Chương 24: Tấn Vương tạo phản

Giờ

này phút này, tâm trí củCố Linh Quân đã yên bình lặng yên như dòng nước, không

dám nhìn tới sắc mặt của đoàn người đối diện.

Nhưng

làm quan nhiều năm, ai cũng đều luyện ra bản lĩnh “Giả câm vờ điếc”, cực kỳ ăn

ý và mất trí nhớ có chọn lọc, mọi người nói trâu nói ngựa toàn những chuyện

không đâu vào đâu.

“Tấn

Vương chọn hôn kỳ đúng ngay ngày lành ha, trời hôm nay không lạnh cũng không

nóng.”

“Cái

cây này lớn lên thật tốt, lá rụng cũng không bao nhiêu.”

“Đúng

vậy đúng vậy.”



Đám

người trước mặt đã hết đề tài để nói, không khí chìm vào im lặng, Cố Linh Quân

xấu hổ đến cực điểm.

Tiêu

Dục Hành nhìn nàng thật sâu một cái, mang theo mọi người xoay người rời đi.

Đồng

dạng, Tấn Vương cũng nhìn nàng một cái, chứa đầy cảm xúc phức tạp.

Cố

Linh Quân tự động che chắn xem nhẹ, chỉ tiếp nhận ánh mắt của Tiêu Dục Hành, nó

giống như muốn nói, nàng làm rất không tồi?

Nghiêm

túc nghĩ nghĩ, lại kiên định với ý nghĩa này.

Theo

tình hình thực tế mà nói, Tiêu Dục Hành mới là lãnh đạo trực tiếp của nàng,

nàng đâu có nói bậy ở sau lưng hắn. Ngược lại, cấp dưới tận chức, tận trách,

trung thành không thay đổi giống như nàng, nói không chừng còn sẽ được thăng

chức tăng lương.

Nghĩ

như vậy, con tim đang treo cao cao của Cố Linh Quân mới hơi hơi buông lỏng ra.



tuổi còn nhỏ, hiển nhiên quận chúa Khang Nghi không có năng lực chịu áp lực như

nàng, vẻ mặt đưa đám nói: “Đều do ta không tốt, nói mấy lời này làm cái gì, ta

trở về sẽ cho người đốt hết những quyển sách bậy bạ đó.”

Cố

Linh Quân vội vàng ngăn cản: “Làm như vậy sẽ hoàn toàn ngược lại, chặn được

miệng của bá tánh nhưng quản không được lòng bọn họ, đen cũng sẽ không bị nói

thành trắng.”

Nàng

tin tưởng, sau chuyện tối nay, chắc chắn sẽ có người qua đường cấp thần bí nào

đó truyền ra ngoài, lời đồn tất nhiên là không kịp phòng đã bị phá tan.

Hơn

nữa, điều càng quan trọng là …

“Ngươi

nói những cái đó đó, có biết có thể mua được ở đâu không?” Nàng cũng muốn đọc

thử!

Khang

Nghi vẻ mặt rối rắm: “Tùy tiện tìm một tiệm sách đều có thể mua được ...”

“Vậy

ngươi có thể giúp ta mua mấy quyển không? Trộm mua, không thể để người khác

phát hiện.” Nếu nàng phái người đi, xác định khẳng định sẽ truyền tới tai Tiêu

Dục Hành trước.

Tuy

Khang Nghi rơi vào tình cảnh khó khăn bối rối, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Cố

Linh Quân giống như nhớ tới cái gì, nhỏ giọng bổ sung thêm: “À, nhớ là phải mua

loại không có Tấn Vương nha.”

Khang

Nghi: “ ...”

***

Khang

Nghi phái người lén đi vào tiệm sách, vô tình đυ.ng phải lão bản nhiệt tình,

miệng liên thuyên đề cử các tác phẩm trong tiệm của mình.

“Khách

quan muốn muốn loại nào? Sách trong tiệm chúng ta rất phong phú, có ...”

Nói

đến một nửa đã bị cắt ngang: “Không có Vương gia.”

Lão

bản hiểu rõ, vị khách này chính là nhóm người không theo đuổi cặp đôi Vương gia

Quý phi.

“Vậy

ngài xem này mấy quyển như thế nào, vai chính là Hoàng Thượng và Quý Phi, bán

rất chạy. Không biết khách quan mua cho nương tử xem hay là tỷ muội nhà mình?

Sách trong tiệm chúng ta nhằm vào đủ lứa tuổi, thân phận cũng có nhiều thể loại

khác nhau, có yêu nhau thề sống thề chết, cũng có ... Tim đập nhanh mặt đỏ kích

thích ham muốn.” Nói đến câu cuối cùng, lại thần bí nhìn hắn mà chớp chớp mắt,

một bộ biểu tình ngươi hiểu là được.

Thị vệ

im lặng một lát: “Muốn hết.”

Tiễn

khách đi rồi, ông chủ tiệm sách sửa sang lại chồng sách trong tiệm, xếp những

quyển 《 Bí

mật nho nhỏ giữa Vương gia và Quý Phi bí》, 《Vương gia bá đạo: Thịnh sủng Quý Phi trốn chỗ

nào 》 đặt ở

chỗ dễ dàng nhìn thấy nhất.

Sau

khi sửa sang lại xong, đi tới bên ngoài, chấp tay sau lưng nhìn về phía Phủ Tấn

Vương, ẩn ẩn truyền đến âm thanh náo nhiệt.

Lão

bản sờ sờ râu, âm thầm nghĩ, tuy rằng Tấn Vương thành hôn, nhưng hắn có dự cảm,

trận diễn này tuyệt đối sẽ không kết thúc nhanh như vậy.

Hắn

nghĩ đến ngẩn người, lại không có phát hiện tối nay đường phố vô cùng quạnh

quẽ, trên đường không thấy bóng người.

Nháy

mắt, ven tường ngược chiều có vài bóng đen nhanh chóng bay nhanh qua.

Tập

trung nhìn vào lại không thấy gì, chỉ cho là nhìn hoa mắt.

***

Tuy Cố

Linh Quân trong lòng tự khuyên nhủ thuyết phục bản thân, nhưng lúc ngồi vào bên

cạnh Tiêu Dục Hành, vẫn rất mất tự nhiên lúng ta lúng túng.

Tổng

hợp biểu hiện những ngày gần đây của mình, Cố Linh Quân hạ quyết tâm phải làm

một Quý Phi an an tĩnh tĩnh giống như người câm.

Hiếm

khi được ra cung, Cố Linh Quân cảm thấy tất cả mọi vật bên ngoài đều rất tốt,

ngay cả không khí cũng tươi mát. Nhưng đảo mắt nghĩ nơi này là bên trong phủ

Tấn Vương, lại âm thầm bĩu môi.

Đám

người Tấn Vương vào thính đường, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh thúc giục ồn

ào.

Đợi

một hồi, Tấn Vương mới từ bên trong thính đường đi ra, khách khứa sớm đã vào

chỗ, chờ gặp tân nương, tất nhiên là một miệng chúc mừng, nói những lời chúc

may mắn. Tấn Vương mỉm cười nhận, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện nụ cười không tới

đáy mắt.

Lúc

cầm ly rượu tới bàn bọn họ, biên độ khóe môi càng nhếch càng cao.

ANH!nh

mắt Tấn Vương nặng nề: “Kính hoàng huynh một ly, cảm tạ hoàng huynh hôm nay nể

mặt tới phủ đệ.”

Tiêu

Dục Hành không nói gì, cười cười, cũng cầm ly rượu lên uống cạn.

“Cũng

kính Quý Phi một ly.” Tấn Vương lại di chuyển ánh mắt về phía Cố Linh Quân.

Cố

Linh Quân mới vừa giơ ly rượu lên đã bị Tiêu Dục Hành duỗi tay ngăn cản: “Quý

Phi không có tửu lượng, trẫm thay uống nàng ấy.”

Không

đợi Tấn Vương kịp phản ứng, đã một ngụm uống cạn. Tấn Vương cười, cũng không

nói nhiều, chuyển hướng sang những người khác.

Đợi

Tấn Vương rời đi, Cố Linh Quân nhìn cái ly đặt ở giữa nàng và Tiêu Dục Hành, có

chút khó xử.

Ai!

Nàng chỉ vừa mới nhấp quá một ngụm thôi, tiếc quá!

Cố

Linh Quân liếc xéo người ngồi kế bên, Tiêu Dục Hành vừa nâng tay lên lại bị

khựng lại giữa đường.

***

Bọn họ

ra cung từ lúc mặt trời lặn, đến bây giờ trời đã đen nhánh, vốn dĩ cũng chỉ là

tới đi ngang qua sân khấu, làm bộ huynh đệ tình thâm. Không chờ đồ ăn lên bàn,

Tiêu Dục Hành đã đứng lên chuẩn bị quay trở về cung.

Cố

Linh Quân vội vội vàng vàng cũng đứng lên, cũng không biết sợi dây thần kinh

nào của Tấn Vương bị đứt, ngày vui lớn trong đời vậy mà làm người diễn tấu 《 Bá

vương phá trận》, Cố Linh Quân nghe xong trực giác nói cho

nàng có chuyện sắp xảy ra, trong lòng lo sợ bất an.

Từng

giây từng phút đều chú ý đến bên này, Tấn Vương vừa thấy động tĩnh, cười đi

tới, ý muốn giữ người lại: “Hoàng huynh vội vã trở về như vậy sao, không thể ở

lâu thêm một chút?”

Tiêu

Dục Hành lạnh nhạt nói: “Sắc trời đã tối, trẫm không thể ở lại lâu.”

Chỉ

thấy Tấn Vương cười đến có chút cổ quái, đi thẳng về phía trước vài bước, kéo

ra khoảng cách, quay lưng nói: “Tối nay là đêm tân hôn của bổn vương, cố ý

chuẩn bị một trò hay tặng cho các vị giúp mọi người trợ hứng, nhưng phải nhờ

hoàng huynh phối hợp. Vì không để mọi người mất hứng, thần đệ cả gan muốn hoàng

huynh tạm thời ở lại chỗ này.”

Tấn

Vương vừa dứt lời, toàn bộ cửa trong phủ đều bị khóa lại, cũng không biết binh

lính thị vệ từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, còn mang theo rất nhiều đao kiếm.

Quan

viên đang ngồi đều giật mình, vội vàng đứng lên, làm vài cái ghế ngã xuống đất,

vỡ nát vài ly rượu, cũng có người biết từ sớm, nên động tác không nhanh không

chậm ung dung tự nhiên.

Tiêu

Dục Hành thu tất cả vào đáy mắt, trên mặt không có một tia hoảng loạn, cười

nói: “Nếu Tấn Vương thiệt tình, sao trẫm có thể nàng phụ ý tốt của ngươi.”

Nói

xong, lại lần nữa ngồi xuống, Cố Linh Quân thấy thế cũng ngồi xuống theo.

Phía

sau, mọi người cũng noi theo ngay sau đó.

Biểu

tình trên gương mặt của Cố Linh Quân cũng trấn định giống như Tiêu Dục Hành,

không biết duyên cớ nào, nàng vẫn luôn cảm thấy Tấn Vương không làm dậy nổi cái

gì sóng gió. Có thể tận mắt chứng kiến tạo phản trong truyền thuyết, nàng đang

vô cùng hưng phấn, cùng với một loại tâm lý kỳ diệu xem “Xiếc khỉ”.



người phó vội vàng truyền lên một cái hộp, Tấn Vương mở ra, nhìn mọi người nói:

“Bổn vương muốn mời các vị đại nhân nhìn xem thứ này …”

Tấn

Vương vừa nói vừa cầm ra khỏi hộp, theo động tác của hắn, đồ vật bên trong dần

dần xuất hiện trước mắt mọi người.

“Là

thánh chỉ.” Có người bật thốt lên.

Tấn

Vương cười: “Thật là thánh chỉ, nhưng đây là tiên đế hạ mật chỉ, có vị nào đại

nhân có thể giúp bổn vương đọc cho đại gia nghe một chút.”

Quan

viên cách Tấn Vương gần nhất xung phong nhận việc, tiếp nhận mở ra nhìn, làm

như nhìn đến cái gì âm trầm đáng sợ, sợ tới mức run toàn thân.

“Tấn...

Tấn Vương, này... Này ...”

Một vị

đại nhân khác đi ra, ra dấu hiệu bằng mắt với Tấn Vương, tiếp nhận thánh chỉ nói:

“Hãy để hạ quan đọc thay Trương đại nhân.”

Nói

xong đi về phía trước, thanh thanh giọng nói, cao giọng hô to: “Phụng thiên

thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nguyên hậu sở dưỡng chi tử Tấn Vương Tiêu Dục

Tu, tính tình dịu dàng hiền hậu, tài trí hơn người. Nhất định có thể cai trị

đất nước, trăm năm sau khi trẫm chết, truyền ngôi vị cho Tấn Vương, mọi người

làm theo lễ chế.”

Nghe

xong, mọi người tại đây lập tức nổ tung, có người giận dữ mắng thẳng: “Quả thật

là nói hươu nói vượn, Tấn Vương, ngươi thật là ăn gan báo, dám mưu phản.”

Tấn

Vương cũng không giận: “Nếu có người không tin, có thể bước lên đây nhìn xem,

đây có phải là chữ viết của tiên đế hay không. Mưu phản không phải ta, mà là

hắn, Tiêu Dục Hành …”

“Trong

lúc tiên đế bệnh nặng, mưu hợp với triều thần giả tạo thánh chỉ, mưu

triều soán vị! Cái chết của phụ hoàng là do mẫu tử bọn họ làm ra, tiên đế, căn

bản là … Là bị hắn hại chết!”

“Sao

có thể!”

“Nói

bậy, tất cả đều là nói bậy! Bệ hạ sẽ không làm ra những việc này.”

Vào

lúc mọi người nghị luận sôi nổi, lão thái phó đang ngồi bình tĩnh đứng lên,

chậm rãi nói: “Tấn Vương nói, tất cả đều là thật sự.”

Lão

thái phó đã hầu ba đời vua, cũng từng đảm nhiệm vai trò lão sư cho hoàng đế,

ông vừa lên tiếng, các quan viên ngay từ đầu còn che chở cho Tiêu Dục Hành khí

thế cũng yếu dần xuống, ngừng miệng, nhìn về phía ông ta.

Tiêu

Dục Hành vẫn luôn im lặng, chỉ là gợi lên khóe môi trào phúng, cũng không cãi

lại hay nói cái gì.

Thấy

thế Tấn Vương có chút tức giận, rút kiếm thị vệ đứng bên cạnh, chỉ vào Tiêu Dục

Hành, nói: “Như thế nào, chột dạ, không dám thừa nhận?”

Thấy

Tiêu Dục Hành vẫn không đáp lại, nghiêng kiếm chỉ vào người Cố Linh Quân: “Lại

đây, đến bên cạnh ta, Tiêu Dục Hành chỉ là lợi dụng nàng, lừa bịp nàng. Hắn cho

chỉ cho nàng làm Quý Phi, chờ ngày sau ta đăng cơ, hứa cho nàng ngôi vi hoàng

hậu!”

“Làm

càn! Bức vua thoái vị gϊếŧ huynh đã là trời đất bất dung, huống chi là cướp tẩu

làm thê, Tấn Vương, ngươi thật là bị điên rồi.” Có người mở miệng tức giận nói.

“Thì

sao, Đường Thái Tông cũng gϊếŧ huynh bức phụ, cũng trở thành một thế hệ minh

quân đó thôi. Từ trước đến nay, lịch sử chỉ dành cho người chiến thắng, huống

chi ta chỉ là thu hồi đồ vật vốn thuộc về ta.”

Tiêu

Dục Hành lúc này mới mở miệng tỏ thái độ: “Ngươi thật đúng là trước sau như

một, ngu hết chỗ nói.”

Tấn

Vương đã trở nên có chút điên cuồng: “Linh Quân, lại đây.”

Cố

Linh Quân nghe hắn kêu tên của mình, nổi da gà toàn thân, nhìn sang Tiêu Dục

Hành, cao giọng trả lời: “Cho dù ta bị Hoàng Thượng đày đến Phủ Nội Vụ làm nô

tì rửa chân cũng sẽ không liếc ngươi một cái!”

Tiêu

Dục Hành cũng nhìn nàng, căn dặn: “Bảo vệ Quý Phi an toàn rời khỏi nơi này.”

“Được,

rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, tối nay một người cũng đừng hòng

thoát.” Tấn Vương nói xong giơ tay phải lên cao, binh lính đứng ở bên ngoài chờ

mệnh dần dần dồn sát bọc tròn xung quanh bọn họ.

Mọi

người ở dần dần chia làm hai phe, gồm Tiêu Dục Hành và Tấn Vương cầm đầu.

Cố

Linh Quân và bộ phận nữ quyến bị vây quanh lui đến một góc.

Lục

Trúc hoảng sợ cầm tay nàng, nói luôn mồm: “Nương nương không cần lo lắng, nhất

định sẽ không có việc gì.”

Cố

Linh Quân nhìn tay nàng ta không ngừng run rẫy, an ủi ngược lại: “Tin tưởng ta,

sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tiêu

Dục Hành có vầng sáng vai chính, không sợ tía má thằng nào!

Trong

truyện gốc, Tấn Vương tạo phản không phải ngày hôm nay, nhưng dù sao thì cũng

sẽ không thành công, nàng một chút cũng không lo lắng. Ngược lại cảm thấy Tấn

Vương muốn offline sớm!

“Để

trẫm đoán thử xem, ngươi hứa hẹn cho bọn họ cái gì, phục quốc? Cắt thành cho

đất?!” Tiêu Dục Hành tự nhiên bình tĩnh nói vu vơ một câu làm binh lính dần dần

ép tới gần dừng lại bước chân.

Tấn

Vương nghe vậy thẹn quá thành giận: “Đừng vô nghĩa, Tiêu Dục Hành, ngày này năm

sau chính là ngày giỗ của ngươi !”

“Đúng

không, vậy phải coi đó là ngày giỗ của ai!?”

Tiêu

Dục Hành vừa dứt lời, khắp nơi trên đầu tường nóc nhà xuất hiện một loạt cung

tiễn thủ, người hầu tay chân nhanh nhẹn rút vũ khí giấu kỹ dưới đế bàn.

Tấn

Vương còn chưa tới kịp nghĩ lại khi nào bọn người này trà trộn vào phủ thì bên

ngoài sân đã vang lên một giọng nói to lớn vang dội cao vυ"t, không giận tự uy …

“Mạt

tướng cứu giá chậm trễ, mong Hoàng Thượng thứ tội.”