Chương 16: Đừng sợ... Ta đi

Bàn tay to rộng thô ráp hàng năm cầm kiếm cầm bút hiện giờ đang nắm lấy năm ngón tay lạnh lẽo của nàng. Vẫn là bàn tay ấy, khống chế hàng ngàn vạn sinh mạng, cũng đem tất cả mọi thứ của Hoa Ly tàn nhẫn hủy diệt.

"A Ly."

Hắn thấp giọng gọi một tiếng, thân hình to lớn vẫn nằm trên chiếc giường nồng hương vị của cuộc hoan ái lúc trước, không chớp mắt nhìn nàng một cách chăm chú, bàn tay nắm chặt kim trâm của Hoa Ly đột nhiên run lên.

"Ngươi câm miệng!"

Nàng không quên Nguyên Thiện được, càng không quên được dáng vẻ Nguyên Thiện ngày xưa ôn nhu thanh lãnh gọi nàng một tiếng ' A Ly ', lại nhớ đến hình ảnh khi hắn chết đi, Hoa Ly đau đến mức hít thở không thông, hé miệng hô to:

"Đều do ngươi, do ngươi đem mọi thứ ta có huỷ hoại triệt để, ta chỉ muốn cùng hắn ở bên nhau, ngươi dựa vào cái gì mà đối xử với hắn như vậy..."

Nàng ngã sõng soài trên mặt sàn, kim trâm trong tay dừng lại ở bên cạnh người Nguyên Đình, sắc mặt tuyệt vọng không một giọt máu, nàng vô định yếu ớt làm Nguyên Đình đau lòng đến cực điểm. Hắn buông lỏng tay nàng ra, nghe nàng khóc. Đây là những gì hắn muốn sao?

"Bởi vì A Ly từng nói, ngươi thích ta a..."

Thanh âm của hắn có chút run rẩy, trong mắt hiện ra viễn cảnh ngày xưa, hắn bá đạo phóng túng ngạo nghễ, vậy mà khắc sâu trong trí nhớ của hắn đều hình ảnh Hoa Ly chạy như bay từ dưới tán cây hoa tới phía hắn, nàng ngọt ngào cười lao vào trong lòng ngực hắn.

--- "A Ly thích nhất Đình ca ca..."---

Cho dù là hiện tại nhớ đến, tâm hắn vẫn như cũ, sẽ nhảy loạn lên, vui sướиɠ, thất thố, thỏa mãn. Sau khi lên ngôi, hắn liền trở thành người không từ thủ đoạn, hung ác lãnh khốc, nhưng những lúc gặp được nàng, trong phút chốc hắn liền trở nên ôn nhu.

"Ầm ầm", tiếng sấm chớp bên ngoài đại điện vang lên từng đợt, theo sau đó là cơn mưa rào xối xả. Nguyên Đình xuống giường, đi về đằng trước, nhẹ nhàng duỗi đôi tay rắn chắc hướng về phía Hoa Ly, muốn bế nàng lên, nàng theo bản năng co người lại né tránh hắn, do đó bàn tay thô to vừa mới chạm đến đầu vai nàng lại rơi vào không trung, đầu ngón tay cực nóng nóng bỏng làm cho hắn có chút hốt hoảng.

"Sẽ cảm lạnh."

Đầu vai trắng tuyết tinh xảo mảnh khảnh đầy dấu vết ửng đỏ, vào lúc tìиɧ ɖu͙© cao trào, hắn đã lưu lại dấu răng của mình trên đó. Gió lạnh từ cơn mưa bên ngoài đem theo khí lạnh tràn vào trong tẩm điện, rèm minh hoàng sa phất phới, Nguyên Đình không khỏi hốt hoảng đem Hoa Ly bế lên đặt ở trên giường, dùng cẩm khâm* che người nàng lại, đem khuôn mặt tuấn mỹ dựa vào cổ nàng.

* cẩm khâm: chăn mỏng

"Đừng khóc... đừng sợ... Ta đi, không có ta, ngươi có thể ngoan ngoãn ngủ, đúng không?"

Hắn thỏa hiệp, cả tiếng khóc và nước mắt của nàng làm hắn không dám bức bách nàng, thứ hắn mong ước đều không phải tình cảnh như hiện tại. Hoa Ly nhắm hai mắt lại, lại theo bản năng muốn đẩy tay hắn ra, nàng chậm rãi nắm chặt long phượng cẩm khâm màu vàng, ngón tay thon mảnh của hắn gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cho dù hắn đang ôm nàng nhưng trong lòng lại xuất hiện một tia hoảng hốt.

"A Ly, đừng rời khỏi ta..."

Hắn thế nhưng khẩn cầu nàng, thanh âm lẩm bẩm có chút sợ hãi bi thương, Hoa Ly bỗng nhiên mở mắt, nín khóc, không lưu tình lạnh lùng nói:

"Cút! Cút ngay!"

Nguyên Đình thậm chí không dám nhìn vào mắt nàng, sợ rằng mình sẽ đánh mất nàng, nhanh chóng phủ long bào lên người, đôi chân dài nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía bên ngoài đại điện mà đi, lay động ánh nến ánh hắn cô độc bóng dáng, đi chính là như vậy kinh hoảng.

"Bệ hạ! Bệ hạ! Dù!"

Những âm thanh ồn ào từ ngoài điện truyền tới nhưng rất nhanh mọi thứ đã khôi phục lại như bình thường. Mưa ngoài trời càng lúc càng to...

Sau đêm hôm đó, Hoa Ly không thấy Nguyên Đình đến trong mấy ngày, thế nên những ngày này sống tại Minh Hoa Cung xa hoa phồn thịnh, nàng không có nửa phần nhẹ nhàng cảm giác.

Các cung nữ thấy nàng suốt ngày trầm mặc, liền cả gan đánh bạo kể chuyện quê nhà ngày xưa cho nàng nghe, trong cung phảng phất mùi hoa điệp dễ chịu, trong không khí căng thẳng áp lực lâu ngày đột nhiên có thanh âm vui cười, đa số đều là Hoa Ly nhìn tiểu cung nữ tươi cười vô ưu, nàng cũng nhàn nhạt mỉm cười.

"Nương nương cười lên thật đẹp!"

Tiểu cung nữ kinh diễm ngọt ngào nói.Khóe môi Hoa Ly khó khăn mới lộ ra chút ý cười trong nháy mắt tiêu tan, nàng không thích cách xưng hô như vậy, nó như một dấu hiệu đem nàng gắn kết với Nguyên Đình.

Nàng là thê tử của Nguyên Thiện, sao họ có thể quên nhanh như vậy?

"Lui xuống đi."

Tiểu cung nữ thấy nàng gần như sắp tức giận, sợ hãi cực độ, lập tức chạy ra. Nguyên Đình không tới, Hoa Thái hậu lại tới, bầu không khí mang hương hoa mất đi sự yên tĩnh.

"A Ly, ai gia sớm đã nói với ngươi, sinh tử vinh quang của Hoa Gia phụ thuộc vào Bệ Hạ, vì sao ngươi lại... Đi thăm hắn đi, long thể bị bệnh mấy ngày thế nhưng không gọi ngự y, thật quá hoang đường!"

Càng hoang đường hơn là hôm nay hoàng đế ngất xỉu ở hội thượng trên triều, làm các quan lại khϊếp sợ không thôi.