Chương 13

Editor: mmeie

Mấy câu chuyện xưa Quý Hoàn Hiên cho nàng đúng là rất hay, mỗi lần kể cho Hoàng trưởng tôn nghe đều thu lại phản ứng rất tốt. Nhưng mà Hoàng trưởng tôn càng nghe càng thành thói quen khiến nàng thấy lo âu vì tìm chuyện. Diệp Hiểu mỗi ngày nhiều thêm hai nhiệm vụ, thứ nhất là đi đến nơi ở của Tam điện hạ báo danh, thứ hai chính là đi đến chỗ Hoàng thái tôn hầu hạ, ngày nào cũng cứ như vậy, chậm rãi trôi qua.

Tất nhiên, Hoàn Nhi cũng thường tới tìm nàng. Từ lúc Diệp Hiểu suy nghĩ cẩn thận muốn cùng Hoàn Nhi chung đυ.ng thì đối với nàng cũng không hề kháng cự, hai người cũng dần dần mà kể nhau nghe hết bí mật.

“Diệp Đào, mấy ngày nay Hoàng trưởng tôn đối đãi ngươi không tồi a.” Hoàn Nhi nói.

Diệp Hiểu cùng Hoàn Nhi ngồi xuống ở dưới thềm đá, nói: “Đúng vậy, bất quá chính là mỗi ngày đều phải kể một câu chuyện xưa, làm ta phiền não vô cùng.”

“Đúng rồi, hôm nay Tam hoàng tử có nói với ta, kêu ta ngày mai đi đến Cảnh Nhân Cung hầu hạ.” Diệp Hiểu bộ dáng khổ sở.

Hoàn Nhi cả kinh, xoay người, mặt hướng về Diệp Hiểu, vui vẻ nói: “Kia chính là chuyện tốt, Tam hoàng tử đây là muốn ngươi, đem ngươi nạp vào cung hầu hạ, vậy ngươi chính là có cơ hội a.”

Diệp Hiểu không nghĩ như vậy, tuy rằng theo một vị chủ tử có địa vị tâts nhiên so với ở Ngự Thiện Phòng thì tốt hơn, có khả năng còn có thể đưa chính mình với chức thái giám tổng quản tiến thêm một bước. Chính là, nàng vẫn sợ Tam hoàng tử nói không chừng chính là hung thủ gϊếŧ hại ca ca, cho nên cảm thấy ngày đêm hầu hạ bên cạnh hắn là một loại nguy hiểm.

“Ai biết là cơ hội tốt hay là xấu.” Diệp Hiểu lầu bầu nói.

Hoàn Nhi phụt một tiếng, đem khuỷu tay gác ở đầu gối, chống đầu, chuyển mặt nhìn về phía Diệp Hiểu, nói: “Ngươi cứ ở trước mặt ngài hầu hạ tốt, đương nhiên sẽ có cơ hội.”

Diệp Hiểu nói: “ Ta đương nhiên biết phải lấy lòng chủ tử sao.”

“Nha, nói lời này, vậy ngươi thật sự thông suốt rồi. Trước kia kêu ngươi lấy lòng các chủ tử, ngươi đều sẽ không làm, bây giờ cuối cùng cũng thấy đổi.”

Hoàn Nhi nói đích xác chính là Diệp Đào, trước kia Diệp Đào xác thật là cái hũ nút, cho nên có đôi khi Diệp Hiểu cũng rất buồn bực, Hoàn Nhi hoạt bát rộng rãi như vậy sao lại cùng ca ca là một cặp.

Diệp Hiểu cũng không giấu giếm, nói: “Cả đời cứ làm thái giám sai vặt ở Ngự Thiện Phòng, đi theo Tam hoàng tử, nói không chừng có điểm trông cậy vào.” Diệp Hiểu thầm nghĩ: tiền đề là không bị Tam hoàng tử hại chết trước.

Hoàn Nhi hai mắt sáng ngời, vội nói: “Nói như vậy, ngươi là tính hướng lên trên?”

Diệp Hiểu ừ một tiếng, học bộ dạng Hoàn Nhi đem đôi tay chống cằm chống trên đầu gối, nhìn lên bầu trời đêm màu đen, nói: “Ngươi nói nếu ta có thể lên làm thái giám tổng quản thì tốt rồi.”



Hoàn Nhi gật gật đầu, lại nói: “ n, nếu ngươi vẫn luôn ở Ngự Thiện Phòng như vậy thì đúng thật không có gì trông cậy vào, theo Tam hoàng tử tất nhiên là khác.”

“Thật sự có thể chứ?” Diệp Hiểu xoay người đối với Hoàn Nhi.

Hoàn Nhi nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta đương nô tài, muốn có cái tốt, tự nhiên là phải có chủ tử chức vị cao. Tốt nhất a, đương nhiên là đi theo Hoàng Thượng, bất quá không dễ dàng như vậy. Tiếp theo a, chính là đi theo chủ tử có địa vị trong cung nhất, ví như Hoàng Hậu hoặc là Hoàng Tử. Nói đến hoàng tử, nguyên bản Thái Tử mà Hoàng Thượng thích nhất hiện tại hắn đã chết, cho nên Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử liền được chú ý.”

Hoàn Nhi dừng một chút, lại nói thầm lên: “Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Nhị hoàng tử so sánh với Tam hoàng tử, vẫn là Nhị hoàng tử có khả năng làm Thái Tử lớn hơn chút. Khang quý phi hiện tại chính là người được Hoàng Thượng sủng ái nhất, Hoàng Thượng cũng có chút "yêu ai yêu cả đường đi", thế nên Nhị hoàng tử cũng liền được Hoàng Thượng tín nhiệm.”

Nói xong câu đó, Hoàn Nhi đột nhiên nở nụ cười, nói: “Ta đang nói cái gì vậy kìa, chuyện này đều không tới phiên nô tài chúng ta đoán mò. Kỳ thật Tam hoàng tử cũng không tồi, ít nhất ở trong cung là người có địa vị, ngươi đi theo hắn, so với ở Ngự Thiện Phòng tốt hơn nhiều.”

Diệp Hiểu gật gật đầu, cảm thấy bây giờ cũng không có lựa chọn nào tốt hơn. Tam hoàng tử để nàng đi Cảnh Nhân Cung hầu hạ, trong lòng nàng không tình nguyện cũng không cự tuyệt. Lại nói lúc trước cũng chỉ là phát hiện Huệ phi đối với nàng gây bất lợi, Tam hoàng tử có lẽ đối với nàng là vô hại. Diệp Hiểu như vậy tự mình an ủi, tâm tình cũng tạm thời thả lỏng.

Sáng sớm ngày hôm sau, nàng liền tới Cảnh Nhân Cung, chỉ là thái giám Cảnh Nhân Cung đối với nàng cũng không quá tốt. Nói đi cũng phải nói lại, nàng chỉ là một thái giám Ngự Thiện Phòng, tự nhiên không chiếm được cảm tình, huống hồ nàng là người Tam hoàng tử gọi lại đây, mọi người đối với nàng cảnh giác vì sợ nàng giành lấy công lao gì đó.

Diệp Hiểu đối với việc này không có quá để ý, chỉ là ngọt miệng kêu vài tiếng ca ca tỷ tỷ. Ở Cảnh Nhân Cung, nàng chỉ phụ trách quét tước, tất nhiên còn bao gồm mỗi ngày đi xoa bóp cho Tam điện hạ. Chỉ là, Tam điện hạ cũng nói, tuy là tới Cảnh Nhân Cung làm việc nhưng vẫn phải đến kể chuyện cho Hoàng trưởng tôn. Việc tuy nhiều, nhưng so với làm ở Ngự Thiện Phòng xác thật nhẹ nhàng rất nhiều, đây là điều làm Diệp Hiểu cảm thấy vui vẻ nhất.

Theo thường lệ, mỗi ngày sau giờ ngọ đều đến chỗ Hoàng trưởng tôn. Hôm nay khi kể xong câu chuyện thứ nhất, Hoàng trưởng tôn cười không ngừng, còn thưởng cho nàng thêm một ít điểm tâm. Lời vừa mới nói một nửa, bên ngoài có người tới, là Khang quý phi cùng Nhị hoàng tử.

Diệp Hiểu vội vàng quỳ gối một bên, cúi đầu không nói.

“Quý Phi nương nương, nhị hoàng thúc, các ngươi hôm nay như thế nào rảnh rỗi lại đây.” Quý Hạo đứng lên hành lễ.

Quý Hoàn Tuấn cười cười, đến gần hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, ba người cùng nhau ngồi xuống. Khang quý phi nói: “Trước đó vài ngày nghe nói ngươi thân mình không khoẻ, luôn muốn lại đây nhìn ngươi một cái. Nhưng lại có nhiều việc quá, hôm nay có chút rảnh liền cùng Nhị hoàng thúc của ngươi cùng nhau lại đây. Thế nào, thân thể khá hơn chưa?”

Quý Hạo vội vàng chắp tay, mỉm cười nói: “ Thưa Quý Phi nương nương quan ái, Hạo Nhi đã đỡ, cũng coi như là công lao của nô tài này.” Quý Hạo tay khẽ nâng, chỉ hướng Diệp Hiểu.

Khang quý phi nghe xong liền đem mặt chuyển qua nhìn Diệp Hiểu, trên cao nhìn xuống mà xem xét nàng trong chốc lát, đối với Diệp Hiểu nói: “Ngươi…… Ta nhớ rõ ngươi, lần trước còn suýt vu oan cho ngươi.”

Diệp Hiểu vội vàng dập đầu nói: “ Nương nương Anh mình vẫn nhìn rõ đúng sai.” Diệp Hiểu nói như vậy, Khang quý phi quả nhiên là tươi cười.

“Này nô tài a, là rất cơ linh, bổn cung nhìn cũng rất thích, thật muốn nhận lại đây.” Khang quý phi nhìn Diệp Hiểu, trên mặt cười, trong lòng chính là lạnh như băng. Năm lần bảy lượt phái người đi gϊếŧ nàng nhưng không có một lần thành công. Nàng trong lòng đột nhiên nổi lên suy nghĩ: nếu đem nàng đến bên người, cũng tốt, cũng không lo lắng nàng ta sẽ nói ra bên ngoài điều gì.

Quý Hạo ha ha cười, đối với Diệp Hiểu nói: “Nô tài này thật có chút nhân duyên, Quý Phi nương nương cũng nhìn ngươi vừa mắt.” Nói xong hắn lại chuyển hướng Khang quý phi, nói, “Đáng tiếc, hôm qua tam hoàng thúc đã thu nhận hắn rồi, hiện nay hắn hầu hạ ở Cảnh Nhân Cung, nếu nương nương muốn nàng, còn phải hỏi ý Tam hoàng thúc.”



Quý Hoàn Tuấn nga một tiếng, quay đầu nhìn về phía Khang quý phi, nói: “Mẫu phi, nếu đã như vậy, không nên giành người của Tam đệ.”

Khang quý phi mặt lộ vẻ thất vọng, thầm nghĩ, người này nếu đã là người của Tam hoàng tử, tự nhiên càng không thể không gϊếŧ, ai biết ngày nào đó này nô tài lỡ miệng, tới tại của Tam hoàng tử. Chỉ tiếc Hoàng Thượng ra lệnh, xử tử thái giám, cung nữ cần Hoàng hậu thông qua, nếu không nàng tùy tiện chọn một cái tội danh là có thể khiến nô tài này chết, đâu giống hiện tại còn phải suy nghĩ gϊếŧ nàng như thế nào, đã vậy lại còn nhiều lần không thành công, một tiểu thái giám bé nhỏ không đáng kể thế nhưng làm nàng rất khổ tâm.

Hoàng trưởng tôn nhìn nhìn Diệp Hiểu, cười cười, đối nàng nói: “Diệp Đào, ngươi cũng coi như được tính là lão nhân trong cung? Nhớ rõ lúc phụ thân còn sống, hắn cũng rất thích ngươi.”

Diệp Hiểu hơi hơi sửng sốt, không biết Hoàng trưởng tôn đột nhiên nói điều này mang theo dụng ý gì.

Nàng còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, Hoàng trưởng tôn đã quay đầu đối Khang quý phi nói: “Phụ thân vẫn luôn nói nô tài này thận trọng, là người trung thực, việc đã bảo hắn giữ bí mật vậy thì chắc chắn không bao giờ nói nửa lời. Không biết nương nương còn có nhớ Cố ma ma, khi ta còn nhỏ nàng còn từng là bà vυ" của ta. Sau này Cố ma ma lại xuất cung, ta nhớ thương nàng liền muốn phụ thân giúp ta tìm được nàng, chỉ là vẫn luôn không có tin tức của nàng. Mãi sau này ta mới biết được, nô tài này vậy mà biết Cố ma ma đi nơi nào, nhưng làm cách nào nàng cũng không chịu nói ra, nói là Cố ma ma có dặn, không thể cho bất luận kẻ nào biết. Các ngươi nhìn, nô tài này có phải hay không rất tốt a?”

Hoàng trưởng tôn nói xong liền ha hả cười.

Khang quý phi đột nhiên trong lòng nhảy dựng, xem xét Diệp Hiểu, lại đem đôi mắt dời về phía Hoàng trưởng tôn.

“Ngươi biết Cố ma ma ở nơi nào? Bổn cung cũng hoài niệm nàng, nàng rốt cuộc ở đâu?” Khang quý phi nhìn về phía Diệp Hiểu.

Diệp Hiểu đã có thể càng thêm hiểu rõ. Việc này phỏng chừng là chuyện của ca ca, muốn hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nàng cái gì cũng không biết. Cũng may vừa mới Hoàng trưởng tôn nói, chuyện này ca ca cũng không chịu nói ra, vì thế liền lớn mật nói: “Nô tài thật sự không dám nói.”

“ Thôi, nương nương cũng đừng có hỏi nữa. Nô tài này chỉ là phải giữ đúng lời hứa thôi.” Hoàng trưởng tôn thay nàng giải vây.

Bất quá lúc này trong lòng Khang quý phi đã nổi lên tâm tư, chuyện của Cố ma ma vẫn luôn là cái cọc trong lòng nàng, mấy năm nay vẫn luôn tìm nàng không ra, thật là sốt ruột. Vậy, nô tài này cũng không thể lập tức chết, ít nhất cũng phải lấy được tin tức Cố ma ma từ trong miệng nàng. Khang quý phi nghĩ xong liền tạm thời bỏ ý niệm muốn gϊếŧ Diệp Hiểu.

Hoàng trưởng tôn kêu Diệp Hiểu lui xuống, tiếp theo liền cùng Nhị hoàng tử hàn huyên trong chốc lát, cũng liền tiễn khách ra cửa.

Lúc này, sau rèm cửa đi ra một người, người này vậy mà lại là Tam hoàng tử Quý Hoàn Hiên.

“Tam hoàng thúc, vừa rồi vì cái gì muốn ta nói như vậy?”

Quý Hoàn Hiên chỉ nhẹ nhàng cười.

Editor: mmeie