thủy Liêm động toàn thân được bao bọc bởi một tầng kết giới, nhưng vẫn là nát mấy cục xương, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cự thạch màu đen nổ tung, đem từng tòa núi nghiền nát, khí thế khủng khϊếp dọa người.

Hoàng Khinh Vãn cùng Hỏa Vân Hoàng đứng cách khu vực bên trong cự thạch một trăm mét.

Hoàng Khinh Vãn xoa xoa lòng bàn tay, hai mắt toả hào quang, nếu không phải hiện tại hòn đá còn đang nổ, nàng nhất định đã vội vã nhào đến, vắt chân lên cổ chạy hết tốc lực để đoạt bảo bối rồi.

Khoảng cách tới cự thạch gần như vậy, Hỏa Vân Hoàng hiển nhiên có chút chịu không nổi, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn trắng bệch, cũng may là sau khi chịu áp lực, cũng chưa bị thương quá nặng.

"Bành..."

Cuối cùng khối đá cuối cùng cũng nứt toát ra, hồng quang chậm rãi lắng lại, một màn sương dày từ trung tâm cự thạch phát ra, phảng phất giống như sát khí Địa Ngục, khiến người ta mười phần sợ hãi.

Hoàng Khinh Vãn trợn mắt, nhìn vào phía bên trong cự thạch , hồng quang tiêu tán nhường chỗ cho sương mù ngập tràn, vật màu đen bên trong là một cây gậy đen bóng, nhanh chóng lớn lên, cuối cùng chọ tan bầu trời như một cây thần châm, dựng đứng ở chính giữa.

Màn sương đen lượn lờ bao phủ cây gậy bên trong, phía trên nó có in dấu những đường vân phức tạp mơ hồ tản ra hào quang màu đỏ tươi.

Hồng quang kinh khủng lúc trước, chính là từ đường vân bên trên cây gậy này phát tán ra.

"Thiên địa ơi, Kim Cô Bổng sao?"

"Đó là … "

Nơi xa, cường giả Thủy Liêm động cùng cao thủ Thiên Cơ Các đang bị thương đều không chớp mắt nhìn chằm chằm cây gậy bên trong cự thạch.

"Đại Thừa binh khí của tổ tiên - thông thiên Ô Kim Bổng!" Các cường giả Thủy Liêm động kích động kêu lên.