Chương 44

Hoàng tỷ thành thê ký chương 44 edit: Triệu hồi thần long (17)

Edit: Quần bay theo gió

"Hoàng tỷ, nàng trốn tránh cái gì?"

Tiêu Diễn giả bộ kinh ngạc trợn mắt, nhếch môi cười xấu xa, chủ động tiến lại gần, vô tình mà cố ý cọ phân thân lên đùi của Tiêu Diên. Lại kéo tay nàng, dẫn dắt nàng xoa xoa phân thân đang trực chờ bùng nổ của mình, tay hắn để ở nửa thân trên của nàng, nửa ôm lấy nàng, dịu dàng tựa lên bả vai nàng, cúi đầu nở nụ cười, "Hoàng tỷ, giống như lần trước, nắm lấy nó, di chuyển."

Nàng đỏ mặt, lần trước là do Tiêu Diễn ép buộc nàng, lần này, nàng run run chủ động dùng tay giúp hắn, thỉnh thoảng còn đυ.ng phải phần lông mềm mại của hắn, khiến cho hắn không khỏi thở dốc. Một lúc sau, cảm nhận được thứ kia nóng bỏng đến dọa người, nàng hơi khẩn trương mà dùng sức, khiến cho hắn kêu lên đau đớn, bất mãn bực bội.

"Hoàng tỷ, người có phải muốn A Diễn đau chết không?"

"Là do..."

Thứ kia hơi quá cỡ, khiến nàng bỗng chốc không cầm nổi.

Vì để hắn không bị đau, nàng cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nắm lấy, chậm rãi bắt đầu cử động, nhưng vừa cử động được vài cái, lòng bàn tay đã cảm nhận được nhịp mạch đập. Vừa liếc mắt, khuôn mặt nàng đã lộ sắc ửng hồng, tiếp tục nhìn phân thân của hắn ở cự ly gần như vậy, vẻ mặt vốn hồng đã chuyển sang đỏ sậm, nàng vội quay mặt đi, gia tăng tốc độ của tay.

Tiếng thở dốc thỏa mãn cứ quẩn quanh bên tai nàng, còn không ngừng thúc giục: "Hoàng tỷ, nhanh lên chút nữa."

Nàng ừ một tiếng, gật đầu bừa.

Đột nhiên, cơ thể hắn cứng đờ, trên trán rịn đầy mồ hôi, gầm nhẹ một tiếng.

Nhìn thấy bộ dạng cố tình tránh né của nàng, hắn xấu xa tiến lại gần, mở rộng hai chân nàng, đặt nơi hoa huyệt của nàng, bất ngờ đem tinh hoa tiết hết ra.

Tiêu Diên giật mình cả người run lên, hoa huyệt nóng lên, nàng theo bản năng kẹp chặt hai chân, ngước mắt, đối mặt với ánh mắt giảo hoạt của Tiêu Diễn, lúc này mới biết được mình mắc mưu. Hắn nhếch miệng cười, chỉ chỉ cánh tay đang ôm eo hắn của nàng, giả bộ bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra hoàng tỷ cũng muốn, nếu không A Diễn..."

"A Diễn." Nàng đỏ mặt, lí nhí nói, "Còn hài tử."

Hắn khựng lại, ảo não bĩu môi, nhìn chằm chằm vào bụng của nàng trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy đứa trẻ này thật sát phong cảnh, thực khiến hắn uất nghẹn, nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến khi có thể cùng hoàng tỷ thân thiết, chắc đến lúc đó hắn cũng nghenjd dến điên luổn ồi. Ngày mai phải hỏi thái y một chút, nếu thai tượng rất ổn định rồi, biết đâu chỉ một vài ngày nữa có thể hưởng thụ thú vui giường chiếu.

"A Diễn?" Thấy con ngươi của hắn đảo tới đảo lui, không biết lại đang nghĩ âm mưu quỷ kế gì?

Hắn cười hì hì: "Hoàng tỷ, ngâm nước lâu không tốt cho đứa trẻ, A Diễn ôm người lên."

Cách suối nước nóng vài bước có đặt một cái giường lớn, Tiêu Diên không mặc gì nằm phía trên, da thịt trắng như tuyết lại ẩn chút hồng nhuận đầy mê người. Những giọt nước nhỏ dọc theo đường cong thân thể của nàng trượt xuống, ánh mắt mơ hồ, môi đỏ mọng khẽ hé, bộ dạng tiêu hồn như vậy khiến cho Tiêu Diễn cả người khô nóng, nhưng lại nhớ đến hài tử vướng víu kia, lại phải nhịn xuống.

Nhưng, nếu đã không ăn được, vậy chấm mυ"ŧ một chút cũng được rồi.

"Chàng cũng nên lau khô người mặc y phục đi."

"A Diễn không lạnh" Cả người hắn đang rất nóng nha.

"Chỉ là..." Hắn lõa thể ngồi xổm trước mặt nàng, thật khiến cho nàng không biết nên làm như thế nào.

"Cơ thể hoàng tỷ quan trọng hơn." Biết nàng luôn lo lắng về đứa nhỏ, thức thời mà nỏ thêm một câu, "Ừm, đứa nhỏ cũng vậy."

Tiêu Diễn cầm lấy khăn lông, tỉ mỉ giúp nàng lau cơ thể, thần sắc ôn nhu, như thể đang đối diện với một món bảo vật vô giá. Tiêu Diên nghiêng người ở trên giường, nằm im cũng không được mà cử động cũng không xong, lau được một lát, thấy hắn không hề có dị động mới thoáng an tâm, chắc hẳn hắn vẫn nhớ đến đứa nhỏ, sẽ không... Lén lút liếc nhìn giữa hai chân hắn, không ổn, vật kia của hắn sao vẫn còn dựng đứng?

A.

Ngực đau nhói, thấy hắn ghé đầu lại cắn vào điểm đỏ trên ngực nàng.

"Chàng buông ra, chàng có họ với cún à?" Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, rõ ràng hắn không phải cắn mà học trẻ con mυ"ŧ sữa, âm thanh vang bên tai da^ʍ mỹ vô cùng.

"Hừ, nhỡ may hoàng tỷ sinh một tiểu tử thối, nó chẳng phải sẽ cùng A Diễn tranh đoạt hoàng tỷ sao? Mặc kệ, nơi này là của ta." Hắn bộ mặt hung dữ, còn nói vô cùng nghiêm túc, vừa dứt lời, môi hắn chậm rãi lướt qua lại, mắt thấy sắp tới giữa hai chân, nàng kịp thời ngăn đầu hắn lại.

"Không được cúi xuống!"

"Được."

Hắn ngoan ngoãn ngẩng đầu, lấy khăn lông lau khô hai đùi nàng, cũng không biết khó phải ảo giác của nàng hay không, cảm thấy động tác của hắn dường như còn mang theo vài phần ý vị khác. Tới chỗ giữa hai chân của nàng, hắn hơi dừng lại, sau đó nhẹ nhàng tách hai chân của nàng ra, cầm khăn lông giúp nàng lau chùi, lực đạo vừa phải, khiến cho nàng thoải mái nheo mắt.

Nghe được nàng nhắc nhở, hắn càng dùng sức tách chân của nàng ra, một mực lau chùi qua lại nơi hoa khẩu của nàng, nửa ngày không lau sang nơi khác,

"Thế là được rồi!"

"Còn chưa được nha." Hắn nghiêm túc lắc đầu.

"A Diễn, đủ rồi!"

Nàng khẽ đẩy hắn, tấm khăn lông kia giống như than nóng, ở nơi đó của nàng dịu dàng vuốt ve, có chút khó chịu lại có chút ngứa ngáy, phía dưới không kìm chế được mà co rút một trận. Nàng cắn răng, nếu tiếp tục nữa, chỉ sợ nàng thực sự sẽ...

Tiêu Diễn thốt lên, chạm tay xuống, vừa lòng nhìn thấy hoa huyệt nàng co rút lại, tràn ra chút sương trong suốt. Hắn ngẩng đầu, hơi nghiêng đầu, mở to đôi mắt tò mò hỏi: "Thật kỳ quái, A Diễn rõ ràng đã lau khô cho hoàng tỷ, sao nơi đó của hoàng tỷ ngày càng ướt thế?"

"A Diễn!"

Nàng nháy mắt mặt đỏ tai hồng, đạp loạn hai chân, muốn đá văng hắn ra, để hắn được nói da^ʍ ngôn lãng ngữ nữa.

Hắn chớp chớp mắt, không coi uy hϊếp của nàng để vào mắt, chỉ cần trong lòng hoàng tỷ có hắn, thì nàng chính là một con hổ giấy, tuyệt đối không làm tổn thương hắn nửa phần, cho nên hắn cũng khô có chút kiêng nể gì mà cầm khăn lông di chuyển tới bên mông của nàng. Lúc này hắn thật sự muốn giúp nàng lau khô, nhưng lại vô tình chạm vào chỗ nhạy cảm của nàng, nàng kẹp chặt hai chân, kẹp luôn bàn tay đang để giữa hai chân nàng của hắn.

Hắn sửng sốt, liếʍ liếʍ môi, nở nụ cười sâu xa: "Thì ra nơi này của hoàng tỷ còn mẫn cảm hơn, xem ra A Diễn cần nhớ rõ mới được,"

Tiêu Diên trực tiếp đẩy hắn ra, cũng bất chấp xấu hổ, trực tiếp đứng dậy mặc y phục, đối với ánh mắt trông mong và lấy lòng của hắn, nàng cũng không quan tâm.

Vài ngày sau, mặc kệ Tiêu Diễn làm nũng như thế nào, nàng cũng bày ra vẻ xa cách, chỉ sợ hai người không kìm lòng nổi mà làm tổn thương đứa nhỏ. Nếu không như vậy, nàng cũng thật muốn thuận theo ý Tiêu Diễn, hiện tại đang mang thai, phải thật cẩn thận, sờ sờ bụng, đây chính là đứa con đầu lòng của nàng, nàng nhất định bảo vệ nó bình an.

Tính đến nay, đứa nhỏ cũng đã được ba tháng.

Tuy nói hành cung yên tĩnh, có lợi cho việc dưỡng thai, nhưng thời gian dài rốt cục cũng cảm thấy vô vị.

Mấy ngày nay, Tiêu Diên còn bị mất ngủ, cả người gầy đi hẳn một vòng , mặc kệ thái y bồi bổ như thế nào cũng vô dụng, việc mang thai chính là chuyện mệt nhọc như vậy, chỉ có thể khuyên nàng thả lỏng tâm trạng mà thôi.

Mắt thường cũng có thể thấy Tiêu Diễn bận rộn hẳn lên, đại khái là do tình hình chiến sự ở tiền tuyến, cái này càng làm cho nàng khó có thể an tâm, Tiêu Diễn một mình rời đi, nếu bị trên dưới toàn quân biết được, chẳng phải sẽ khiến lòng người nguội lạnh sao. Nàng vài lần muốn khuyên hắn trở về, nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ không do dự, nhưng hiện tại, nàng thực sự cũng không muốn rời xa hắn, đắn đo suy nghĩ mấy lần, khiến nàng mấy đêm liền không được ngủ ngon.

Đêm nay, nàng lật người qua lại, còn khiến cho Tiêu Diễn đã ngủ say ở bên cạnh bị đánh thức.

Hắn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, rì rầm: "Hoàng tỷ sao vậy, đứa nhỏ trong bụng không nghe lời?" Nhắn mắt lại, sáp lại bên người nàng, bàn tay tự nhiên để lên trên bụng nàng xoa xoa vài cái, mang theo vài phần ngái ngủ lên tiếng uy hϊếp: "Tiểu tử thối, an phận chút, phụ hoàng xoa xoa cho con, đừng làm ồn đến nương nữa."

Nàng đẩy hắn ra, mắt nheo lại: "Chàng làm sao biết là con trai, là con gái thì chàng không thích?"

Hắn có chút tỉnh táo lại, ngón tay lướt qua mũi nàng: "Con giá cũng rất tốt, phấn nộn, giống hoàng tỷ, dù sao chúng ta còn có thể có thêm rất nhiều con, chỉ cần là hoàng tỷ sinh, nam hay nữ đều được" Hắn ở phía sau ôm lấy nàng, nắm lấy tay nàng, hơi thở nóng ấm của ắn phả trên hõm vai nàng, tê tê dại dại, làm cho người ta bủn rủn chân tay, "Hoàng tỷ, chúng ta sinh năm đứa được không? Một đứa kế thừa hoàng vị, một đứa giúp ca nó quản lí đất nước, ừm, còn một đứa giúp các ca ca nó khai cương tích thổ (mở rộng bờ cõi), về phần con gái thì ở cùng chúng ta, được không?"

"Không được."

Sinh năm đứa, chẳng phải mệt chết nàng sao?

Miệng nàng tuy nói không được, nhưng trong lòng đã sớm trào mật ngọt.

"Hoàng tỷ không ngủ được, vậy chúng ta thức dậy đi."

Phủ thêm cho nàng một kiện áo khoác, ôm nàng ngồi lên tháp bên cạnh cửa sổ, hai người cứ vậy ngồi im lặng thưởng thức trời đêm đầy sao. Hoàn cảnh hiện tại, làm Tiêu Diên nhớ đến một màn cưỡng chế cầm tù ngày đại hôn, mà giờ này, tâm tình đã không giống trước, khiến nàng không khỏi cảm thán, chính mình thế mà lại bất tri bất giác đi thích hoàng đệ của mình.

Quả là thế sự vô thường.

Gió đã thổi tan cơn buồn ngủ của bọn họ.

Trong không khí ấm áp tĩnh lặng, bỗng Tiêu Diễn thốt ra một câu sát phong cảnh:

"Hoàng tỷ, đã được ba tháng rồi." Hắn giơ ba ngón tay, đôi mắt mang theo ý cười.

"Đúng vậy." Nàng ôn nhu cúi đầu, mắt nhìn phần bụng hơi nhô ra, nhẹ giọng đáp.

Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ tới, suy nghĩ trong đầu của Tiêu Diễn căn bản không giống nàng, hai mắt hắn sáng ngời nhìn nàng chằm chằm, ở trong bóng tối, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén kia của hắn mang theo vài phần mong đợi và đong đầy du͙© vọиɠ. Hơi cúi đầu xuống, động tác của hắn theo đó chậm rãi di chuyển đến bên cổ cáo của nàng, khẽ di chuyển, đem lại xúc cảm ngứa ngáy, khiến nàng muốn bật cười.

"Thái y nói, nữ tử mang thai sau ba tháng là có thể sinh hoạt vợ chồng, hoàng tỷ, ngày mai là tròn ba tháng rồi." Nói xong, ngậm lấy vanh tai khéo léo mẫn cảm của nàng, "Hoàng tỷ, A Diễn gần đây đều nhịn đến khó chịu, sắp nghẹn chết rồi." Hắn dây dưa cọ lên người nàng, bên tai nàng vang lên vài tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, khiến cả người nàng không kìm được mà run lên.

"Không thể!"

"A Diễn sẽ rất nhẹ nhàng mà." Hắn ủy khuất bẹt miệng, dường như câu rất nhẹ nhàng kia chính là điểm mấu chốt của hắn, nếu không đáp ứng, thì chính nàng mới là người có lỗi.

"Đã bảo không được là không được!" Tiêu Diên cúi đầu, nghiêm nghị nói, "A Diễn, như vậy sẽ làm đứa nhỏ bị thương đó."

"Tiểu tử này làm gì có yếu ớt như vậy." Hắn nhướn mày, hiển nhiên là đã coi lời giải thích của nàng trở thành biện cớ.

"Nếu chàng còn có tâm tư này, sau khi sinh con, ta sẽ không cùng chàng ..."

Hắn vội che miệng nàng lại, hoàng tỷ là người nói được làm được, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu, trước mắt hẵn nhẫn là được, nếu sau này không được đυ.ng vào hoàng tỷ, thì chẳng phải mất còn nhiều hơn được sao. Hắn sau đó cười lấy lòng, cọ tới cọ lui làm nũng với nàng, đôi mắt đảo tròn, khóe môi nhếch lên, ngoài sáng không được, chẳng lẽ trong tối lại không xong?