Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Tử Đuổi Vợ (Cuộc Sống Hai Mặt)

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Truyện này còn có tên khác là: SỔ TAY THEO ĐUỔI VỢ CỦA THÁI TỬ

Dịch: Sắc - Cấm Thành.

Mọi thắc mắc xin vui lòng liên hệ qua fanpage nhóm dịch cùng tên

Cửa phòng phát ra một tiếng “két”, ánh chiều tà lập tức chiếu vào phòng, tựa như rắc một lớp bột vàng giữa không trung.

Nguyễn Linh Huyên ôm làn váy vượt qua ngưỡng cửa, từ sau bình phong rẽ qua rồi đi thẳng về phía mục đích của chuyến đi này – Tiêu Văn Cảnh.

Cẩn Ngôn hoảng sợ, cuống quýt vươn tay ngăn cản.

“Vì sao ngươi lại ngăn cản ta? Chẳng phải hắn kêu ta tiến vào à?”

Vừa hồi phủ đã bị thân nương cho ăn một gậy, vẻ tội nghiệp vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt của Nguyễn Linh Huyên, lúc này nàng đang ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy to tròn như trái nho chớp chớp, nghiêm túc nghi ngờ vì sao Cẩn Ngôn lại làm điều thừa.

Cẩn Ngôn có khổ mà không dám nói.

Hắn ta phải làm thế nào để giải thích với một tiểu nha đầu rằng quý nhân có thân phận cao quý, không thể mặc cho nàng tùy ý đυ.ng chạm?

“Đây không phải là chuyện của ngươi, ra ngoài trông cửa, đừng để người khác đến gần.”

Cẩn Ngôn giơ tay cáo lui, trước khi rời đi còn cố ý liếc nhìn Nguyễn Linh Huyên.

Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn không biết sự tò mò của Cẩn Ngôn đối với mình. Sau khi hắn ta ra ngoài, nàng lập tức nhấc làn váy, nhanh chóng lẻn đến bên giường Tiêu Văn Cảnh.

“Người có biết chúng ta không phải đang nằm mơ không? Thế mà chúng ta lại quay về lúc còn nhỏ!”

Nàng nói thẳng thừng, không có một chút uyển chuyển hay thăm dò.

Tiêu Văn Cảnh nhìn nha đầu dùng lụa đỏ cột hai chỏm tóc trước mắt mình.

Năm nay Nguyễn Linh Huyên mới năm tuổi, vẫn chưa đẹp diễm tuyệt như sau này lớn lên nhưng cũng đã xinh xắn đáng yêu như pho tượng bằng ngọc.

Quan trọng nhất là trông rất hoạt bát, tựa như chú chim sẻ nhỏ đầu tiên nhảy lên cành cây buổi sáng, lúc nào cũng kiêu ngạo vẫy đôi cánh nhỏ với tiếng hót thánh thót.

“Giấc mơ gì?” Tiêu Văn Cảnh vuốt ve chiếc chăn lụa Hàng Châu được thêu hoa văn cây trúc chìm mà mình vừa làm nhăn, hỏi nàng với vẻ thờ ơ.

“?”

Nguyễn Linh Huyên nghiêng đầu, quan sát Tiêu Văn Cảnh thật kỹ.

Mặc dù Tiêu Văn Cảnh lớn hơn nàng một tuổi nhưng nay vẫn chưa lớn lên, mặt mày vẫn chưa nảy nở hết, lúc này hắn xõa tóc tựa lưng vào gối đầu, khuôn mặt gầy gò ốm yếu, tựa như Tây Thi đổ bệnh.

Mặc dù nàng biết thân thể của Tiêu Văn Cảnh không khỏe nhưng hắn bị bệnh ở đầu đâu, sao còn dễ quên hơn cả mình?

Cứ tưởng rằng hai người chỉ cần gặp nhau thì sẽ hiểu ra ngay vấn đề, lúc này Nguyễn Linh Huyên như bị tạt một gáo nước lạnh.

“Người… Không nhớ à? Người là Thái tử, ta là Thái tử phi, đêm qua hai ta vừa thành hôn, mới một đêm trôi qua mà đã biến thành hình dáng này rồi!”

Nguyễn Linh Huyên vô cùng khϊếp sợ, không nhịn được quơ tay quơ chân chỉ qua chỉ lại giữa hai người.

Lúc này, nàng đã hoàn toàn quên mất xích mích giữa mình và Tiêu Văn Cảnh, trong lòng tràn đầy ý nghĩ rằng đôi ta “cùng chung hoạn nạn” với nhau.

Nhưng không thể nói rõ Tiêu Văn Cảnh phản ứng gì đối với sự kích động của nàng. Ấn đường của hắn giãn ra, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, tựa như đang nhìn một đứa ngốc, cuối cùng còn ung dung hỏi một câu.

“Kỳ lạ thế cơ à?”

“Cái gì mà kỳ lạ thế, rõ ràng là chuyện vừa xảy ra đêm qua mà!”
« Chương TrướcChương Tiếp »