Chương 59

Chương 59: Triệu hồi thần long

Tiêu Diễn giống như chó sói bị bỏ đói mấy ngày, tựa như một khắc cũng không có dừng lại, thật vất vả mới chờ đến lúc hòa hoãn, Tiêu Diên lập tức đẩy hắn ra, tránh cho Tiêu Diễn tiếp tục dây dưa. Nàng trùm chăn, nói mệt mỏi muốn đi ngủ, Tiêu Diễn cười gian xảo cũng theo vào, một tay vòng qua eo thon của nàng, nàng nhỏ giọng kêu hắn đừng nháo loạn, nàng có chút mệt mỏi trong người, mắt Tiêu Diễn tối sầm lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay lại không đứng đắn vươn tới.

Tiêu Diên nắn bóp thân thể Tiêu Diên, cắn lên cổ nàng: "Ta giúp hoàng tỷ xoa bóp chân."

Sau trận hoan ái, thân thể vô cùng nhạy cảm, bị hắn sờ soạng như vậy, nàng không nhịn được khẽ run, dung khuỷu tay đυ.ng hắn: "Còn không dừng?"

Đột nhiên, cơ thể bị hắn lật lại, Tiêu Diễn xoay người đè lên, ánh mắt thấu suốt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng, trầm tư hồi lâu, cau mày hỏi: "Còn chuyện ta suýt nữa quên, hoàng tỷ lúc gả cho tên họ Vương kia, có phải cũng cùng hắn ở trên giường như vậy không?" Bàn tay tóm lấy khối mềm mại của nàng, giọng nói ái muội ngân dài: "Hửm?"

Đẩy móng vuốt của Tiêu Diễn ra, Tiêu Diên lười để ý với hắn, nàng còn chưa từng cùng Vương Uẩn Chi tử tế đối mặt với nhau, chỉ có cùng tên hẹp hòi này mới như vậy. Nhưng hắn nào có thuận theo nàng mà buông tha, lại bò qua, đôi tay chống bên người nàng, chậm rãi cúi người xuống, mổ một cái lên môi nàng, hơi nhướn mày, lại hỏi: "Đúng rồi, lần trước tên kia tới, rốt cuộc là nói gì với hoàng tỷ?"

"Không có gì." Tránh đi tràng hôn tới tấp của hắn, "Những thứ đó đều là chuyện đã qua rồi."

"Mới không có." Hắn chui vào trong ổ chăn, hết liếʍ lại cắn nơi mềm mại trước ngực nàng, "A Diễn thật ghen tỵ, hoàng tỷ lại có thể cùng người khác nằm chung một chỗ, cho nên..." Hắn buồn bực, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, ai dè thật như đưa ra quyết định gì đó, không buông ra, "Cho nên, chúng ta lại một lần nữa đi, như vậy A Diễn sẽ tha thứ cho hoàng tỷ"

"Cái gì tha thứ với không tha thứ, chẳng lẽ ta..." Còn làm chuyện gì có lỗi với hắn à? Liếc mắt, cũng biết chẳng qua là hắn muốn, "Ha..." Cái tên háo sắc này, hắn cài gì cũng không nói liền tiến vào khiến cho nàng đau đến nhíu chặt chân mày. Bên trong nội bích chật hẹp hút chặt lấy phân thân của hắn, xem ra hắn cũng không thể nào dễ chịu mà, nàng bỗng nổi lên ý nghĩ xấu xa, kẹp chặt lấy phân thân của hắn, khiến cho hắn rên lên thành tiếng, thấy nàng vô cùng thích ý, ánh mắt vô tội nhìn hắn, " A Diễn, chàng sao vậy, không phải vừa còn rất tốt sao?"

Cho tới bây giờ, ở trên giường đều là hắn chiếm thế chủ động, hôm nay cuối cùng cũng để cho hắn nếm chút tư vị.

"Ưm, hoàng tỷ học hư, nhưng mà,..." Hắn giảo hoạt nhìn nàng, bỗng nhiên lật người, khiến cho nàng khó mà ngăn cản được cơ xoay chuyển này, "Nhưng mà chưa đủ hư nha." Cầm tay nàng vòng qua lưng hắn, hung hắn véo mông nàng, hắn ngả ngớn nói, "Thì ra là hoàng tỷ thích như thế này? A Diễn hiểu rồi, lần sau hoàng tỷ cứ thỏa sức náo loạn, nhưng hiện tại phải làm cho xong đã." Nói xong, hắn lại hung hăng muốn nàng mấy lần.

"Mau dừng lại..." Nàng thật sự không chịu nổi nữa, cảm thấy hắn thật như kiếp trước chưa từng chạm qua nữ nhân vậy.

"Không được!" Không một nam nhân nào nguyện ý dừng lại vào thời điểm này cả.

"A Diễn... Hình như có người..."

Tiêu Diễn lúc này mới chậm lại, lắng nghe tiếng động bên ngoài, gọi cung nhân tiên vào, cách một bứ trướng dày, cung nhân cũng không thấy được cảnh sắc bên trong, nhưng Tiêu Diên vẫn cảm thấy lúng túng, bởi vì Tiêu Diên thân dưới vẫn còn động. E ngại cung nhân bên ngoài, nàng cũng không dám kháng cự quá mức, chỉ cơ thể co rúc về phía sau, hy vọng hắn có thể dừng lai. Hắn bất mãn mà giữ chặt eo nàng, nhẹ nhàng động, hỏi người ngoài trướng: "Chuyện gì?"

Cung nhân kia cho dù không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn đoán đươc bệ hạ cùng hoàng hậu đang làm gì, không là gì khác là bẩm báo trọng điểm: "Bệ hạ, Dương tướng quân cho người thúc ngựa truyền tin về, Chu quốc đã tiến vào, Dương tướng quân... sợ là không cầm cự được nữa..."

Hắn nằm trên người Tiêu Diên, vẻ mặt cứng đờ, nàng thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Lần trước Chu quốc đã nếm mùi thất bại, chuyến này nhất định là thế người ào ạt, nghe cung nhân kia báo lại rằng Dương Kính cho người đưa tin, chắc hẳn Chu quốc chưa phái tinh nhuệ đến, một khi Chu quốc điều đến thiết kỵ, lấy sức một mình Dương Kính thật khó có thể ngăn cản.

Vỗ về bở lưng căng chặt của hắn, vừa mới đại hôn lại gặp chuyện như vậy, thật làm cho hắn đủ đau đầu. Vừa định đứng dậy giúp hắn mặc y phục, thoáng cử động, thử rút phân thân của hắn trong cơ thể ra, không ngờ hắn lại cho cung nhân lui ra, gầm gừ lần nữa mạnh mẽ tiến vào cơ thể nàng.

"A Diễn... Vẫn còn quân tình... Chàng còn..."

"Chuyện này cũng là quân tình!"

Nàng chưa bao giờ cảm thấy hắn tiến công hung hãn đến vậy, thật giống như đem thân thể sáp nhập vào trong cơ thể nàng vậy, nàng túm lấy bả vai của hắn, đành cùng hắn trầm luân. Theo nhịp độ của hắn, nàng cái gì cũng minh bạch, ngón tay mô phỏng theo dáng long mày của hắn, thống khổ cùng vui sướиɠ lẫn lộn, hẳn là hắn cũng lo lắng cho chiến sự ở tiền tuyến đi. Cuối cùng, hắn chôn thật sâu trong cơ thể nàng, tinh hoa nóng rực tưới bên trong hoa huyệt mềm mại của nàng khiến cho cả người nàng run rẩy. Sau đó dịu dàng bế nàng lên, đặt nàng vào trong thùng tắm đã sớm chuẩn bị sẵn, lần này, hắn cũng không cùng tắm, chỉ phân phó cung nhân tiến vào hầu hạ nàng.

"Hoàng tỷ hẳn là mệt mỏi rồi, ngâm nước ấm, cơ thể sẽ thoải mái hơn chút."

"Ừm."

Nàng đúng là mệt muốn chết, nhắm mắt gật đầu, cũng không biết hắn đã rời đi từ bao giờ.

Tiêu Diễn đi ra sau tẩm điện, cấp tốc triệu các đại thần vào triều thương thảo, không ngờ tới các đại thần đều giữ vững trầm mặc, tâu quốc gia đang chủ trương giảm thuế, làm sao có thể lại khởi binh tấn công Chu quốc, cùng lắm là phái ít binh lính đi đến tiền tuyến là được rồi. Tiêu Diễn nghe ra được, lời này là ý phản đối việc hắn giảm thuế, hiện tại nắm lấy cơ hội này để trả đũa, thật là nực cười. Ánh mắt lạnh như băng quét qua các đại thần còn lại, trầm giọng hỏi: "Các vị ái khanh đều nghĩ như vậy? Chỉ cần không mất nước, có thể để người Chu quốc tùy ý chà đạp cũng cười một tiếng rồi mặc kệ?"

Nói chà đạp có hơi quá, nhưng mà cũng là một chín một mười mà thôi.

"Chuyện này..."

"Thế nào các vị ái khanh, ngày thường tại triều đường miệng lưỡi sắc bén lắm mà." Bàn tay nắm chặt long án bỗng thả lỏng, khiến cho các đại thần bên dưới hoang mang, hắn liếc nhìn, "Sao nào, giờ câm hết rồi?" Những đại thần đó giỏi nhất là bắt lấy khuyết điểm của người khác, hắn cũng cũng biết trên triều vây cánh đông đảo, những tên này ở cùng nhau hình thành lên một hồ nước bẩn, không có mấy ai sạch sẽ, nhưng trước mắt vẫn phả dung người, cũng đành bất chấp hỏi một người trong đó, "Lý đại nhân, ngươi thấy thế nào?" Vị Lý đại nhân này, là phụ thân của Lý tài nhân.

"Chuyện này... Lão thần ngu dốt, thật sự không thể cùng bệ hạ phân ưu." Mới vừa ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Diễn, không khỏi run lên, nghĩ đến nữ nhi nhà mình còn ở trong cung, cắn răng, bèn nói: "Bệ hạ, lão thần cho rằng, hiện nay binh lực không đủ, nếu trưng binh cũng không có mấy tháng để huấn luyện, còn nữa bệ hạ vừa ra ý chị giảm thuế, nếu lúc này trưng binh cũng không ổn thỏa."

"Ừ, tiếp tục."

"Lão thần cho rằng, thay vì trưng binh, không bằng trưng binh sĩ chân chính."

Binh sĩ chân chính?

Trong thiên hạ, ngoại trừ hoàng đế có được quân đội cũng chỉ còn... phiên vương? Mà sau khi tước phiên,nhũng binh lính của phiên vương cũng bị Tiêu Diễn thu phục không sai biệt lắm, nói đến trưng binh cũng chỉ có Nam Dương vương. Nhưng Nam Dương vưng vốn cao ngạo, làm sao có thể tủy tiện đem tấm bùa hộ mạng giao cho hắn chứ, trừ khi...

Nhìn Lý đại nhân một cái, xem ra hai người đều chung một suy nghĩ.

"Hiện tại trẫm liền hạ chỉ, nếu Nam Dương vương giao ra binh quyền, trẫm sẽ trao quận chúa về cho hắn."

"Bệ hạ anh minh!" Quần thần không khỏi nịnh bợ, khiến cho người khác không khỏi thấy buồn cười.

"Trẫm chợt nhớ tới, Lý tài nhân đã tiến cung cũng đã được một khoảng thời gian, hôm nay liền tấn phong Lý tài nhân làm thục viện."

Lần này Lý đại nhân vội vàng tạ hoàng ân,Tiêu Diễn để người đỡ hắn đứng dây, tỏ vẻ quân thần chi tình.

Thật ra chỉ là một vị trí thục viện, người sáng suốt đều biết là làm cho Lý đại nhân nhìn, nữ nhân hậu cung, từ khi lập tân hậu, bệ hạ cũng không hề liếc mắt đến. Không có ân sủng của bệ hạ, thục viện cũng tốt, tài nhân cùn được, tất cả đều là vô dụng. chẳng qua Lý đại nhân lại không nghĩ vậy, luôn cảm thấy nữ nhi nhà mình có thể bay lên đầu cành.

Lại vội vàng cùng các đại thần còn lại thương thảo vài canh giờ, sắc trời rất mau đã tối, mới cho mọi người rời đi.

Xoa xoa huyệt vị đang trướng đau, Tiêu Diễn giờ phút này mệt mỏi ngồi trên long ỷ, thật lâu mới đứng dậy đi về tẩm điện. Vừa phân phó cung nhân đi chuẩn bị, nghĩ có thể cũng hoàng tỷ và hài tử dùng bữa, nhưng chân còn chưa bước, liền thấy Tiêu Diên ôm hài tử trốn hắn, giống như nhìn thấy một đồ vật không sạch sẽ.

Đi tới trước bàn trang điểm nhìn một cái, sờ mặt mình, không có gì nha, tại sao hoàng tỷ lại lạnh lùng với hắn như thế?

Giẫm phải đinh mềm, hắn không thể làm gì khác ngoài đem tâm tư dời lên người tiểu Dung Hoa, hắn cười ha ha tới gần, vỗ tay: "Nào, để phụ hoàng nhìn xem, tiểu công chúa của chúng ta có xinh đẹp hay không nào?" Tuy nói lúc này hài tử không thể nói, nhưng tiểu Dung Hoa dường như hiểu được có người khen bé, cánh tay mập mạp múa may, vươn người về phía hắn đòi ôm "Làm sao bây giờ, mẫu thân con không cho phụ hoàng ôm con đâu."

Tiêu Diên ôm hài tử ngồi xuống: "Đây là hải tử của ta, không cho chàng đυ.ng vào."

Hắn kinh ngạc há miệng, không biết sao, hắn chợt nhớ ra, thần sắc bừng tỉnh đại ngộ. "Có phải bưởi sáng A Diễn quá sức không?" Nhưng mà lúc đó, rõ rang hoàng tỷ cũng thật hưởng thụ, chỉ là hắn chỉ dám nói thầm trong long.

Trừng mắt nhìn hắn, chàng còn không biết xấu hổ nói chuyện này?

"Vậy là tại làm sao?" Hắn dùng ánh mắt tự cho là vô tội nhìn nàng.

"Chẳng qua mới nửa ngày, chàng liền phong một cái thục viện, bệ hạ đúng là phong lưu nha." Nàng xoay người, âm dương quái khí nói, tiểu Dung Hoa bình thường hay khóc nháo, nhưng hiện tại lại ngoan ngoãn tựa vai nàng, mở to đôi mắt đen tuyền, vừa gặm ngón tay vừa nhìn phụ hoàng mẫu hậu đấu khẩu.

Hắn bật cười, cũng ngồi xuống: "Thì ra là chuyện này, phong thục viện chẳng qua chỉ là cho phụ thân nàng ta mặt mũi, lại nói, A Diễn từ trên xuống dưới đều là của hoàng tỷ, nàng còn muốn ăn dấm gì nưa." Duỗi tay ngoắc lấy ngón tay của tiểu Dung Hoa, bé con cười ngây ngô, đưa lên miệng mυ"ŧ, "Hoàng tỷ, hài tử đói bụng rồi, chúng ta dùng bữa thôi, A Diễn không còn ở lại trong cung lâu nữa, hoàng tỷ không bồi ta sao?"

Hắn lắc lắc ngón tay bị tiểu Dung Hoa mυ"ŧ ướt, đưa đến trước mặt nàng, một màn quen thuộc này, khiến cho Tiêu Diên không khỏi đỏ mặt.

"Chàng lại phải xuất chinh?"

"Đúng vậy." Ngón tay đặt bên môi nàng, "Chẳng qua lần này A Diễn không thể mang hoàng tỷ đi cùng, hoàng tỷ ở trong cung chiếu cố hài tử thật tốt, chờ A Diễn trở lại." Lần trước mang nàng đi là bởi trong hậu cung trướng mắt quá nhiều người, nhưng hiện tại nàng đã là hoàng hậu, không có người nào dám đối xử với nàng như thế nữa, lại nói chuyến đi này rất nguy hiểm, hắn không muốn để mẫu tử các nàng cuốn vào trong đó.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì, dùng bữa đi, nàng không đói bung, nhưng hài tử đói rồi."

Mỉm cười gắp thức ăn đút vào miệng nàng. Hắn chẳng qua muốn dùng cách này để chặn miệng nàng lại. Tiểu Dung Hoa ở bên này la hét, cũng muốn đem đồ ăn ngon bỏ vào miệng mình, hắn vuốt mũi hài tử, chỉ dùng đũa dính nước canh bón cho bé, không ngờ bé con lại ăn đến vui vẻ, chọc cho hai người cười vang.

Bữa cơm này, một nhà bọn họ thật hòa thuận vui vẻ.

----

Hello, lâu lắm mới come back nha, đợt này tớ cố dịch nốt nha, cảm ơn các cậu vẫn theo dõi đến giờ phút này.

Love u all <3