Chương 64: Ngoại truyện 2: Lập Hậu

Thế tử Vinh Vương đến lúc này mới nhận ra Cố Linh Quân, biểu tình trên mặt cực kỳ phức tạp, nửa hoảng sợ nửa nghi hoặc, không thể tưởng tượng hỏi: “Bệ hạ… Ngài nói, Hoàng quý phu!”

Cố Linh Quân liếc mắt nhìn hắn, nhưng vẫn bị gương mặt trắng như ma kia dọa sợ, vội vàng nhìn Tiêu Dục Hành rửa mắt: “Đúng vậy!”

“Không, sao có thể được?!”

“Có cái gì là không có thể, ta là hoàng đế, ta định đoạt, chẳng lẽ còn muốn hỏi ý kiến của ngươi!” Cố Linh Quân sự dụng tính cách chủ tịch bá đạo vô cùng thuận buồm xuôi gió.

“Dạ, thần phu không dám.”

Cố Linh Quân đã không muốn nghe hắn nhiều lời, lại lần nữa kéo tay Tiêu Dục Hành, lướt qua đám người, đi ra ngoài. Nhưng không quên an ủi hắn: “Yên tâm, có ta ở đây, bọn họ sẽ không ức hϊếp chàng nữa.”

Ông trời chứng giám, ở thế giới này Tiêu Dục Hành biến thành người đẹp mảnh mai, nàng không tới bảo vệ thì còn ai đủ thế lực che chở?!

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Đột nhiên đi vào thế giới này, tuy rằng đầu óc nàng còn mơ hồ, nhưng tìm được Tiêu Dục Hành, hơn nữa có thể muốn làm gì thì làm... Nhận ra được sự thật này, làm nàng tạm thời gác xuống lo lắng và sợ hãi, vận mệnh chú định, như là có bản hướng dẫn, nói cho nàng, cần phải tìm được Tiêu Dục Hành.

Lục Trúc chạy chậm đuổi kịp, vẻ mặt phức tạp nhìn Tiêu Dục Hành, lại nhịn không được khuyên nhủ: “Bệ hạ, làm như vậy không hợp quy củ.”

Nàng phát hiện bệ hạ biến mất, lập tức phái người đi ra ngoài tìm, trong lòng có loại dự cảm không ổn. Chỉ là không ngờ, trong thời gian ngắn ngủn này, bệ hạ của nàng thật sự đã tìm được một “Hoàng quý phu”, thật đúng là càng ngày càng hoang đường.

Nhưng Lục Trúc không đoán được, chuyện càng hoang đường vẫn còn tiếp...

Sau khi bệ hạ dẫn “Hoàng quý phu” về cung, vẫy lui mọi người, tự mình châm trà đổ nước, nhìn dáng vẻ như muốn người ở lại thị tẩm.

Lúc xoay người đi ra ngoài, Lục Trúc còn đang suy nghĩ, bệ hạ thật đúng là bị sắc đẹp làm mơ hồ, ngu muội đầu óc rồi.

Cố Linh Quân làm mấy chuyện này đã quen tay, cũng không có cảm thấy không ổn chỗ nào.

Tiêu Dục Hành không thích có người túc trực hầu hạ bên cạnh. Cho nên mỗi lần nàng đều phải cho lui cung nhân, ngay cả đám Lục Trúc cũng không ngoại lệ.

Từ từ đã hình thành thói quen.

“Bệ hạ, ngài nếm thử xem độ ấm có thích hợp chưa?” Theo bản năng, Cố Linh Quân xưng hô cung kính với hắn.

Sau khi trở về từ Tây Bắc, chàng ấy càng thêm thích sai nàng làm cái này, làm cái kia, nước nóng cũng muốn nàng tự thổi thành nước lạnh, chỉ thiếu đút tận miệng. Trong khoảng thời gian này, nàng có thể nói giận mà không dám nói gì.

Tiêu Dục Hành dừng một chút, xử sự có lễ, trong mắt hiện lên nghi ngờ, tiếp nhận chén trà uống một hớp.

Cố Linh Quân ngồi phía đối diện, nhìn chằm chằm Tiêu Dục Hành, đôi mắt sâu kín lóe sáng, không có ý tốt hỏi: “Chàng biết ta để chàng ở lại đây làm gì không?”

“Không biết.” Vừa nãy đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiêu Dục Hành cũng không thay đổi nét mặt, biểu tình vẫn nhàn nhạt mặc kệ mọi chuyện.

“Thị tẩm.” Cố Linh Quân cười tủm tỉm nói.

Cố Linh Quân nhìn chằm chằm gương mặt của hắn, không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nào, nhưng lại không nhìn thấy chút khẩn trương hay hoảng sợ nào. Trong lòng lập tức không cân bằng…

Nhớ cái ngày định mệnh kia, nàng lo lắng khẩn trương không yên, tại sao đến lượt chàng ấy thì ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

Cố Linh Quân đang cân nhắc thì lại thấy hắn đứng lên, cởi đai lưng, áo ngoài.

“Chàng làm gì vậy?” Cố Linh Quân mở to hai mắt nhìn, đứng bật dậy, bị dọa lui về phía sau một bước.

“Thị tẩm.” Tiêu Dục Hành bình tĩnh trả lời.

Cố Linh Quân trong đầu nháy mắt trống rỗng, miệng mở to, cuối cùng vẻ mặt đau lòng nhìn hắn nói: “Chàng tùy tiện như vậy sao?! Ta nói thị tẩm chàng cởϊ áσ thị tẩm ngay, lòng tự trọng nam nhân của chàng đi nơi nào rồi?”

Tính tính, đây hình như là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ở thế giới này

“Vào cung đều là nam nhân của bệ hạ, làm chuyện này thì có gì không ổn?” so sánh với phản ứng kịch liệt của nàng, thì hô hấp của Tiêu Dục Hành không có bất kỳ phập phồng nào.

Một câu này làm Cố Linh Quân tiêu hóa nửa ngày, như nhớ tới điều gì, hưng phấn hỏi: “Vậy chàng có thể sinh con không?”

Lúc này, biểu tình Tiêu Dục Hành mới có chút buông lỏng: “Không thể vì bệ hạ khai chi tán diệp, nối dõi tông đường, là lỗi của thần.”

“Ờ.” Cố Linh Quân có chút thất vọng.

Trong điện đột nhiên an tĩnh lại, Cố Linh Quân nhịn không được ngáp một cái, lúc này mới phát hiện trời đã không còn sớm. Cũng cởϊ áσ ngoài, leo lên giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nhìn hắn nói: “Lại đây nằm nghỉ lưng đi, không cần chàng thị tẩm bây giờ, ta không còn sức chịu đựng đâu.”

Gà bay chó sủa cả ngày, nàng thật sự mệt mỏi, cho nên nguyên tắc không tắm gội, thay quần áo sạch, không lên giường ngủ cũng vứt đến sau đầu, tìm được Tiêu Dục Hành, là có thể an tâm ngủ ngon.

Tiêu Dục Hành nhìn nhìn, cũng nằm lên, cách một khoảng nhất định.

Nằm yên một hồi, Cố Linh Quân vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chàng thật sự không có ấn tượng gì sao? Thật sự không biết ta?”

“Bẩm bệ hạ, không có.”

“Ờ.” Cố Linh Quân nghĩ mãi, thực mau đã chìm trong giấc ngủ hồi nào không hay.

Nghe được tiếng hít thở đều đặn đến từ người bên cạnh, lúc này Tiêu Dục Hành mới mở mắt ra, nghiêng người, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng.

Chuyện đêm nay quá hoang đường, ngày thứ hai đã truyền khắp toàn bộ hoàng cung.

Cố Linh Quân lên triều, bị tấu chương đè ngộp thở.

Đều là nữ nhân, mồm năm miệng mười làm nhảm nói, dần dần có chút thay đổi mùi vị. Không giống đang khuyên nhủ quân chủ, càng giống các bác gái Tổ Dân Phố tranh cãi cốt truyện phim truyền hình.

Cố Linh Quân nghe mà đau đầu, vừa tò mò lại vừa cảm khái, không biết Tiêu Dục Hành làm cách nào “Hùng biện chiến thắng triều thần”, “khí thế đè ép chết bọn họ”.

Mà chúng triều thần thấy nàng “Dầu muối không ăn”, cuối cùng tất cả đều bất đắc dĩ thở dài, yên lặng nói câu, Đại Chu tiêu rồi.

Mà qua mấy ngày “Tuyển phu”, càng làm cho bọn họ gia tăng suy đoán này.

Bởi Hoàng thượng không phải ngại người này quá lùn, thí chính là ngại người kia quá béo, chọn tới lựa lui, thế nhưng chỉ vừa lòng Hoàng quý phu bản thân tự tay lựa chọn.

Bên ngoài mưa gió máu me, Cố Linh Quân không thèm quan tâm đến, nàng nằm ở trên ghế mỹ nhân, vừa ăn trái cây, vừa nhìn Tiêu Dục Hành đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương.

“Chàng xem, ta đối với chàng thật sự rất tốt, trực tiếp phong chàng làm Hoàng quý phu.” Vốn tưởng trực tiếp phong “Hậu”, nhưng nhớ lại trong hiện thực nàng cũng chưa có đãi ngộ này, tính nói ra lại nuốt vào bụng.

Người đang múa bút thành văn hơi dừng bút: “Cảm ơn bệ hạ yêu thương.”

Cố Linh Quân vừa lòng gật đầu, tiếp tục ăn trái cây.

Lục Trúc ở bên cạnh nhìn nửa ngày, cuối cùng nhịn không được: “Bệ hạ, hậu cung không được tham gia vào chính sự.”

Cố Linh Quân yên lặng vài giây, nhàn nhạt nói: “Ngươi không nói ta không nói, có ai biết kia chứ!”

Nếu giao nàng xử lý, có lẽ chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy, khả năng mất nước trăm phần trăm.

Lục Trúc thấy không thể khuyên giải, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, quay đầu nhìn người đang vùi đầu xem tấu chương, vẻ mặt chuyên chú, như không chút nào bị bên này ảnh hưởng.

Màn đêm buông xuống, Cố Linh Quân ngồi ở trước gương đồng chải tóc. Tiêu Dục Hành đứng ở phía sau, giúp nàng mát xa hai bên đầu vai.

Nàng quan sát lâu ngày, cẩn thận thử, bảo đảm không có vấn đề, mới thật cẩn thận bước ra bóng ma. Bước đầu tiên “Xoay người làm chủ”, thấy Tiêu Dục Hành vẫn thuận theo. Lá gan không khỏi lớn lên, đắc ý khinh địch.

“Bên trái.” Cố Linh Quân khóe môi cong lên thật cao, ra lệnh.

Ngày thường hắn cứ như vậy sai sử nàng, mà hiện tại, phong thuỷ thay phiên vận chuyển, hôm nay đến lượt ta đây.

Cố Linh Quân nhắm mắt hưởng thụ, nửa ngày, động tác trên vai mới ngừng lại. Nàng nhíu nhíu mày, hơi bất mãn mở mắt ra, liếc mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ xuất hiện bên trong gương đồng đang mỉm cười nhìn nàng.

Nếu nói điều khác biệt của Tiêu Dục Hành thế giới này, đó chính là đôi mắt.

Trong hiện thực, tuy Tiêu Dục Hành cũng rất đẹp trai, nhưng trong xương cốt là khí thế quý tộc thượng lưu đầu uy nghiêm, lại luôn biểu lộ trong lúc vô tình, chỉ là một ánh mắt sẽ làm người không rét mà run.

Tiêu Dục Hành nơi này cho người ta cảm giác là thư sinh yếu ớt. Mà giờ phút này, đôi mắt đó đang nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu, nghiền ngẫm, các loại cảm xúc hỗn tạp trộn lẫn vào nhau.

Cố Linh Quân giật bắn người, muốn xoay người chạy, lại bị hắn đè lại. Tiêu Dục Hành cong lưng, cuốn cuốn, chơi đùa với một sợi tóc dài của nàng, phe phẫy đuôi tóc lên mặt nàng.

Sao tự nhiên quyến rũ dữ vậy?!

Tim nàng đập nhanh như muốn nhảy ra.

Người phía sau kè sát đầu, bám vào bên tai nàng: “Bệ hạ có biết lý do gì làm thần quyết định vào cung không?!”

Hơi thở phà vào trên mặt Cố Linh Quân, nàng nhịn không được rụt rụt cổ: “Không, không biết!”

“Ha.” Hắn cười khẽ.

Có một ánh sáng sắt lạnh chợt lóe mà qua, nháy mắt, Cố Linh Quân cảm nhận được có một thứ lạnh lạnh đang đặt ngay trên cổ của mình.

“Là tới gϊếŧ ngươi.” Giọng nói dễ nghe vang lên ở bên tai, nhưng nội dung lại khiến tim Cố Linh Quân ngừng đập.

Từ trong gương, nàng nhìn thấy người phía sau giơ tay, mắt thấy mũi đao sắp đâm vào người.

“Nương nương, nương nương, mau tỉnh lại.”

Cố Linh Quân mở to mắt, còn chưa phục hồi tinh thần lại, ngồi ở trên giường phát ngốc.

“Nương nương, làm sao vậy?! Gặp ác mộng sao?” Lục Trúc quan tâm hỏi.

Cố Linh Quân vội vàng thở phì phò, miệng mở đóng, không xác định hỏi: “Ngươi vừa mới kêu ta, nương nương?”

Lục Trúc thấy kỳ lạ: “Nương nương sao vậy?”

Cố Linh Quân hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vài lần, là cung điện mà nàng quen thuộc. Nhưng lại nhịn không được giơ tay sờ sờ cổ, tinh tế bóng loáng, không có dấu vết sẹo lồi lõm.

Thế giới đó… Là mơ sao?

“Lỗi của nô tỳ, đáng lý ra nên kêu nương nương dậy từ sớm, sắp đến giờ dọn cơm chiều rồi.”

“Bệ hạ đâu?” Cố Linh Quân trong lòng còn có chút loạn.

Lục Trúc hiểu ý cười: “Bệ hạ vừa mới phái người lại đây nói, hôm nay có một số việc, nên không thể đến dùng bữa chung với nương nương được.”

“Ờ.”

Cố Linh Quân xem như nghe hiểu, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh, xuống giường đi hai bước, lại nói: “Thôi, để ta đi tìm chàng ấy.”

Không riêng mình Lục Trúc, mà trên mặt Đặng công công cũng lộ ra tươi cười ái muội, từ khi bệ hạ trở về, tình cảm hai người càng thêm gắn bó thân mật. Bọn họ xem ở trong mắt, trong lòng lại vui mừng.

Cố Linh Quân yêu cầu, tất nhiên là sẽ không cự tuyệt, vội vàng đi chuẩn bị.

Một đường suy nghĩ, nhìn thấy Tiêu Dục Hành mới hồi phục tinh thần lại, nhưng lại có chút giật mình hoảng hốt, ngừng bước chân, không dám lại gần.

Tiêu Dục Hành đang viết thứ gì đó, thấy nàng tới, vội vàng lấy tấu chương mở ra che ở phía trên. Động tác giấu đầu lòi đuôi như vậy, nếu đặt ở trong quá khứ, nhất định sẽ khiến cho nàng nghi ngờ, chỉ là giây phút này nàng không có chú ý đến.

“Làm sao vậy?” Thấy nàng tâm sự nặng nề, Tiêu Dục Hành đã mở miệng trước.

Biểu tình quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, tất cả đều bình thường.

Cố Linh Quân nhẹ nhàng thở ra, bước đi lên, ngựa quen đường cũ ngồi xuống, bĩu môi nói: “Thần thϊếp nằm mơ.”

Tiêu Dục Hành cực kỳ thuần thục với vụ này, biết rõ dù là ở trong mơ, nhưng nếu hắn làm gì đó khiến nàng bất mãn, khẳng định sẽ bị kể tội chịu trận: “Đều là giả.”

Cố Linh Quân lại lắc đầu: “Không, lần này rất chân thật.”

Mở miệng thở dốc lại đóng lại, nhớ tới năng lực đọc tâm của Tiêu Dục Hành có dấu hiệu dần dần biến mất, có khi linh có khi không.

Vì thế, Cố Linh Quân thử hỏi ở trong lòng: “Bệ hạ, nghe thần thϊếp nói gì không?”

Tiêu Dục Hành yên lặng một hồi, bất đắc dĩ trả lời: “Nghe.”

Hắn chẳng thể ngờ, có một ngày năng lực này của hắn còn có thể dùng như vậy.

Cố Linh Quân ngồi thẳng người, bắt đầu miêu tả cảnh trong mơ.

Nói ra miệng thì không thể diễn tả hết ý. Nhưng nói ở trong lòng thí lại khác, đầy đủ ý vị, miêu tả như thật.

“Cuối cùng thật sự làm thần thϊếp sợ muốn chết, cảm giác con dao kia vẫn còn kề ở cổ…” Cố Linh Quân lòng còn sợ hãi, mở miệng nói.

“Mơ đều là ngược lại.”

Không biết từ khi nào, Cố Linh Quân đã nằm gọn trong lòng Tiêu Dục Hành, nàng không phát hiện, Tiêu Dục Hành cũng không nhắc nhở.

Hơi thở quen thuộc làm lòng nàng bình tĩnh lại, qua một hồi, Cố Linh Quân lại lẩm bẩm nói ra miệng: “Ở trong mơ, thần thϊếp muốn lập ngài làm Hoàng quý phu, các triều thần có rất nhiều ý kiến. Lúc trước, ngài sắc phong thần thϊếp làm Quý phi, chắc là cũng gặp phải không ít cản ngăn.”

Tiêu Dục Hành hơi cứng người, giống như vô tình mở tấu chương, nhàn nhạt nói: “Không có.”

Thấy hắn lại cầm bút phê tấu chương, Cố Linh Quân cũng nhìn thoáng qua. Tiêu Dục Hành không gạt nàng, cũng không giấu nàng những chuyện liên quan đến chính sự, nhưng cái liếc mắt này, lại làm nàng ngây ngẩn cả người.

Cố Linh Quân chớp chớp mắt, nhịn không được lại nhìn mấy lần, giọng có hơi run, hỏi: “Lập… Lập Hậu!”

Tiêu Dục Hành khóe môi hơi cong: “Đúng vậy.”

Nhịn không được lại nhìn thoáng qua, Cố Linh Quân cũng cong cong khóe miệng, biết rõ còn cố hỏi: “À, vậy ngài tính lập ai?”

Trên thánh chỉ rõ ràng viết tên của nàng, nói thật, hỏi như vậy nhưng trong lòng cũng có chút chột dạ. Được tiện nghi còn khoe mẽ, chính là hành động giờ phút này của Cố Linh Quân.

“Nàng nói đi!” Tiêu Dục Hành cực kỳ phối hợp.

“Loại việc lớn này… Thần thϊếp, thần thϊếp không rõ ràng lắm.”

“Nàng cảm thấy Quý Phi như thế nào?”

Cố Linh Quân có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn hắn, cố nén cười: “Thần thϊếp cảm thấy Quý Phi cũng được, ngồi cũng êm mông.”

Tiêu Dục Hành cười khẽ, không có trả lời.

Một lát sau, Cố Linh Quân lại nhịn không được giật giật ống tay áo của hắn, cẩn thận nói: “Nếu thần thϊếp làm không tốt, không xứng với chức vị Hoàng Hậu thì làm sao bây giờ?”

Nhất quốc chi mẫu, danh hiệu quá nặng nề, trách nhiệm cũng nặng không kém, nàng sợ không đảm đương nổi.

“Làm không tốt có trẫm chống lưng.”

“Đây chính là ngài nói đó nha.” Cố Linh Quân nhỏ giọng nói thầm.

Màn đêm buông xuống, Cố Linh Quân ở lại, ngồi trên giường vuốt tóc. Nhìn thấy Tiêu Dục Hành đi vào, cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Nhớ tới cảnh trong mơ, nhịn không được lui lui ra sau.

Tiêu Dục Hành mang theo hơi nước ấm áp, đi tới phía nàng.

“Thời gian không còn sớm, bệ hạ mau ngủ đi.” Cố Linh Quân làm như trốn tránh, nàng kéo chăn qua đầu, giả vờ ngủ.

Giây tiếp theo, chăn lại bị xốc lên.

“Làm… Làm gì đó.”

Không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, mà nụ cười quyến rũ hoang dã trong mơ lại xuất hiện, hơi thở Tiêu Dục Hành nặng nề, nhìn nàng không hề chớp mắt, cong cong khóe miệng, cười nói: “Ái phi vẫn luôn nói có danh phận nhưng không chân thật. Hiện nay trẫm tới chứng thực, làm có danh có phận, thật sự làm phu thê.”

“Từ từ, đợi một chút.” Cố Linh Quân giãy giụa muốn ngồi dậy, giây tiếp theo lại bị chặn lại tất cả lời muốn nói.

************

Không biết qua bao lâu, Cố Linh Quân dựa vào trong lòng hắn, mí mắt nặng trĩu, mệt mỏi, muốn ngủ.

“Cảm giác thế nào? Có mệt lắm không?” Hiếm khi thấy Tiêu Dục Hành xuất hiện biểu tình mất tự nhiên trên mặt, mắt vẫn còn hơi hơi đỏ, giọng khàn khàn, du͙© vọиɠ vẫn chưa rút.

Cố Linh Quân đầu nặng nề gật gật, nghe xong lại bỗng nhiên bừng tỉnh: “Như bị xe ngựa cán qua, một ngón tay cũng cử động không được!”

Một hơi nói xong, lại thoải mái thở dài ra. Rốt cuộc, nàng cũng nói ra lời kịch tiêu chuẩn.

Tiêu Dục Hành đôi mắt lóe lóe, vén sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dính trên má nàng ra sau. Nhìn thấy ánh mắt này của hắn, nàng lập tức luống cuống cố trốn khỏi ôm ấp của hắn: “Bệ hạ, thần thϊếp thật sự quá mệt mỏi, muốn ngủ.”

Tiêu Dục Hành từ phía sau kéo nàng trở về, ôm chặt trong ngực: “Vậy ngủ đi.”

Không biết qua bao lâu, lại truyền đến tiếng oán giận: “Nhưng nằm như vậy thần thϊếp thật sự không thoải mái, bệ hạ muốn ôm, vậy có thể ôm bàn tay thần thϊếp thôi được không?”

Đêm đã khuya, mặt trăng cũng trốn vào phía sau đám mây.

Trừ bỏ gió nhẹ ngẫu nhiên thổi qua, toàn bộ thế giới yên lặng không tiếng động.

Nhưng không khó quan sát được, ngày mai… Thời tiết sẽ rất đẹp.