Chương 11

**Editor: mmei

Đối với Mã Dũng, nàng vẫn là có chút cảnh giác, đặc biệt là Lý Toàn luôn ở bên tai nàng nhắc nhở. Cho nên lần thứ hai gặp gỡ Mã Dũng ở Ngự Thiện Phòng lại bị hắn nhắc chuyện đi gặp Hoàn Nhi, Diệp Hiểu trong lòng đánh trống.

“Đại ca, không bằng ta đi cùng ngươi?” Lý Toàn không biết đã lại đây khi nào, lấy lòng mà ở bên tai nàng nói.

“Ta đó là đi hẹn hò, ngươi đi theo để làm bóng đèn a?” Diệp Hiểu trừng mắt nhìn hắn, liếc một cái.

Lý Toàn vội vàng xua tay, liên tục kêu oan, đứng sát vào nàng, nói: “Đại ca, ta không phải lo lắng cho ngươi sao. Đây chính là lời Mã Dũng, hơn nữa những lời này đều có điểm cổ quái. Ai biết lời hắn có đúng hay không, chúng ta không đi vẫn là tốt nhất nhưng lại sợ Hoàn Nhi ở đó chờ. Cho nên lần này ta đi cùng ngươi, có chuyện gì ta cũng có thể ở bên cạnh che chở ngươi, nếu thật là Hoàn Nhi chờ, ta nhanh chân liền chạy, lưu lại không gian cho hai ngươi, thế này được không?”

Diệp Hiểu nhìn nhìn Lý Toàn, suy nghĩ của hắn đúng ý của nàng. Từ khi Lý Toàn bái lạy nàng, lại biết chuyện Mã Dũng có ý hại nàng, Lý Toàn đối với Mã Dũng xa cách rất nhiều. Bất quá Mã Dũng như là mật đường, dường như dính chặt bên cạnh Lý Toàn. Có điều thái độ của Lý Toàn đối với hắn bây giờ cùng trước kia không quá giống nhau. Cho nên, hôm này Lý Toàn nói Diệp Hiểu như vậy, nói đến cùng vẫn là lo lắng cho nàng, làm Diệp Hiểu có chút cảm động.

“ Được, nếu ngươi lo lắng cho ta như vậy, không cho ngươi đi theo ngươi lại nghĩ ta bạc đãi ngươi.” Diệp Hiểu nghịch ngợm nói, Lý Toàn tất nhiên là cười hắc hắc.

Thời điểm Diệp Hiểu cùng Lý Toàn đi vào Ánh Nguyệt Các, đã là lúc trăng lên cao. Cái địa phương này xác thực an tĩnh, buổi tối nửa bóng người cũng không có. Diệp Hiểu biểu hiện không có gì nhưng Lý Toàn lại gắt gao túm chặt ống tay áo nàng. Diệp Hiểu cười cười, Lý Toàn nói đến cùng vẫn là người nhát gan, nói là tới bảo vệ nàng, kết quả chính mình sợ thành như vậy.

“Làm gì a, lại không có quỷ.” Diệp Hiểu đánh lên đầu hắn một chút.

“Cái gì không có quỷ a, Ánh Nguyệt Các từng có quỷ xuất hiện, chuyện này ngươi đã quên? Bằng không nơi này cũng sẽ không có người tới.” Lý Toàn lẩm bẩm nói.

“ Có quỷ? Thật sao?” Diệp Hiểu cả kinh, chuyện này nàng không nghe Lê cô cô nhắc tới.

Lúc này đến phiên Lý Toàn gào to, nói: “Đại ca, ngươi đừng nói không biết a, chuyện này lão nhân trong cung đều biết a, ngươi tiến cung so với ta còn lâu hơn, ta đều biết, ngươi không biết?”

Diệp Hiểu trong lòng hơi có chút chột dạ, vội nhìn phía trước, nói: “ Quên rồi.”

“Đó là cung của Ninh Chiêu Nghi, bất quá khi nàng chết, có người thường xuyên nghe được bên trong có tiếng khóc, nói đó là nương nương trở về báo oan. Sau, nơi này liền để hoang, ai cũng không dám dọn vào. Ta nói đại ca, chuyện này ngươi thế nhưng đã quên?” Lý Toàn bĩu môi.

“Ta cả ngày vội vàng làm việc, nào còn nhớ rõ lời đồn này.” Diệp Hiểu không muốn giải thích, vội xoay đề tài nói, “Địa phương hoang sơ như vậy, Hoàn Nhi thật sẽ kêu ta tới chỗ này sao"?

“Tóm lại ngươi cẩn thận một chút.” Lý Toàn nhìn bốn phía chung quanh, thấy rất khác lạ, bồi Diệp Hiểu tiếp tục đi tới.

“Diệp Đào, ngươi đã đến rồi?” Chính lúc này, phía trước liền xuất hiện hai bóng dáng cung nữ. Trong đó một người là Hoàn Nhi, người khác là người cùng Hoàn Nhi quan hệ tốt, Hỉ Linh.

Vậy mà đúng là Hoàn Nhi, Diệp Hiểu có chút ngoài ý muốn.

“Ai da, ta nói Hoàn Nhi, ngươi không có việc gì làm hay sao mà đến chỗ này làm gì, làm ta phải lo lắng .” Lý Toàn trách cứ nói.

Hoàn Nhi nói: “Ta đây là muốn ở chỗ này cùng Diệp Đào thả đèn hoa sen.”



Thả đèn hoa sen? Diệp Hiểu không tự chủ được mà mày nhảy dựng.

“Cái gì muốn thả đèn hoa sen?” Diệp Hiểu thu tươi cười.

Một bên Hỉ Linh nói: “Này còn không phải trách Diệp Đào ngươi, mấy ngày nay đều không tới tìm Hoàn Nhi tỷ tỷ, làm nàng trong lòng một trận nhớ thương. Hôm nay nghe người ta nói: cùng người mình thích ở trên sông thả đèn hoa sen, có thể đem ký thác gửi đến chỗ Phật Tổ, như vậy hai người liền sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cho nên lúc này mới kéo ta tới tìm ngươi cùng thả đèn a.”

“Nguyên lai còn có cái dụ ý này a, thành a, đại ca, cùng nhau thả đèn đi.” Lý Toàn tùy tiện mà cười nói.

“Không đươi, đèn này thả không được.” Diệp Hiểu nói.

“Vì sao thả không được?” Hoàn Nhi sắc mặt khẽ biến, Diệp Đào đây là cự tuyệt cùng mình ở bên nhau sao?

Diệp Hiểu chỉ chỉ đèn hoa sen Hỉ Linh cầm trên tay, lắc lắc đầu, nói: “Các ngươi không có nghe nói qua trong cung cấm chuyện thả đèn hoa sen sao? Hoàng Thượng có hạ lệnh, nói là ai thả thứ này liền phạm tội chém đầu……”

****Editor: mmeie

“Cho nên Mã Dũng mới kiến nghị tỷ tỷ chọn nơi này nha. Nơi này không có người qua lại, sẽ không có người phát hiện.” Hỉ Linh cười nói.

Khó trách sẽ chọn Ánh Nguyệt Các này, chỉ là Diệp Hiểu cũng không cảm thấy đây là cách làm ổn thỏa.

Không đúng, Mã Dũng? Tên này làm thần kinh Diệp Hiểu cùng Lý Toàn không khỏi nhảy dựng, cho nhau một cái liếc mắt, cực kỳ ăn ý mà gật gật đầu.

Lý Toàn vội nói: “Diệp Đào không nói ta còn không có nhớ tới, trong cung xác thật có quy định, dù nơi này hẻo lánh cũng không thể mạo hiểm như vậy. Ta nói các ngươi cũng quá lớn mật, này vạn nhất bị người phát hiện, kia thật là ở bên nhau, nhưng là, là ngầm ở bên nhau. Chạy nhanh, đem đèn trên tay làm hỏng đi, miễn cho mất mạng.”

Bị Diệp Hiểu cùng Lý Toàn nói như vậy, Hoàn Nhi cùng Hỉ Linh có chút không xác định, hơn nữa bị Lý Toàn thúc đẩy, Hỉ Linh cũng có chút luống cuống, liền bị Lý Toàn kéo theo, đem đồ vật đi tiêu hủy.

Hỉ Linh cùng Lý Toàn mới đi không bao lâu, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng bước chân. Hai người xoay người, thế nhưng ngoài ý muốn thấy có một nhóm người đã đi tới.

“Hoàng Thượng……” Hoàn Nhi nhẹ giọng thì thầm, một trận kinh hãi.

Diệp Hiểu là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Đế, người đi lên là một nam tử khoảng hơn 50, người mặc thường phục màu vàng, chậm rãi hướng đến Ánh Nguyệt Các. Ở bên người Hoàng đế có Hoàng trưởng tôn cùng Tam điện hạ, còn có một vài cung nữ thái giám cầm đèn đi sâu. Một hàng người đi tới làm Diệp Hiểu cũng không khỏi lo lắng. Nàng âm thầm hít khí lạnh, cũng may vừa rồi nàng kịp thời nhớ ra, cũng may Lý Toàn cùng Hỉ Linh đã đi huỷ đèn hoa sen trước. Bằng không, Hoàng Thượng thấy bọn họ thả đèn tại nơi này, tất nhiên sẽ mất mạng. Nghĩ đến đây, nàng theo bản năng mà dùng tay sờ sờ cổ của mình, âm thầm hít khí lạnh.

“Hoàng Thượng cát tường.” Hoàn Nhi đem Diệp Hiểu đang đi vào cõi thần tiên kéo quỳ xuống, Diệp Hiểu lúc này mới phát hiện Hoàng Thượng đã tới trước mặt nàng, vội vàng theo Hoàn Nhi cùng nhau hành lễ.

Diệp Hiểu càng tin chắc Mã Dũng lấy Hoàn Nhi để gọi nàng tới Ánh Nguyệt Các không chỉ đơn giản là thả đèn như vậy. Nơi này hẻo lánh vô cùng, Hoàng Thượng cùng hoàng tử sẽ trùng hợp ngay lúc này đột nhiên giá lâm nơi đây. Chắc chắn có người biết trước chuyện này nên mới lừa nàng cùng Hoàn Nhi tới nơi đây, nếu nàng thật sự vô tri thả đèn hoa sen, chính là trúng kế.

Diệp Hiểu liền nhanh biết rõ. Mỗi năm vào hôm nay Hoàng thượng đều sẽ dắt Hoàng trưởng tôn cùng Tam điện hạ tới Ánh Nguyệt Các để thắp hương cho Ninh chiêu nghi. Trong lòng Hoàng Thượng vẫn luôn nhớ thương vị chiêu nghi này, mà Hoàng trưởng tôn cùng Tam điện hạ từ nhỏ đã được Ninh chiêu nghi yêu thương, cho nên cảm tình đối với nàng ấy rất sâu, cho nên lúc này mới có chuyện ba người cùng đến đây. Hơn nữa, hôm nay lại là ngày giỗ của Ninh chiêu nghi. Trong cung không cho thả đèn hoa sen nguyên nhân cũng là vì Ninh chiêu nghi. Diệp Hiểu tiến cung ngày đầu tiên liền nghe Lê cô cô nói như vậy, bằng không vừa rồi nàng cũng sẽ không biết thả đèn hoa sen là chuyện kiêng kỵ.

Bất quá tình hình trước mắt này, giống như cũng không thấy có gì tốt.

“Hai người các ngươi như thế nào ở chỗ này?” Nói chuyện chính là Tề công công bên người Hoàng Thượng.



“Nô tỳ…… Nô tỳ……” Hoàn Nhi sợ tới mức mặt không còn chút máu, ậm ừ nửa ngày cũng không thể nói ra nửa lời.

“Hoàng Thượng, nô tài cùng nàng……” Diệp Hiểu mang theo thần sắc sợ hãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn lén Hoàng đế một cái, dùng ngón tay chỉ bên người Hoàn Nhi, nói, “Lạc đường……”

Lời nói dối này…….

Quý Hoàn Hiên nhướng nhướng mày, đột nhiên đối với Diệp Hiểu quát: “ Cẩu nô tài ngươi, ta kêu ngươi làm đồ ăn đưa đến chỗ Hoàng trưởng tôn, ngươi thế nhưng cùng cung nữ lén gặp nhau ở đây?”

“Không phải, Tam điện hạ, ngài yêu cầu nô tài làm món ăn thuộc về Dân Châu, nô tài không có hiểu rõ, lúc này mới tìm Hoàn Nhi hỏi. Nàng là người Dân Châu, đối với những món ăn nơi đó rất đỗi quen thuộc. Sau đó, hai chúng ta vừa đi vừa nói, mới vừa lơ đãng một cái liền đi sai đường.” Diệp Hiểu đầu óc linh hoạt, lập tức liền xoay lại vấn đề.

Quý Hoàn Hiên không khỏi nhìn nàng nhiều thêm một cái, cái tiểu thái giám này rất linh hoạt. Hắn mới nói một câu, nàng thế nhưng lập tức liền chuyển chủ đề lại đây.

“Trẫm là nghe nói Hạo Nhi gần nhất ăn uống không tốt, vội vàng kêu Ngự Thiện Phòng làm món ăn mới?” Hoàng đế quay mặt đi, hỏi Hoàng trưởng tôn.

Quý Hạo cúi đầu, chuyện này sớm không phải bí mật. Làm Ngự Thiện Phòng rối loạn vì việc này, hắn xác thật...

“Thôi, việc rất nhỏ, hai người các ngươi nhanh rời khỏi nơi này đi, trẫm ở chỗ này còn có việc muốn làm.” Hoàng đế xem ra hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm, kêu Quý Hoàn Hiên không cần truy cứu, thả hai người rời đi, đã vậy còn dặn dò Diệp Hiểu vì để bụng đến Hoàng trưởng tôn.

Diệp Hiểu cùng Hoàn Nhi vội vàng tạ ơn, đi khỏi nơi đây.

Diệp Hiểu cùng Hoàn Nhi đi một đoạn mới dám ngừng lại. Diệp Hiểu quay đầu lại nhìn nhìn, Tam điện hạ tại sao vì nàng nói lý do này, đây là giúp nàng sao? Hắn vì cái gì muốn giúp nàng? Nếu việc này là Mã Dũng cố ý làm, như vậy chính là ý của Huệ phi, ý của Huệ phi liền có thể là ý của Tam hoàng tử……

“ Ngài ấy làm gì lại giúp ta?” Diệp Hiểu trừng mắt nhìn bầu trời đêm, mờ mịt mà nói ra miệng.

“Không phải là Tam hoàng tử thích ngươi?” Hoàn Nhi kinh người, thiếu chút nữa làm hắn té ngã một cái.

“Ta là thái giám, không phải cung nữ a.” Đối với giả thiết này của Hoàn Nhi, Diệp Hiểu tỏ vẻ bất lực.

Chính là, đột nhiên nàng lại nghĩ tới một chuyện khác, Tam hoàng tử này sẽ không có cái loại này đam mê này chứ? Nàng nhớ tới ngày ấy vì hắn xoa bóp, hắn đem thân mình đổi tới đổi lui để nhìn nàng, chẳng lẽ thật là có cái loại tâm tư này? Không được, tuy nói nàng thay ca ca nhập cung làm thái giám, nhưng tốt xấu cũng là cái nam tử hán bình thường, như thế nào có thể thất thân như vậy?

“Uy, đừng nghĩ, điện hạ giúp ngươi, đó là chuyện tốt, ngươi nghĩ làm gì cơ chứ.” Hoàn Nhi cũng không biết lúc này Diệp Hiểu chính là đang miên man suy nghĩ.

Diệp Hiểu gật gật đầu, trong lòng không khỏi suy nghĩ, việc hôm nay tuy rằng là hữu kinh vô hiểm*, nhưng chung quy Mã Dũng thật sự muốn xuống tay với nàng, nếu không nghĩ biện pháp thì lỡ ngày nào đó nàng lơ đãng liền ngã hố. Nàng trước đó vẫn luôn không đem chuyện Lý Toàn nói để vào tai, trải qua chuyện hôm nay thật sự phải để tâm.

*Hữu kinh vô hiểm: biến nguy thành an, biến nguy hiểm thành an toàn…

Không sai, nàng đã nghĩ được một biện pháp, bằng không chưa làm được thái giám tổng quản thì cái mạng nhỏ này đã mất, kia cũng không có lời.

**Editor: mmeie