Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Tử Tennis - Xuy Tuyết

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau tôi đến Ice Emperor để trả lại áo khoác cho Atobe. Thật sự thì tôi không muốn đi chút nào, bởi vì đội hỗ trợ của câu lạc bộ Tennis Ice Emperor nói những người trong câu lạc bộ rất đáng sỡ.

Ice Emperor quả nhiên là trường học dành cho quý tộc, thật lớn. Tôi đây đang ở nơi nào vậy, chóng mặt. Câu lạc bộ Tennis rốt cuộc nằm ở chỗ quái nào…

“Ôi… Mẹ ơi, ngã chết tôi rồi.” Không biết là mắt người nào không có mắt muốn gây lộn với tôi, muốn gϊếŧ người hả? “ Cừu nhỏ?” Hóa ra là cừu cục cưng trốn ở chỗ này ngủ. “Này… Anh dậy đi. Có nghe thấy không? Dậy mau lên! Hừ… Cuối cùng cũng dậy rồi.

“Ách…? Cô là ai hả? Buồn ngủ quá… Thật thoải mái.” Cừu nhỏ còn chưa nói hết đã ghé đầu lên vai tôi ngủ, còn cọ cọ mặt tôi trước khi ngủ thϊếp đi.

“Này… Anh đừng ngủ tiếp, dậy đưa tôi đến câu lạc bộ Tennis đi a.” Lúc này tôi thực sự dở khóc dở cười. Tại sao lại như vậy a? Liền biến thành tôi ngồi xổm trên mặt đất, với chú cừu nhỏ nằm trên vai. Cừu nhỏ, là anh bức tôi a, đừng có trách tôi. Tôi lập tức đứng lên để anh ấy ngã trên mặt đất.

“Ách… Đau quá a. Tôi dậy, tôi dậy mà.”

“Ha… Cuối cùng cũng dậy rồi. Phiền anh dẫn tôi đến câu lạc bộ Tennis, tôi không tìm được đường.” Tôi xoa xoa huyệt thái dương của mình, đau đầu quá a.

“Hả? Cô là ai?” Có thể thấy anh ấy vừa mơ màng ngủ.

“Tôi là ai? Chẳng lẽ anh không nhớ anh vừa mới nãy đã luôn nằm trên vai tôi ngủ sao? Anh có biết là anh rất nặng hay không hả?” Tức chết tôi. Tự nhiên lại ở chỗ này phí phạm 20 phút đồng hồ. Tuy vậy tôi phải chuồn khỏi chỗ này thật nhanh, nếu không nhanh lên, sẽ không kịp hoạt động của câu lạc bộ. Tôi không muốn lại bị Tezuka phạt chạy vòng quanh sân.

“Chuyện đó… Thực xin lỗi a, tôi một khi ngủ thì sẽ như thế này. Tôi là Akutagawa Jiro, năm 3. Cô đến câu lạc bộ Tennis làm gì vậy?”

“Tôi đến câu lạc bộ Tennis đương nhiên là có chuyện rồi, bằng không tôi sẽ không đến đây. Tên tôi là Nhã Diệp Xuy Tuyết.” Tôi lườm anh ấy một cái.

“À, cô là Tiểu Tuyết, vậy bây giờ tôi sẽ đưa cô đến câu lạc bộ Tennis.” Tôi nói, cừu cục cưng, tôi đã cho phép cô gọi trực tiếp tên tôi không? “Còn nữa, cô có thể gọi tôi là Jiro.”

“… Đã biết, Jiro. Vậy cho hỏi… Giờ chúng ta có thể đi chưa?” Không xong rồi, hôm nay chắc chắn sẽ đến muộn.

“Atobe đại nhân.”

“Trời ạ… Tôi chịu không nổi nữa rồi, Atobe đại nhân sao lại có thể đẹp trai như vậy.”

“Atobe đại nhân nhìn bên này, mau đỡ tôi, tôi xỉu đây.”



Đây là cái tình huống gì vậy? Chẳng lẽ toàn bộ nữ sinh đều điên khùng như vậy sao? Họ đang vây quanh câu lạc bộ, tôi muốn vào bên trong thì phải làm thế nào đây? Ôi? Các nữ sinh này làm sao lại chủ động nhường đường vậy? À, tôi hiểu rồi, chính là vì có cừu con ở đây.

“Nữ sinh kia là ai? Tại sao lại ở cùng với Jiro?”

“Cô ta hình như không phải học sinh trường chúng ta.”

“Nữ sinh trường ngoài này là ai vậy? Làm sao cô ấy có thể đi vào câu lạc bộ Tennis?”





Hự, lại một cuộc tranh luận khác. Có điều các người có thể nhỏ giọng lại được không? Tôi đều có thể nghe thấy hết tất cả a.

“Ồ, Tiểu Tuyết cậu tới đây làm gì?” Người nói là Niinja.

“Đến trả đồ.” Đến trả áo khoác cho hoa thủy tiên.

“Hửm? Đây không phải là người không xinh đẹp sao?” Atobe đi tới.

“Nè! Trả lại áo cho anh, tôi đi đây.”

“Đứng lại. Cô vào câu lạc bộ của tôi dễ dàng vậy sao? Nè, Kabaji.”

“Wushi”

“Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?” Tôi thực sự muốn nhìn xem anh đang chuẩn bị làm gì. Khoan đã, anh nghĩ rằng tôi muốn đến đây sao?

“Cô không phải người quản lý của câu lạc bộ Tennis học viện Seigaku sao? Vậy đến đây chơi một trận đi. Này, Kawaji.” Anh có nhất thiết phải làm như vậy không?

“Wushi” Tôi thắc mắc rằng ngoài ‘wushi’ ra Kabaji thì liệu anh ấy còn có thể nói cái gì.

“Yada” Tôi chơi tennis ở Ice Emperor để làm gì? Muốn chơi thì tôi trở về Seigaku là được mà.

“Người không xinh đẹp không dám sao?” Muốn kích tôi? Xin lỗi, trò này đối với tôi không có tác dụng.

“Anh chính là người không đẹp trai, đừng mở miệng ra nói tôi không xinh đẹp, tôi thấy anh mới không đẹp trai. Hừ… Cái đồ hoa thủy tiên.” Tôi trừng mắt lườm Atobe.

“Phốc…” Tất cả mọi người trong câu lạc bộ hét lên.

“Mấy người câm miệng cho bổn đại gia. Thế nào? Cô sợ thua đúng không? Hả?” Atobe nâng tay sờ nốt ruồi dưới mắt.

“Ai nói tôi sợ? Chơi thì chơi.” Tiêu rồi, sao tôi lại không giữ được bình tĩnh thế này? Lời đều đã nói ra không thể trở lại.

“Hahaha… Càng nhiều càng tốt. Bổn đại gia chờ cô ở sân bóng.” Hóa ra Atobe anh chuẩn bị ra sân một mình a, thật độc ác mà.

“Khoan đã, thật sự rất vô nghĩa, không chơi ở sân bóng chẳng lẽ chơi ở phòng học sao? Các anh ai cho tôi mượn vợt bóng bàn đi, tôi không mang theo.” Thật không biết gần đây gặp vân xui gì, làm việc gì cũng không được suôn sẻ.

“Dùng của tôi đi. Có điều, Tiểu Tuyết, cô thật sự muốn đấu một trận với Atobe? Ninja hỏi.

“Đúng vậy. Cũng không còn cách nào, dù sao vừa nãy tôi đã đồng ý rồi. Cơ mà, anh vẫn là nên lo lắng cho đội trưởng đại nhân của anh đi. Bởi vì, anh ta thật sự sẽ chết rất thảm.” Tôi cầm vợt bóng bàn của Ninja chơi thử. Ừm, xúc cảm cũng không đến nỗi tệ. Sau đó đi vào sân bóng.



“Tôi nói này Atobe đại gia, chúng ta chơi một trò chơi đi.” Xem tôi có chỉnh được anh không chứ cái tên hoa thủy tiên thối này.

“Trò gì? Có điều, trò gì bổn đại gia cũng không sợ. Này, Kawaji.”

“Wushi” Tôi chịu thua, anh ở xa như vậy mà còn muốn trả lời a.

“Nói lời tạm biệt khi còn nguyên vẹn đi. Trò chơi chính là —— người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng. Hơn nữa, yêu cầu này mặc kệ là gì đều phải làm bằng được. Thế nào, anh dám chơi không? Atobe đại gia, bẫy đã bày sẵn, chỉ chờ anh nhảy. Ồ…

“Ai nói bổn đại gia không dám, cô cứ chờ yêu cầu của tôi đi.” Atobe đại gia à, có ai nói với anh rằng, khinh địch sẽ không có kết cục tốt.

“Ok, anh dám là được. Bắt đầu đi, đây là luyện tập thi đấu, không có nghỉ giữa hiệp. Thế nào? Tôi cũng không có ý định cùng anh đánh tới lúc nghỉ giữa hiệp.

“Có thể. Cô chuẩn bị chìm đắm trong kỹ năng chơi bóng tuyệt vời của bổn đại gia đi.” Atobe nâng tay, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán.

“Hy vọng anh sẽ không hối hận. Đem lời nói trả lại cho anh, chuẩn bị chìm đắm trong kỹ năng của bổn tiểu thư đi.” Không biết anh có thể bị chính mình làm tức đến hộc máu hay không.





“Trận đấu kết thúc. 6 – 4, Nhã Diệp thắng.”

“… Làm sao có thể, cô ấy đã thắng Atobe.” Mọi người trong câu lạc bộ đều không thể tin vào đôi mắt của mình, có điều thật xấu hổ. Tôi phải nhắc nhở mọi người một chút, điều mọi người thấy đều là sự thật.

“Đừng quên điều kiện a, Atobe đại gia.” Haha… Tâm tình tôi hiện tại cũng không tệ lắm.

“… Tôi thua rồi, nói đi, yêu cầu của cô là gì.”

“Yêu cầu của tôi chính là về sau trước mặt tôi anh không được nói ba chữ ‘bổn đại gia’. Nếu nói ba chữ này, vậy mỗi lần nói thì lại thêm một yêu cầu. Tôi muốn nhìn xem, đến cuối cùng thì cậu mắc nợ tôi bao nhiêu yêu cầu. Haha…” Yêu cầu này thật hay a, tôi chính là thiên tài. Wow…

“Cô…” Atobe đại gia cuối cùng cũng phát hiện ra cậu ta bị lừa.

“Không làm được sao?, như vậy. Không quan trọng, không quan trọng, Atobe đại gia nói không giữ lời tôi cũng đâu thể làm gì? Không sao, không sao, anh không làm cũng được, tôi sẽ không để ý.” Haha.. Tôi cũng không tin anh có thể không thấy có lỗi.

“Ai nói bổn… tôi đổi ý, tôi bằng lòng.” Cũng may Atobe đại nhân anh phát hiện sớm, bằng không anh phải làm nhiều yêu cầu hơn.

“Đồng ý rồi, vậy đi. Tôi đi đây, tạm biệt. Đúng rồi, lần sau gặp lại đừng quên nhé, Atobe đại nhân. Ha ha…” Nhìn mặt anh ta từ đỏ chuyển sang đen, từ đen chuyển sang xanh, tôi buồn cười chết đi được.

“…” Hiện tại hoa thủy tiên hẳn là đang hối hận vì đã đáp ứng yêu cầu của tôi. Haha… Ai kêu ngươi chọc tới bổn tiểu thư, đáng đời.

Có điều sau này tôi mới phát hiện, hóa ra cả người cũng không thể quá vui vẻ. Bởi vì sẽ vui quá hóa buồn. Vì sao ư? Cậu còn dám hỏi? Hôm đó, bổn tiểu thư trở về Seigaku đã bị Tezuka tóm được. Bắt tôi chạy 30 vòng! 30 vòng… Trời ạ, chân của tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »