Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 48

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Phất đem chính sách cải cách đã sửa sang lại xong đưa đến trước mặt Lý Việt, thỉnh bệ hạ xem qua.

Lý Việt quét mắt xem từ đầu tới đuôi một lần, nội dung giống như Mạnh Phất vừa rồi nói y đúc, hắn sờ sờ cằm, lại nói với Mạnh Phất: "Cái lão già Ngụy Quân An kia nhìn thấy cái này xong, phỏng chừng thật sự muốn đâm đầu vào cột đó."

"Sẽ không đâu," Mạnh Phất nghiêm túc nói, "Trước khi Lưu đại nhân đâm đầu vào cột, Ngụy đại nhân sẽ không đâm đâu."

Lý Việt nghĩ nghĩ, cho rằng Mạnh Phất nói xác thật là có vài phần đạo lý, hắn cảm thán nói: "Vậy hai người bọn họ nắm tay nhau đâm đầu vào cột cho nhanh."

Mạnh Phất tưởng tượng cái cảnh tượng kia, vốn dĩ hẳn là một màn thực thảm thiết, nhưng bị bệ hạ nói như vậy, đột nhiên trở nên khôi hài kỳ cục.

Mạnh Phất nhịn không được cười khẽ ra tiếng, lập tức ý thức được mình cười trên viễn cảnh đau khổ của hai vị đại nhân như vậy là không phúc hậu, nàng lấy nắm tay để lên môi, nhẹ nhàng khụ một tiếng, giấu đi ý cười trên khóe môi.

Lý Việt đẩy trang giấy đến trước mặt Mạnh Phất, nhìn Mạnh Phất nói: "Bọn họ sẽ không đồng ý đâu."

Mạnh Phất ừ một tiếng, nàng vốn dĩ cũng không định bắt đám người Ngụy Quân An đồng ý, nàng liền nói với Lý Việt: "Bọn họ sẽ không đồng ý cái chính sách này, nhưng sẽ đồng ý những gì ngài nói lúc nãy."

Lý Việt nhất thời không quá hiểu rõ ý tưởng của Mạnh Phất.

Mạnh Phất giải thích nói: "Có một số thời điểm, suy nghĩ của các đại thần kỳ thật rất đơn giản, mặc kệ ngài đưa ra cải cách gì để làm cân bằng quan viên văn võ trong triều, vừa nghe bọn họ khẳng định là sẽ phản đối, nhưng mà đồng thời với phản đối, bọn họ cũng rất thích thương lượng điều hoà một chút. Trước tiên ngài đưa ra một điều kiện mà bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận, sau đó dưới sự can gián kịch liệt của bọn họ, ngài nhường bọn họ một bước, bọn họ hơn phân nửa sẽ cảm thấy có thể tiếp nhận được."

Nàng ngừng một chút, tiếp tục nói: "Giống như lúc trước Ngụy đại nhân phụ trách chuyện đánh giá thành tích vậy. Lúc bắt đầu, hắn hoàn toàn không đồng ý chính sách đánh giá thành tích này, nhưng sau đó thái độ của hắn cùng Trung Thư Tỉnh thay đổi, chủ trương thi hành chuyện đánh giá thành tích, hơn nữa còn chủ trì chuyện này, chỉ là khi lập kế hoạch phương án tỉ mỉ, lại để lại mấy cái lỗ hổng, lúc ấy ngài cũng mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ hắn đúng không?."

Đáng tiếc chính là Ngụy Quân An cuối cùng bị Lưu Trường Lan đào góc tường, những cái đó lỗ hổng đó toàn bị bịt lại, khiến cho Ngụy Quân An mất mặt thật to trước mặt hoàng thượng.

Đây hẳn có thể nói là một sự kiện Ngụy đại nhân hối hận nhất trong năm.

Lý Việt nhướng mày, vừa rồi hắn cho rằng Mạnh Phất nói những người thích thương lượng điều hòa đó là không bao gồm hắn, hừ, xem ra mình còn chưa đủ bá đạo.

Mạnh Phất nhìn biểu tình của Lý Việt, lại nói: "Hơn nữa, trước nay ngài ở trước mặt bọn họ hẳn là chưa từng nhượng bộ, ít nhất bề ngoài khẳng định là không có, cho nên lần này khả năng thành công sẽ lớn hơn nữa một ít."

Nếu chuyện này cuối cùng thành công, đám người Ngụy Quân An nói không chừng còn sẽ rất đắc ý, cảm thấy mình đóng vai trò quan trọng nhất trong cái chuyện cải cách lần này, tranh thủ được càng nhiều ích lợi cho các đồng liêu.

Loại phương pháp này, đối với bệ hạ mà nói, hẳn là không thích hợp thường xuyên sử dụng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hẳn trong triều sẽ không gặp lại những vấn đề khó nhằn thế này.

Sau khi Mạnh Phất nói xong, liền thấy Lý Việt đối diện đang dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn mình, Mạnh Phất cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, sao ngài lại nhìn ta như vậy? Cách này không thể làm sao?"

"À không phải," Lý Việt cười nói, "Chỉ là cảm thấy ngươi rất lợi hại nha, vậy mà nghĩ đến được biện pháp như vậy."

Mạnh Phất đã được không ít lời khen từ Lý Việt, nhưng hiện tại nghe được bệ hạ khen nàng thẳng thừng như vậy, nàng vẫn sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Lý Việt nói: "Cứ ấn theo ngươi nói mà làm, không thành cũng không có sao, chờ ngày sau ta làm lại."

Mạnh Phất gật gật đầu, bọn họ dùng cơm trưa ở Vân Hề Lâu xong, liền cùng đi vào bãi đất trống ở vùng ngoại, hôm nay Lý Việt dắt tới một con thanh thông mã, đi theo bên cạnh Lý Việt, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn thân thiện.

Cũng giống như lần trước, Lý Việt ở dưới dẫn ngựa, hắn dẫn theo con ngựa cùng Mạnh Phất trên lưng nó, đi dạo một vòng ở gần đó.

Cách đó không xa, đám ám vệ nhìn thấy một màn này đã chết lặng.

Sau đó không lâu, Mạnh Phất bắt đầu thử trên ngựa, Lý Việt ngồi ở phía sau nàng, lặp lại một lần các kỹ xảo cần phải nắm giữ khi cưỡi ngựa cho nàng, thuận tiện sửa lại những chỗ nàng làm không đúng, bọn họ cứ vậy chạy hai vòng, Mạnh Phất cảm giác mình hình như có thể cưỡi được rồi, liền quay đầu lại nhìn Lý Việt nói: "Bệ hạ, ta muốn tự mình thử xem."

Lý Việt ừ một tiếng, không đợi ngựa dừng lại, liền trực tiếp xoay người nhảy xuống khỏi lưng ngựa.

Mạnh Phất bị động tác của hắn hoảng sợ, thất thanh kêu lên: "Bệ hạ! "

Khi thanh âm của nàng rơi xuống, Lý Việt đã vững vàng đứng trên mặt đất, cười tủm tỉm mà ngửa đầu nhìn Mạnh Phất, ánh nắng ấm áp dừng lại trên khóe mắt đuôi lông mày hắn, cả người hắn thoạt nhìn ôn hoà hơn khi ở Vân Hề Lâu rất nhiều.

"Ngài làm ta sợ quá." Mạnh Phất nói, trong giọng nói còn mang theo một tia oán trách mà bản thân nàng cũng chưa phát giác.

Lý Việt biết nàng lo lắng cho mình bị thương, trấn an nàng nói: "Không có việc gì, ta có luyện mà."

Mạnh Phất hơi he hé môi, tựa như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì.

Lý Việt kéo dây cương làm ngựa dừng lại, nói với Mạnh Phất: "Đợi chút nữa đừng cưỡi quá nhanh, cẩn thận một chút."

Mạnh Phất gật đầu: "Ta biết rồi."

Lý Việt buông tay ra, lui về phía sau hai bước, nhường ra không gian cho Mạnh Phất.

Mạnh Phất thẳng lưng, hít sâu một hơi, đôi tay nắm chặt dây cương, ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, nói: "Giá!"

Thanh Thông mã nhẹ bước chạy về phía trước, mới đầu trong lòng Mạnh Phất có chút khẩn trương, nhưng một lát sau, nàng cũng dần dần thả lỏng lại, thậm chí còn hơi thử làm ngựa chạy nhanh hơn một chút.

Làn gió hơi lạnh phất qua gương mặt nàng, thảm cỏ xanh bao la trước mặt như kéo dài mãi đến phía chân trời, nàng nhớ tới giấc mộng buổi tối hôm đó, kỳ thật thiên địa trước mắt nàng lúc này còn muốn to lớn hơn trong tưởng tượng của nàng, nhưng mà bản thân nàng hình như cũng không nhỏ bé như trong mộng.

Thanh Thông mã càng chạy càng nhanh, thân thể Mạnh Phất theo tốc độ chạy của ngựa mà bắt đầu xốc nảy hơn, nàng chạy qua một vòng, khi trở về liền nhìn thấy bệ hạ đứng giữa một vùng núi đồi, thấy nàng cưỡi ngựa không tồi, liền vẫy vẫy tay với nàng.

Mạnh Phất không dám buông dây cương trong tay ra, chỉ nhìn hắn cười lại, không biết cách xa như vậy, bệ hạ có thể thấy được hay không.

Trại nuôi ngựa lại thả thêm mấy con ngựa ra, rốt cuộc không ai có thể biết được trong đầu mấy con ngựa suy nghĩ cái gì, chúng nó hất hất đuôi đi lòng bòng trên bãi đất trống hai vòng, sau đó đột nhiên cùng nhau chạy đuổi theo Mạnh Phất, tựa hồ như muốn cùng con Thanh Thông mã của Mạnh Phất tỷ thí một phen.

Đám ám vệ cảm thấy chút chuyện nhỏ này bệ hạ khẳng định có thể ứng phó, cho nên vẫn đứng ở tại chỗ, không ra tay.

Lý Việt nhận thấy được tình huống có chút không đúng, Mạnh Phất là lần đầu tiên cưỡi ngựa, không nhất định có thể ứng phó được, hắn bắt lấy một con ngựa trắng chạy ngang qua bên cạnh hắn, xoay người lên ngựa, chạy đuổi theo Mạnh Phất.

Dự cảm của Lý Việt đã trở thành sự thật, sau khi mấy con ngựa kia đuổi theo, con Thanh Thông mã mà Mạnh Phất đang cưỡi đột nhiên tăng tốc, chạy như điên về phía trước, lập tức Mạnh Phất không kịp phòng ngừa bị xóc một chút, gió bên tai đã bắt đầu rít gào, thổi phồng ống tay áo nàng bay phất phới.

Mạnh Phất xác thật luống cuống trong chốc lát, nhưng lập tức cố gắng tĩnh tâm lại, nàng ghi nhớ lời bệ hạ dạy, đôi tay càng nắm chặt lấy dây cương, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, mắt nhìn thẳng phía trước, nàng thực mau đã cưỡi Thanh Thông mã chạy vọt ra khỏi đàn ngựa, tốc độ cưỡi càng lúc càng nhanh, cả người phảng phất như hoà hợp nhất thể với nắng gió trên bình nguyên.

Nàng thực hưởng thụ giờ khắc phóng túng này.

Hai khắc sau, Thanh Thông mã đã bỏ xa mấy con ngựa khác, Mạnh Phất kéo chặt dây cương, Thanh Thông mã hí lên một tràng lớn, hai chân trước giơ lên cao cao nâng, thân thể Mạnh Phất cũng nghiêng về sau một độ cong rất lớn, nhưng sắc mặt nàng không thay đổi, vẫn bình tĩnh như khi mới bắt đầu vậy.

Dưới ánh sáng mặt trời của tháng bảy xán lạn, bóng của nàng phản chiếu trên mặt đất thành một hình cắt mặt ngang, tất cả thời gian dường như dừng lại tại một thời khắc này l.

Nhìn thấy Thanh Thông mã giơ hai chân trước lên, trong lòng Mạnh Phất nghĩ như thế nào Lý Việt không biết, nhưng chính hắn lại hoảng sợ, vội vàng thúc ngựa đuổi theo, ngừng lên bên cạnh nàng, hỏi: "Không có sao chứ?"

Lập tức, sắc mặt Mạnh Phất có chút phiếm hồng, nghe Lý Việt hỏi, nàng quay lại, lắc đầu nói: "Không có sao, ta rất tốt, bệ hạ."

Lý Việt thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghe Mạnh Phất hỏi mình: "Bệ hạ, là ta thắng sao?"

Lý Việt vốn định nói thắng cái gì nha, mình đâu có cùng nàng thi đấu đâu, hơn nữa cái thi đấu này thật không công bằng, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Mạnh Phất, phút cuối cùng Lý Việt sửa miệng nói: "Đúng vậy."

Sau khi hắn nói xong, phát hiện Mạnh Phất không chỉ không có vẻ vui sướиɠ khi thắng lợi, ngược lại còn kỳ quái mà nhìn hắn một cái, Lý Việt có hơi không được tự nhiên, hỏi nàng: "Làm gì nhìn ta như vậy?"

Mạnh Phất cười nói: "Ta cho rằng ngài sẽ nói, vừa mới rồi không xem như thi đấu, chúng ta thi lại một trận đi."

Lý Việt: "......"

Mạnh Phất lại hỏi: "Ta đoán đúng rồi?"

Lý Việt mím môi không nói lời nào, hắn nghi ngờ có phải Mạnh Phất có thuật đọc tâm hay không, bằng không sao có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng mình chứ?

Mạnh Phất mím môi cười nhẹ một tiếng, hỏi Lý Việt: "Cho nên, muốn thi lại không bệ hạ?"

Lý Việt nhìn nàng một cái, trên mặt Mạnh Phất tràn đầy vui sướиɠ cùng khát vọng mà hắn chưa từng nhìn thấy, có lẽ ngay cả bản thân Mạnh Phất cũng chưa từng thấy.

Hắn có cảm giác giờ khắc này Mạnh Phất tựa hồ không quá giống như trước đây, hắn không thể nói là chỗ nào không giống, nhưng cảm giác vậy cũng không tồi, cần nên giữ như vậy, hắn gật đầu đáp ứng: "Vậy thì thi đi."

Giọng Lý Việt vừa nói xong, Mạnh Phất đã thúc ngựa chạy về trước như một mũi tên rời cung, chẳng mấy chốc đã chạy thật xa.

Hắn thật sự không nghĩ tới hoá ra Mạnh Phất cũng biết chơi xấu ha.

Lý Việt lắc đầu cười một tiếng, thế nhưng trong lòng hắn không hề cảm thấy chút tức giận nào, hắn "giá" một tiếng, lập tức đuổi theo.

Mạnh Phất thúc ngựa chạy về hướng phương xa, gió mạnh hóa thành hai cánh, phá tan hết mọi gông xiềng.

Giờ khắc này, nàng là chủ nhân của chính mình, thiên địa này, bình nguyên này chính là nơi nàng được tuỳ ý rong ruổi.

......

Từ cái này nhìn thấy bệ hạ đánh đàn ở trên núi Phong Tích Sơn, Tạ Văn Chiêu vẫn luôn có chút mất hồn mất vía, hắn hẹn Mạnh Du ra, muốn nàng ta đàn cho mình nghe lại khúc nhạc năm đó, chỉ là hắn mới vừa nhắc tới chuyện đánh đàn, Mạnh Du liền đầy mặt đau thương mà nhìn hắn, Tạ Văn Chiêu cũng không thể nói thêm được lời nào.

Cuối cùng hắn quả nhiên cũng không thể hỏi ra được cái gì.

Hắn không dám đi hỏi bệ hạ, lại không thể hỏi Mạnh Du, chẳng lẽ vẫn cứ mãi không rõ ràng như vậy hay sao?

Tạ Văn Chiêu đột nhiên có chút oán hận mình vì sao lại am hiểu đàn đến như vậy, có thể dễ dàng nghe được tiếng đàn của người với người khác nhau.

Hắn suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nhớ tới năm đó mỗi lần nghe Mạnh Du đánh đàn ở đế đô, dường như lần nào cũng có mặt Mạnh Phất, nếu thực sự có cái bí mật gì, có lẽ Mạnh Phất sẽ biết. Tạ Văn Chiêu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi hỏi Mạnh Phất một câu.

Hắn từng âm thầm hạ quyết tâm, nếu hắn lại đi gặp Mạnh Phất thì hắn chính là con chó, may mắn là mấy lời này Tạ Văn Chiêu chỉ tự nghĩ trong lòng, không có ai khác biết, nếu không hắn lại thành trò cười.

Tạ Văn Chiêu đi một chuyến đến Tễ Tuyết Viện, nhưng cũng không gặp được Mạnh Phất, bọn hạ nhân nói nàng đi ra sau hoa viên giải sầu, Tạ Văn Chiêu không thể không lại đi hoa viên.

Hắn tìm trong hoa viên một hồi lâu mới tìm được Mạnh Phất ở bên hồ, ba di nương kia của hắn cũng ở đó, các nàng đi theo phía sau Mạnh Phất, ríu rít nói chuyện không ngừng, nhưng cách một khoảng xa, nên Tạ Văn Chiêu cũng không biết các nàng đang nói cái gì.

Hắn đang muốn tiến lên, đột nhiên chú ý tới trong tay Mạnh Phất cư nhiên còn cầm một thanh trường kiếm, bước chân Tạ Văn Chiêu chợt ngừng lại, trong lòng có chút muốn mắng một câu, dựa vào tính tình như pháo trúc của Mạnh Phất hiện tại, mình qua đó có khi nào nàng ta sẽ chọc cho mình một kiếm không?

Quá buồn cười rồi, hiện tại tìm Mạnh Phất nói chuyện, không chỉ có phải gặp thương tổn về mặt tinh thần, còn có khả năng bị thương đến thân thể sao?

Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của này Hầu phủ này?

Lúc trước Tạ Văn Chiêu từng hỏi ra câu này ngay trước mặt Mạnh Phất, khi đó Mạnh Phất chỉ nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn ngập châm chọc.

Mình thật xui xẻo tám đời đổ mốc mới cưới nàng ta về Tạ gia.

Rõ ràng lúc trước Mạnh Phất không phải như thế.

Tạ Văn Chiêu rốt cuộc không thể kéo xuống mặt mũi đi kiếm vũ khí mang lại đây, nếu hắn thật sự cùng Mạnh Phất động đao động kiếm, vậy thật chẳng ra cái thể thống gì, hắn đi qua, nhìn Lý Việt kêu lên: "Mạnh Phất."

Lý Việt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thời gian Bồ Tát phù hộ có hơi ngắn nga, cái tên Tạ Văn Chiêu này vậy mà còn có mặt mũi lại đây, lúc trước nói da mặt hắn dày như tường thành đúng là không sai mà.

Tạ Văn Chiêu cũng biết Mạnh Phất không muốn nhìn thấy mình, đôi phu thê bọn họ rốt cuộc lại kết thành oán ngẫu, thậm chí là tới nông nỗi nhìn nhau không vừa mắt, nếu không phải hắn nóng lòng tìm cho chính mình một đáp án khẳng định, hắn tuyệt đối sẽ không đến tìm nàng ta.

Tạ Văn Chiêu lạnh lùng nói: "Ta tới hỏi ngươi một chuyện, hỏi xong liền đi."

Lý Việt không nói lời nào, Tạ Văn Chiêu tiếp tục nói: "Ta muốn hỏi chính là, lúc trước ta đi Thiên Âm Lâu nghe được có người đánh đàn, người đó có phải là Mạnh Du không?"

"Mạnh Phất, ngươi chỉ cần nói cho ta, khi đó ta nghe được tiếng đàn, có phải là Mạnh Du đàn hay không."

Tạ Văn Chiêu nói xong lời này, Lý Việt không có phản ứng gì, nhưng thật ra Thanh Bình ở bên cạnh thì căm giận bất bình mà nhìn Tạ Văn Chiêu, Hầu gia nói mấy lời này trước mặt phu nhân là có ý gì? Hắn từng nói hắn không muốn nghe phu nhân đánh đàn, phu nhân từ sau khi gả cho hắn, liền rốt cuộc không đàn nữa, hôm nay hắn tới đây là cố ý làm phu nhân khổ sở sao?

Xứng đáng bị phu nhân mắng.

Lý Việt giơ tay quơ quơ kiếm, Tạ Văn Chiêu theo bản năng mà lui về phía sau nửa bước, lùi xong mới ý thức được cái động tác này của mình thật không tốt.

Lý Việt "sách" một tiếng, Tạ Văn Chiêu nghe được, hắn càng thêm cảm thấy hổ thẹn.

Lý Việt không chút để ý hỏi hắn: "Đúng thì như thế nào? Không đúng thì như thế nào?"

Tạ Văn Chiêu nói: "Như thế nào cũng không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết là đúng hay không đúng."

Lý Việt hạ giọng hỏi hắn: "Nếu ta nói đúng, vậy ngươi liền tính toán nạp luôn Mạnh Du vào Hầu phủ, làm tiểu thϊếp thứ tư của ngươi?"

Tạ Văn Chiêu vừa nghe lời này, lập tức liền bực bội, sắc mặt âm trầm xuống, thanh âm cũng càng thêm lãnh đạm, hắn nói: "Mạnh Phất, Mạnh Du là thân muội muội của ngươi, sao ngươi có thể nói ra lời như vậy?"

Lý Việt "sách" một tiếng, cảm thấy lời này của Tạ Văn Chiêu quá mức buồn cười, hắn hỏi: "Ngươi còn biết nàng ta là muội muội ta ha."

Hắn nheo nheo mắt, Tạ Văn Chiêu cưới tỷ tỷ, còn cả ngày nhớ thương muội muội, một khi đã như vậy, năm đó sao hắn không cưới Mạnh Du về nhà cho xong?

Tạ Văn Chiêu cả giận nói: "Mạnh Phất, năm đó vì sao ta lại cưới ngươi, trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng, hiện tại hà tất nói chuyện như vậy."

Tạ Văn Chiêu trước sau cảm thấy, trong cái mối hôn sự này, mình cùng Mạnh Du mới là người bị hại, nghĩ đến bộ dáng muốn khóc nhưng không khóc của Mạnh Du ở Vân Hề Lâu, Tạ Văn Chiêu không khỏi có chút nghẹn ngào, hắn hỏi Lý Việt: "Mạnh Du vì cái tỷ tỷ như ngươi chịu bao nhiêu ủy khuất ngươi biết không? Nhưng nàng ấy chưa từng oán hận ngươi, đến bây giờ nàng ấy đều thường xuyên quan tâm ngươi sống ở Hầu phủ có được không, bảo ta đối đãi tốt với ngươi."

"Nhưng ngươi thì sao? Ngươi vậy mà có thể nói ra lời để nàng ấy làm......" Miệng Tạ Văn Chiêu hết mở ra lại đóng lại, vẫn nói không nên lời cái từ "Thϊếp" kia, cho dù hiện tại hắn có tại hoài nghi Mạnh Du, nhưng không chấp nhận được người khác vũ nhục nàng ấy.

"Lời đó đến ta còn nói không ra, ngươi thật sự có xem Mạnh Du như thân muội muội của chính mình sao? Nếu sớm biết ngươi là cái dạng người này, năm đó cho dù là Mạnh Du mở miệng, ta cũng tuyệt đối không đồng ý việc hôn sự này......"

Lý Việt buồn bực, hắn từng hỏi Mạnh Phất vì sao lại gả cho Tạ Văn Chiêu, Mạnh Phất chỉ nói là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, sao lại có Mạnh Du dính vào trong này?

Tạ Văn Chiêu còn đang nói nói không ngừng, hơn nữa càng nói càng hăng hái, Lý Việt cảm giác hôm nay mắng Tạ Văn Chiêu một trận cũng không thể tiêu hết tức giận trong lòng hắn, người như Tạ Văn Chiêu vậy, mắng hắn chỉ phí nước miếng mình.

Lý Việt nhìn thoáng qua cái hồ hoa sen nho nhỏ trước mắt, sau đó mặt vô biểu tình mà nâng chân lên, hung hăng đạp xuống sau eo Tạ Văn Chiêu một cái.

Tạ Văn Chiêu hoàn toàn không có phòng bị, cả người giống như là một trái mã cầu siêu bự, bùm một tiếng rơi vào hồ hoa sen trước mặt, làm bắn lên một mảnh bọt nước.

Sau đó chính là tiếng kinh hô của đám người Hoa Tiểu Lăng.

Hồ nước kia không sâu, chỉ tới ngực người, hơn nữa hiện tại lại là mùa hè, cho dù có rơi vào đó thì cũng không có chuyện gì, nhưng ít nhất có thể làm người này an tĩnh một lát.

Tạ Văn Chiêu ngã xuống liền cả người đều là ngốc, một hồi lâu hắn mới phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, hắn không thể tin được Mạnh Phất vậy mà sẽ thật sự động thủ với mình.

Tạ Văn Chiêu đứng ở trong hồ nước, ngửa đầu nhìn Lý Việt ở trên bờ, lạnh giọng hỏi: "Mạnh Phất, ngươi không cảm thấy ngươi thật quá đáng sao?"

Lý Việt nói: "Không cảm thấy."

Tạ Văn Chiêu tức giận đến phát cười, hắn nói: "Đẩy phu quân của chính mình rơi xuống nước, Mạnh Phất, ngươi thật đúng là giỏi lắm, hôm nay nếu ta kêu quan phủ lại đây, ngươi cũng biết sẽ có hậu quả gì!"

Không đợi Lý Việt mở miệng, Khúc Hàn Yên tiến lên một bước, nàng ta nhìn Tạ Văn Chiêu đứng ở trong nước, nói: "Hầu gia, sao ngài có thể oan uổng phu nhân như vậy? Rõ ràng là chính ngài không cẩn thận rơi vào trong hồ, hiện tại lại nói là phu nhân đẩy."

Lý Việt: "?"

Tạ Văn Chiêu: "?"

Khúc Hàn Yên bị mù sao? Có cần kêu đại phu lại đây khám mắt cho nàng ta thử một chút!

Hoa Tiểu Lăng cũng đứng ra phụ họa nói: "Đúng vậy, Hầu gia ngài cũng quá không cẩn thận rồi, nhanh nhanh lên bờ đi."

Tạ Văn Chiêu tức giận đến người run lên, cái gì vậy? Mắt mù cũng bị lây sao? Hắn vì sao rơi vào trong hồ nước, trong lòng hắn còn không biết?

Hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Ngọc Liên, hy vọng nơi này còn có người có đôi mắt bình thường.

Tôn Ngọc Liên nhìn Tạ Văn Chiêu, lại nhìn nhìn phu nhân, nội tâm vô cùng khó xử, nàng do dự hồi lâu, nàng ta tiến lên một bước, vị trí đứng đó không tốt, mắt bị ánh sáng thanh trường kiếm chói một chút, nàng ta liền xê dịch sang bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Hầu gia, phu nhân xác thật không có đẩy ngài."

Phu nhân là dùng chân đá mà.

Tạ Văn Chiêu tức giận đến cả người run run, muốn mở miệng giáo huấn các nàng một trận, lại hắt xì ra một hơi trước, Tôn Ngọc Liên vội vàng nhấc tay lên nói: "Hầu gia, ta có thể thề với trời, ta tuyệt đối không có nửa lời gian dối."

Tôn Ngọc Liên đã nói đến như vậy, liền khiến cho Tạ Văn Chiêu bắt đầu mê mang, chẳng lẽ thật sự là chính mình oan uổng Mạnh Phất?

Hắn gặp quỷ rồi sao!
« Chương TrướcChương Tiếp »