Chương 6: Lớp trưởng

Edit + Beta: Như Heo.

Chương 6: Lớp trưởng.

So với dáng vẻ thành thục lạnh lùng lúc ba mươi tuổi, dung mạo này trông thật non nớt, nhưng Tống Tiêu đã ở cùng hắn mười năm trời, tuyệt đối không nhận lầm được.

Đúng lúc này chuông tan học vang lên, cô Cố xoay người rời khỏi phòng, trong lớp nháy mắt trở nên ồn ào náo nhiệt.

"Này, không phải chứ, cậu ta dám ngồi cạnh lớp trưởng kìa tụi bay..." Nhóm học sinh trong lớp bắt đầu rì rầm.

"Tụi bây đoán xem, nó sẽ bị đánh sau mấy phút?"

"Cha mẹ ơi, lớp trưởng nhúc nhích rồi kìa!"

Một đám nam sinh bu đầu lại chuẩn bị xem kịch vui, nhóm nữ sinh thì hồi hợp lo lắng thay Tống Tiêu.

...

Tống Tiêu nhìn người trước mắt chậm rãi ngồi thẳng dậy, một tay khoát lên lên lưng ghế, đôi mắt đen láy sâu thẳm nồng đậm tính chiếm hữu nhìn chằm chằm vào y. Tống Tiêu cảm thấy trái tim mình đang run lên kịch liệt, khó khăn một ngụm nước bọt, chậm rì rì nói: "Xin chào, tớ tên Tống Tiêu, còn cậu?" Vừa rồi trên đường đi Tư Đạt Thư dạy y khi gặp bạn cùng lớp phải chào hỏi như vậy để làm quen.

Đôi đồng tử đen láy của đối phương chợt co rút, môi mỏng mím thành một đường.

"Tớ là Lưu Lộ, cậu là Tống Tiêu phải không?" Bên tai truyền đến một giọng nữ khoan khoái, Tống Tiêu quay đầu sang, phát hiện nữ sinh ngồi đằng trước xoay lại nhìn mình cười hì hì. Nữ sinh này trông rất đáng yêu, nhất là lúc cười rộ lên còn lộ hai lúm đồng tiền xinh xinh trên má.

"Tui là Tiền Gia Huy," Nam sinh ngồi cùng bàn Lưu Lộ cũng xúm lại góp vui, "Người anh em, tên của cậu nghe quen ghê, he he, chúc mừng cậu trở thành bạn cùng bàn với lớp trưởng nho..."

Tiền Gia Huy luôn miệng tíu tít đột nhiên im bặt, cánh tay vừa vươn ra cũng lật đật rụt về trên miệng làm động tác kéo khóa.

"Ngu Đường," Lớp trưởng đại nhân thu hồi ánh mắt hình viên đạn từ trên người Tiền Gia Huy, chậm rãi chuyển sang, tiếp tục nhìn Tống Tiêu, "Tớ tên Ngu Đường." Thanh âm của hắn trầm thấp dễ nghe, còn mang theo vài phần trong trẻo chỉ có ở thiếu niên.

Bày tay đặt dưới gầm bàn của Tống Tiêu đột nhiên xiết chặt, sắc mặt không có nửa điểm biến đổi, cong mắt cười nói với Ngu Đường: "Rất vui được biết cậu."

Ngu Đường nhìn chằm chằm Tống Tiêu trong chốc lát, từ trong lỗ mũi khẽ "Ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa, cánh tay gác hờ trên bàn, hai ngón tay gõ nhẹ lên bàn từng cái từng cái một.

Đây là thói quen của Cảnh Nguyên đế khi suy nghĩ, hai ngón tay gác trên long ỷ vô thức gõ nhịp. Tống Tiêu nhìn hai ngón tay thon dài nâng lên rồi hạ xuống, tựa hồ đang gõ vào trái tim mình, "cộc cộc cộc" tựa như thanh âm gian nan giãy dụa trong hy vọng mỏng manh.

Ngu Đường đột nhiên đứng lên, một tay cắm trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống Tống Tiêu một cái rồi xoay người bước đi. Nam sinh ngồi sau Ngu Đường cũng đứng lên, cúi đầu đi theo Ngu Đường ra khỏi lớp học,

Tống Tiêu ngây ra, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Quả nhiên bị ghét rồi." Có người vui sướиɠ khi người gặp họa mà nói.

"Ê thằng kia, mày đúng là đồ không biết điều," Có một nam sinh lùn như nấm đi tới gõ lên bàn Tống Tiêu, " Mày tưởng ai muốn ngồi cạnh lớp trưởng là ngồi hả? Tao khuyên mày dọn đi càng sớm càng tốt, qua ngồi kế "Hoa tỷ" đó, ít ra sẽ còn được chết toàn thây." Nam sinh chỉ chỉ nữ sinh hai mắt sáng rực đằng kia, cười xấu xa.

Nữ sinh kia sở dĩ bị gọi "Hoa tỷ" không phải vì nhỏ họ Hoa mà là vì nhỏ rất mê trai, trong lớp chỉ cần nam sinh có chút "tư sắc" đều không thoát khỏi "ma trảo" của nhỏ, người duy nhất Hoa tỷ không dám đυ.ng vào chỉ có một mình lớp trưởng đại nhân.

Chị Hoa thấy Tống Tiêu nhìn mình, hai tay lập tức ôm ngực, lắc lắc cái hông lượn tới, vẻ mặt ai oán nói: "Ai nha nha, Tống Tiêu, sao cậu không qua ngồi cùng bàn với người ta, lớp trưởng xấu lắm, cậu mà ngồi chung với hắn..."

Lời còn chưa dứt, Hoa tỷ đã thấy sau lưng bỗng dưng thổi tới từng trận gió lạnh, Hoa tỷ lập tức cứng người, chỉ thấy cái vị lớp trưởng đại nhân đã đi rồi tự dưng quay lại, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì tay chân đã phản xạ có điều kiện mà tránh sang một bên.

Ngu Đường không để ý đến những người xung quanh, đưa tay bắt lấy cổ tay Tống Tiêu, lôi ra khỏi vòng vây.

"Ố la la, sắp sửa có trò hay rồi!" Một đám nam sinh trong lớp chen chúc qua cửa sổ nhìn ra, chuẩn bị xem cảnh tượng Ngu Đường dạy dỗ "ma mới".

"Hoàng... Ngu Đường, cậu kéo tớ đi đâu?" Tống Tiêu bị kéo cả người lảo đảo, nghiêng trái ngã phải theo đối phương ra khỏi phòng học.

"Lấy bảng tên." Ngu Đường quay đầu tỉnh bơ nhìn Tống Tiêu.

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, đột nhiên loa phát thanh vang lên, giọng nói khủng bố của giáo viên chủ nhiệm truyền tới: "Tất cả lớp trưởng lớp 10 lập tức đến phòng giáo vụ nhận bảng tên mang về lớp!"

"Hừm..." Tống Tiêu há miệng thở dốc, cái chuyện này lôi đại một bạn ngồi gần cửa lớp đi là được rồi, hai người họ ngồi vị trí giữa lớp, mắc gì phải quẹo một vòng lớn trở về kéo mình đi làm chi?

"Ngồi cùng bàn là phải biết giúp đỡ lẫn nhau." Tâm trạng Ngu Đường dường như rất tốt, khóe môi hơi hơi giương lên, lại nắm cổ tay Tống Tiêu tiếp tục tha đi.

Tống Tiêu cố gắng theo kịp bước chân của hắn, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua nam sinh vẫn luôn theo sau bọn họ một khoảng cách nhất định. Nam sinh đó hơi thấp hơn Ngu Đường một chút, đi đường mà vẫn cúi đầu, hô hấp rất nhẹ, nếu không phải ngay từ đầu đã nhìn thấy hắn, chỉ sợ Tống Tiêu cũng không phát hiện có người theo dõi mình. Nam sinh ngẩng đầu nhìn Tống Tiêu nhưng lại không có ý chào hỏi, tiếp tục cúi đầu bước đi, duy trì khoảng cách ba bước chân với Ngu Đường.

"Cậu ta là Độc Cô Ám" Ngu Đường nói ra một cái tên kỳ quái rồi thì không cho Tống Tiêu quay đầu lại nữa, bắt y nhìn thẳng phía trước cẩn thận đi đường.

...

Trung học Thánh Mông là năm tòa nhà nối liền nhau tạo thành khu phòng học chính, mỗi tòa nhà được nối liền với nhau bằng các dãy hành lang được thiết kế tinh xảo, phòng giáo vụ nằm ngay trước ký túc xá ba tầng, bọn họ chỉ cần đi thẳng qua là tới.

Khi đến nơi mới phát hiện phòng giáo có đã rất nhiều người, lớp trưởng các lớp cầm danh sách học sinh so sánh với bảng tên vừa được phát, dù sao vừa mới lên làm lớp trưởng không lâu, việc này tốt xấu gì cũng có thể coi là việc trọng đại, lớp trưởng các lớp ai nấy đều cố gắm làm việc cho thật cẩn thận nghiêm túc.

"Năng khiếu 10-1." Ngu Đường đi tới trước mặt thầy giáo chia bảng tên báo tên lớp, sau đó nhận được một chiếc thùng các-tông nhỏ.

Phòng giáo vụ chỉ có duy nhất một cái bàn lớn, xung quanh chen chúc rất nhiều người, Ngu Đường vứt một ánh mắt ra hiệu cho Độc Cô Ám, gia hỏa kia đang cúi đầu nhanh chóng lẻn vào trong đám người, ngay lúc Tống Tiêu còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì trong đám đông đã xuất hiện ra một khoảng trống.

Ngu Đường đặt thùng các-tông lên bàn, đen danh sách lớp đưa cho Tống Tiêu ý bảo y đi đối chiếu lại danh sách.

Tống Tiêu nhìn mấy lớp trưởng lớp khác, bọn họ đa số đều dẫn theo bạn học tới, nhưng mà một người đọc tên trong danh sách một người kiểm bảng tên, còn đằng này ngược lại, Ngu Đường giao tất cả cho mình. Tống Tiêu bĩu môi, cúi đầu cẩn thận xem danh sách một lần sau đó ném sang một bên, bắt đầu tiến hành kiểm tra.

Bảng tên được làm bằng kim loại, măt trên có khắc huy hiệu trung học Thánh Mông viết tắt là chữ "S-M", bên dưới có viết cụ thể tên và mã số học sinh.

Tống Tiêu kiểm tra mã số trước, thấy mã số không có vấn đề gì mới tiếp tục kiểm tra họ tên, trong lúc đó chưa từng nhìn lại danh sách một lần nào.

Ngu Đường đứng cạnh, con ngươi thâm trầm nhìn Tống Tiêu.

...

"Ở đây có bảy mươi hai đóa hoa, mỗi đóa phía dưới đều có một câu thơ, các khanh đã được xem qua một lần, lát nữa trẫm chọn đóa nào các khanh phải đối được câu thơ trong đóa hoa đó, người thắng nhiều nhất sẽ được trẫm ban thưởng hậu hĩnh." Lộc Minh yến cảnh xuân như mộc, tiên đế cười thoải mái, cầm lấy một đóa hoa mẫu đơn.

"Nam quốc hữu giai nhân, dung nhan tựa đào lý." Không đợi mọi người kịp phản ứng, tiểu Trạng Nguyên trẻ tuổi đã thản nhiên mở miệng.

Thơ ghi dưới hoa lại không có chút liên quan gì tới hoa, vô cùng khó nhớ, vài tên tiến sĩ muốn thể hiện nghĩ đến đầu đầu mồ hôi cũng không nhớ ra, vậy mà một tiểu trạng nguyên chưa đầy mười bảy tuổi kia ung ung nhàn hạ, hỏi câu nào đều đáp câu đó, mỗi lần trả lời đúng một câu, cặp mắt xinh đẹp đó sẽ lập tức cong lên.

"Lão Thất, ngươi cũng chọn một đoá đi." Ngu Cẩm Đường đang ngây ng ười nhìn tiểu Trạng Nguyên , bị thanh âm phụ hoàng vang lên bên tai làm cho bừng tỉnh.

"Vâng, phụ hoàng." Đưa tay cầm lấy một đóa hải đường, trực tiếp đưa tới trước mặt Tống Tiêu.

Tiếu Trạng Nguyên mắt cười cong cong khẽ sửng sốt, hai tay tiếp nhận đóa hoa hải đường màu sắc diễm lệ, dùng thanh âm trong sáng dễ nghe cười nói: "Người xưa không biết đã nơi nào, đào hoa như trước cười xuân phong."

Người xưa không biết đã nơi nào, đào hoa như trước cười xuân phong...

...

"Xong rồi," mắt cười cong cong xuất hiện ngay trước mắt, còn có một tấm thẻ kim lọai, "Đây là của cậu."

Ngu Đường nhận lấy bảng tên của mình: "Của cậu đâu?"

"Ở đây." Tống Tiêu cười giơ cái của mình lên, Tống Tiêu từ nhỏ đã rất thích chơi những trò ghi nhớ đồ vật, vậy nên lúc nãy có bị lớp trưởng sai sử này nọ cũng không cảm thấy có gì không vui.

Ngu Đường đưa tay lấy tấm thẻ khắc tên "Tống Tiêu", hai ba cái xé đi lớp vỏ ni-lon bên ngoài, mở kim băng ra tự tay cài lên ngực áo Tống Tiêu.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi hương bạc hà thơm ngát trên người thiếu niên xông vào mũi làm người cứng Tống Tiêu lại.

"Đứng yên." Ngu Đường nói một câu, hình như không thường làm việc này cho nên ghim vài lần mới dính được, sau đó đem tấm thẻ kim loại khắc hai chữ "Ngu Đường" nhét vào tay Tống Tiêu.

"Hửm?" Tống Tiêu khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.

Ngu Đường cau mày: "Ngẩng người làm gì, còn không mau... đeo vào cho tớ."

==========

Tiểu kịch trường:

Tiêu Tiêu: "Hoàng Thượng, sao lại bắt ta đeo cái này?"

Ngư Đường: "Đeo cẩu bài này, ngươi chính là người của trẫm."

Tiêu Tiêu: "... Ta không thể đeo cho ngươi cái này, đây là đại bất kính."

Ngư Đường: "... Gâu!"

[Heo: Tui đang tự hỏi cái chữ "Gâu!" này phải chăng chính là tiếng lòng của mọi trung-khuyển-công? Hử?]