Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo

Chương 27: Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chap mới đêy các t.y :

*Chap 26*

Một lúc sau,bên ngoài cửa phòng vọng lại một loạt những âm thanh hỗn độn bởi tiếng cãi nhau chí chóe:

-Này!Cô mua cháo thế này thỳ ai ăn?Phải mua cơm như tôi đây này!

-Anh bị điên à?Ốm thỳ ai ăn cơm,ăn cháo mới đúng!

-Ăn cháo làm sao bõ bụng,phải ăn cơm mới mau khỏi bệnh chứ!

-Đồ thần kinh như anh chẳng biết gì cả,Linh bệnh như thế làm sao nuốt nổi cơm?Grrrrr!

-Cái loại heo như cô thì biết cái gì chứ?Cháo loãng toẹt như thế này nuốt vào để Linh lăn đùng ra chết vì ‘ngon’ à?????

-Thà lăn đùng ra chết vì ngon còn hơn chết tắc cổ với cái loại cơm rơm,cơm rác nhà anh….hứ!

-Cô….hừm!!!!

Cánh cửa phòng mở tung,Minh,My ôm tai bước vào cùng nó và hắn đang ‘hùng hổ’ như 2 tướng sĩ chuẩn bị ra trận:

-Linh,bà là bạn thân của tôi!Bà nói đi!Bà muốn ăn cháo đúng không?-Nó nói,mắt liếc tròng trọc nhìn hắn như khıêυ khí©h gây chiến.

-Linh!Bạn vừa mới ốm dậy,phải ăn cơm chứ!Cái loại cháo thế kia thì ăn sao nổi!-Hắn gầm gừ

-Thôi! Thôi!2 người cho tôi xin!-Minh lên tiếng can ngăn

-Linh mới ốm dậy không ăn được cơm đâu Long-Khánh vỗ vai hắn nói khiến mặt hắn bừng bừng khí thế tức giận vì bại trận,ngược lại nó cười nghiêng ngả trêu trọc hắn nói:

-Thấy chưa?Tôi nói mà!Anh đúng là…chỉ có cháo của Hạnh San đây mới ăn được thôi đúng không Khánh?Hahaha-Nó đắc ý cười lớn….nhưng….

-Hạnh San à!Cháo toàn nước thế này thì Linh làm sao ăn?-Khánh nhăn mặt,mắt chăm chú nhìn túi cháo toàn nước mà chả thấy cái đâu.

-Hahahahahaha…..Chết chưa?Cười người lúc trước lúc sau người cười nhé! (Phiên bản đúng là:Cười ng hôm trước hôm sau người cười nhé!Tác giả nói thế này cho hợp tình huống ^^!)-Hắn ôm bụng cười sằng sặc

-Sao lại thế chứ!Hạnh San đây chính tay nấu cơ mà!Khánh nhìn này!1,2,3 cái đây thi!-Nó tức tối gầm lên,chỉ chỉ vào túi cháo

-Con lậy mẹ!Đấy là hành đấy ạ!Cái ở đâu!Hahaha-Hắn nhìn nó trêu trọc,mọi người đều cố gắng để không buột miệng cười ha hả trước mặt nó

-Sao mày lại tự nấu hả San San?-My hỏi

-Tại quán đông khách quá!Tao muốn gặp Linh lắm rồi nên bảo cái cô chủ quán ượn nồi nấu cho nhanh!-Nó ngu ngơ nói

-Thế thẩn nào!Thế giờ Linh ăn bằng gì đây?Khánh đi mua cháo khác cho Linh nhé!-Khánh nhìn Linh cười

-Linh cũng chưa đói lắm!Hay là mọi người cứ đi ăn cơm cùng nhau đi rồi lúc về mua cho Linh cũng được!-Linh cười tươi

-Mọi người cứ đi ăn đi,tôi với My muốn ở lại tâm sự với Linh cơ!-Nó nói,My cũng gật đầu lia lịa

-Haizzz,thế Khánh,Phong,Minh và Long đi ăn nhé!Tiện thể mua đồ cho 3 người luôn.-Khánh nói

-Ừ!Mua cơm hộp nhé!-Nó

-Hạnh San ăn cơm gì?My ăn cơm gì?-Khánh

-My ăn cơm gà!Còn phần của tôi hỏi Long là biết ấy,mọi người đi ra đi để bọn tôi còn tâm sự nào!Nói nhiều quá!-Nó nói 1 mạch rồi đẩy ‘Tứ đại hoàng tử’ ra ngoài,đóng cửa lại.

-Ui!Nhớ các bà chết mất!-Linh cười sung sướиɠ rồi dang tay ra ôm lấy nó và My

-Tụi tôi cũng nhớ bà lắm ý chứ!Lo cho bà lắm đấy!Đợi bà khỏe,tụi con Trâm,con An chết với tôi

-Hỳ hỳ!Hai bà làm gì mà sốt sắng thế?Đánh ghen vớ vẩn thôi mà!À!Mà tôi nghe hết chuyện của moi người trong các ngày qua rồi!Thương Vy Anh quá!-Linh buồn rầu nhìn 2 nhỏ bạn

-Ừm.Chắc chắn Vy Anh sẽ tỉnh lại thôi,không sao đâu!Bọn mình phải tin tưởng Vy Anh chứ!-My cừoi

-Đúng!Hyhy,tý nữa bọn mình sang thăm Vy Anh 1 thể nhé!

-Ok!-Linh và nó đồng thanh.Thế rồi chúng nó lại cùng nhau tíu tít trò chuyện.

**Quán cơm bình dân:

-Này!Ăn ở đây có chất lượng không?-Phong hỏi

-Sao tao thấy ghê quá mày ạ!-Hắn

-Thì biết làm sao,cơm bình dân thì chỉ có thế này thôi,mà đi ăn nhà hàng thỳ xa lắm,quán này gần bệnh viện nhất rồi!-Khánh

-À!Mà My với Hạnh San ăn gì thế Khánh?Để bảo bác chủ quán gói vào tý mang về bệnh viện luôn.

-My ăn cơm gà,còn H.San thì hỏi Long ấy!-Khánh

-Nhỏ đó ăn cơm bò với nhiều rau,không được cho hành,cà chua,tỏi hay ớt hoặc tương ớt!-Hắn nói 1 hồi khiến cả 6 con mắt chăm chú nhìn hắn,trợn tròn như mắt lợn luộc.

-Sao mày biết rõ thế?-3 người đồng thanh

-Ờ!Thỳ tao hay đi mua cơm cho nhỏ đó và dẫn nhỏ đó đi ăn mà!-Hắn cười

-Mày làm ô sin của H.San à?-Minh hỏi

-Không!Điên à?Đi gọi cơm đi!-Hắn trừng mắt nhìn Minh.

-Mày hay dẫn H.San đi chơi lắm à?-Phong hỏi hắn,mặt gian gian

-Sao dạo này tao thấy chúng mày hay đi cùng nhau lắm đó nha!-Khánh nói,mặt càng gian hơn.

-Ừ!Thỳ sao!-Hắn thờ ơ nói,đẩy 2 cái đầu đang sấn sổ lại gần mình ra 2 bên.

-Chẹp chẹp!Không ổn đây!-Khánh

-Im!-Hắn quát,mặt đỏ dần lên.

-Sao mặt mày đỏ thế kia?-Phong được đà giả ngơ hỏi hắn

-Trời nắng!-Hắn quát,cúi gầm mặt xuống

-Đâu có!Trời da^ʍ mà!Cái thằng này mày mù màu à?Nhìn đi!-Phong mắng nó,chỉ chỉ ra ngoài trời

Vừa lúc đó,Minh bưng khay cơm ra chỗ bọn hắn,hắn thấy thế đánh trống lảng:

-Ăn đi,tao đói lắm rồi!

**Bệnh viện Đông Khoa:

-Bọn tôi về rồi đây,này của Hạnh San,của My,và cháo của Linh đây-Khánh cười,đưa đồ ăn cho từng người một.

Mọi người ăn xong,ai nấy đều tiếc nuối Linh nhưng vẫn phải đi học chiều,chỉ còn Khánh ở lại chăm sóc Linh và Phong chăm sóc Vy Anh.

Khánh bắt Linh phải nằm ngủ để dưỡng sức còn mau chóng làm thủ tục nhập viện.Anh ngồi suy nghĩ vu vơ trông nhỏ ngủ,anh rất vui vì nhỏ đã tỉnh lại,lo lắng bao ngày qua đã cùng nhau tan biến hết,nhưng sao lòng anh vẫn mam mác buồn,có lẽ vì anh đang phân vân không biết có nên nói tình cảm trong lòng mình ra cho nhỏ nghe không.Anh mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ ít tóc mai còn vương trên khuôn mặt trái xoan nhỏ bé của Linh,thủ thỉ:

-Giá mà Linh hiểu được những suy nghĩ của Khánh,Khánh đang bứt rứt lắm!Khánh không biết đến bao giờ mình có thể dũng cảm để nói ra được nỗi lòng của mình.Ước gì Khánh mạnh mẽ hơn một chút nữa để không phải sợ nghe lời từ chối từ phía Linh….!
« Chương TrướcChương Tiếp »