Chương 19: Ám sát

" Công chúa, hay đi ra ngoài hít thở không khí một chút, như vậy sẽ bớt buồn chán."

Ngô ma ma chịu khó đổi lò sưởi trên tay Tiêu Diên, trạm dịch không giống như trong cung, nếu bị cảm lạnh thì không biết làm thế nào công chúa mới tốt lên được. Tiêu Diên miễn cưỡng nhận lấy, nghĩ lại bọn họ cũng đã đến trạm dịch được mấy ngày, vẫn chưa ra ngoài lần nào, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, phong cảnh đpẹ đẽ, nàng lại chỉ ở trong trạm dịch, thật sự không thú vị.

"Bệ hạ lại đưa đồ tới."

Thanh Ninh cười hì hì chạy vào, trong tay còn ôm một cái hộp, mở ra, kêu lên:

"Không ngờ lại là một cái ngọc thoa, hình như chính là đồ cũ..."

Nhận lấy ngọc thoa, Tiêu Diên cầm vòng trong tay tinh tế xem xét, ngọc thoa này đã theo nàng từ rất lâu, mấy năm trước bị hỏng, vừa vặn lại bị Tiêu Diễn nhìn thấy, hắn sống chết muốn lấy nó. Nàng cứ nghĩ rằng sẽ không có cơ hội nhìn thấy nó lần nữa, không ngờ hắn lại sai người sửa chữa thật tốt. Mấy ngày qua hắn luôn tặng đồ qua đây, hận không thể tự mình mang đến đây, khi nghe hạ nhân hồi báo nàng căn bản không nhìn đến mấy món đồ trang sức đó, hôm nay lại đưa thứ này, hắn thật có tâm.

Ngọc này cũng giống như Tiêu Diễn, nằm trong tay lâu như vậy, luôn tồn tại cảm tình.

Nàng cười cười, để Thanh Ninh thu trâm cài lại, mặc dù chiếc trâm này không quá trân quý nhưng lại khiến cho tâm người ta nhất thời xúc động ngày nào cũng muốn mang, không ngờ lúc rảnh rỗi lại có cái ý niệm này.

" Thanh Nhin, ngươi lui xuống chuẩn bị đi, ta muốn nhìn đi xem cung quanh trạm dịch."

" Tốt quá, tốt quá.", Thanh Ninh tuổi vẫn còn nhở, ở lì trong trạm dịch vài ngày cuối cùng cũng có thể ra ngoài, vui mừng khôn xiết, lập tức buông tay quay đầu chạy ra ngoài, ngay cả quy củ cũng đã quên.

Ngô ma ma mắng Thanh Ninh vài câu, khuyên Tiêu Diên, nói là ngoài trời rất lạnh, lại sắp đến đại hôn, không nên ra ngoài, Tiêu Diên biết ma ma là người cẩn trọng, không muốn cho nàng có nửa điểm sai xót, nhưng nếu hôm nay không ra ngoài, chỉ sợ khi gả vào Vương gia, càng không còn cơ hội nữa.

" Ta sẽ cẩn thận, than thể ma ma không tốt, chỉ cần Thanh Ninh đi theo ta là được rồi, ma ma không cần theo ta đâu."

" Vâng, lão nô đi kiểm tra hỷ phục của người."

Kỳ thực áo cưới kia đã sớm hoàn thành, chỉ là Ngô ma ma vẫn lo lắng, chọn đi lại chọn lại, Tiêu Diên cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng hiểu bà lo cho mình nên cũng không nói gì. Phủ thêm áo choàng ra ngoài trạm dịch, ngoài cửa đã có xe ngựa chờ sẵn, Thanh Ninh đứng một bên chờ, chỉ thấy một mình Tiêu Diên đi ra. Nàng cười giảo hoạt nói:

" Ma ma không đi theo sao? Thật tốt quá, nô tỳ hôm nay không cần nghe ma ma lải nhải rồi."

" Được rồi, được rồi.:, Tiêu Diên cười ra tiếng, Ngô ma ma quả thực quá mức cẩn thận, Thanh Ninh là người thích tự do sẽ thấy vướng chân vướng tay, cho nên hai người không hợp nhau, cứ như vậy, xe ngựa đã bắt đầu chuyển động.

Tiêu Diên mở cửa sổ, hơi dựa vào gối mềm, nghe Thanh Ninh níu ríu rằng Kiến Khang là nơi tốt như thế nào. Trạm dịch tương đối hẻo lánh, xung quanh cũng không có cảnh trí gì đặc sắc, qua một trận tuyết lại là một màu trắng xóa, không khiến cho người xem không có chút hào hứng, liền theo lời Thanh Ninh nói, đi xem đệ nhất phong cảnh Kiến Khang là sông Tầ Hoài rốt cuộc trông như thế nào.

Nghe Thanh Ninh miểu tả sông Tần Hoài phong cảnh đẹp như thế nào, Tiêu Diên cũng có chút động tâm.

" Nha đầu này, ngươi nghe những cái này ở đâu vậy?"

" Công chúa người quả thực không biết, chúng nô tỳ mặc dù không thể ra khỏi cung, nhưng vẫn luôn có người ngoài cung đếnm kể chuyện bên ngoài, cũng muốn ra xem sao."

Thanh Ninh bản thân là một cô nhi, từ nhỏ đã bị bán vào Tiêu phủ, sau này Tiêu Văn đoạt ngôi vị hoàng đế cũng theo Tiêu Diên tiến cung, nghĩ kĩ lại, cũng đã mười năm rồi chưa ra ngoài. Tiêu Diên vỗ vỗ an ủi nàng ta, Thanh Nhinh lại khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát:

" Công chúa, nô tỳ lại kể người nghe..."

Bỗng nhiên, từ phía xa xa vang lên tiếng sáo, tiếng sao thanh nhuận, dễ nghe.

Tiêu Diên cho xe ngựa dừng lại, ngồi dậy, xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp, nhìn về phía mặt hồ đóng băng có một người chậm rãi đi tới, Giữa một khoảng trắng mịt mùng, người nọ hắc y như mực, dáng đi nhẹ nhàng thanh nahx. Mặc dù nàng nhìn không rõ, nhưng cũng thấy người này đem lại cảm giác quen thuộc mơ hồ, nàng liền xuống ngựa, chậm rãi đi đến bên hồ chờ hắn từng bước đến gần.

Tiếng sáo ngừng lại, người nọ thu hồi cây sáo, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay.

Cây sáo kia toàn thâm màu xám, mơ chồ còn lộ ra ánh sang. Tiêu Diên nheo mắt lại, đó là một cây căn ngọc sáo, giá trị xa xỉ, mà có thể công khai rêu rao như thế, chỉ có thể là Vương gia Vương Uẩn Chi.

" Không nghĩ có thể ở nơi này gặp được Vương đại nhân.", nàng nhàn nhạt nói, không nghe ra là đang vui hay giận.

" Tham kiến Trưởng công chúa.", Vương Uẩn Chi mỉm cười hành lễ, nét mặt ôn hòa:

" Tại hạ rảnh rỗi đến đây đi dạo, không ngờ Trưởng công chúa cũng có nhã hứng, quả là tâm linh tương thông."

Không ở trong triều, hắn cũng không xưng hô là " vi thần".

Lời này nếu đổi lại là người khác nói sẽ trở thành ngang ngạnh ngả ngớn, nhưng do Vương Uẩn Chi phát ra lại vô cùng tự nhiên, dường như nó vốn nên như thế.

Hắn chắp tay, lại nói:

" Nơi này cảnh trí không tồi, thường ngày chỉ có thể đi thuyền mà nhìn ngắm một hai, hôm nay không ngờ còn có thể đứng trên mặt hồ, Trưởng công chúa cũng vì thế nên đến đây?"

Tiêu Diên gật đầu, hồ trong cung mặc dù xinh đẹp, nhưng đều theo quy củ, không có chút sinh khí, hôm nay khó có cơ hội ra ngoài, tất nhiên là muốn tận hứng. Nàng và Vương Uẩn Chi chỉ còn ít ngày nữa là thành thâ, đối với nhau cũng tương đối thân thuộc. Nàng phân phó Thanh ninh cùng phu xe chờ một bên, một mình mình tiến lên trước, dung chân nhẹ nhàng ấn xuống, xác định một người có thể đứng được mới bước chân lên.

Vương Uẩn Chi Cười cười đi tới, nhẹ nhàng đỡ nàng:

" Nơi này mặt băng rất mỏng, đi lại có chút không tiện."

Không ở trong xe ngựa, Thanh Ninh nghiến răng, nàng hung hắng quắc mắt nhìn xa phu, trách hắn đánh xe quá chậm, nếu nhanh hơn một chút sẽ không gặp phải phò mã đại nhân tương lai, nói không chừng giờ nàng đang cùng công chúa đã đến sông Tần Hoài, nơi đó mới thích hợp để du ngoạn.

Thấy hắn tới gần, Tiêu Diên cũng không cự tuyệt, bầu không khí có chút xấu hổ, vừa không xa lạ lại không thân cận, mãi đến khi đến trung tâm hồ, hắn buông tay ra, nàng mới âm thầm thở nhẹ ra một hơi.

Nhìn xuống dưới chân mình, toàn bộ mặt hồ đều đóng một lớp băng trắng, mơ hồ có chút trong suốt, có thể thấy vài con cá nhỏ đang di chuyển. Mỗi một bước đi, đều có thể nghe thấy những âm thanh rời rạc nho nhỏ, như đang hàng tẩu đến thượng nguồn, cảm giác thật mới lạ cũng rất tuyệt vời.

Nàng hơi ngảng đầu , bắt gặp ánh ánh mắt sâu thẳm như hồ nước.

Trong ấn tượng, Vương Uẩn Chi luôn luôn đại khí ngút trời, đối mặt với vẻ trầm tĩnh của hắn, bất ngờ khiến cho nàng cảm thấy có chút xa lạ, cặp mắt kia thoáng lạnh lùng xa cách, ánh mắt xa xôi, giống như đang nhìn nàng cũng như đang nhìn đến nới khác.

" Vì sao lại nhìn tại hạ như vậy?", hắn mỉm cười như không.

Tiêu Diên không đáp, chỉ nhìn hắn nở một nụ cười.

Thanh Ninh tựa vào cạnhxe ngựa, chú ý nhất cử nhất động ở phía xa, bỗng nhiên nàng nhìn xa phu, bật cười vài tiếng, khiên cho xa phu cũng phải hướng xem phía xa, cười khanh khách:

"Ngươi xem, phò mã đối với công chúa rất ôn nhu."

Thấy xa phu nhắm mắt muốn ngủ, Thanh Ninh bĩu môi, quay đầu lại, bất ngờ hét to, không biết từ bao giờ xuất hiện những người khác.

" Công chúa cẩn thận."

Thoáng chốc, trên mặt hồ băng bắt đầu nứt ra vỡ vụn, toàn bộ mặt hồ bắt đầu hỗn loạn.

Đối diện bất ngờ xuất hiện bốn hắc y nhân, trường kiếm sáng bóng, bọn họ điểm mũi chân, di chuyển nhanh trên mặt băng.

Nhưng khi còn cách mười thước, mấy hắc y nhân này đánh về hướng bọn họ. Tiêu Diên nheo mắt, nàng không nhớ được mình đã đắc tội với ai, liếc qua vẻ trấn định của Vương Uẩn Chi," A" một tiếng, thì ra là tìm đến hắn.

" Trưởng công chúa, là tại hạ liên lụy tới tới người.",hắn miệng nói xin lỗi, trong lúc nói chuyện đã lấy căn ngọc sáo kia ra, trước mắt không có vũ khí, đành phải dùng cây sáo hắn yêu quý nhất.

" Không cần nói những thứu này, giải quyết bọn chúng trước đã.", quay đầu về nhìn về phía Thanh Ninh và xa phu đang xuống ngựa đi tới, nàng quát lớn:

" Đừng tới đây!"

Bọn họ không có võ, ngược lại càng thêm phiền. Mục tiêu của những hắc y nhân này là Vương Uẩn Chi, chỉ cần bọn họ tạm thời bất động, hẳn là sẽ không cản trở, ngược lại, phải dựa vào bọn họ.

Hăn khoanh tay lại, giờ phút này vẫn giữ được bình tĩnh:

" Lại một đám nữa chịu chết, đã như vậy, nếu tại hạ từ chối thì lại phạm bất kính."

Hắc y nhân cầm đầu liếc nhìn mấy tên còn lại, chuyển qua thân kiếm, nhất thời sát khí hiện lên:

" Lên!"

Vương Uẩn Chi lấy một địch bốn, chỉ bằng một cây sáo ngọc đánh lại bọn chúng. Hắc y nhân hiên nhiên đã trải qua huấn luyện, mặc dù không chiếm được thượng phong nhưng tiến lùi thích hợp. Bọn họ kiếm khí sắc bén, chiêu thức độc ác, mội chiêu đều đánh tới điểm yếu hại của hắn. Tên hắc y nhân cầm đầu đâm xuống,tên này vẫn cùng Vương Uẩn Chi dây dưa, Vương Uẩn Chi nhất thời ngây người, chờ phục hồi tinh thần, dùng sáo ngọc chắn lại, thân mình vẫn bị chấn động lùi về sau vài bước.

Khi đánh Vương Uẩn Chi lùi về sau, người nọ chậm rãi tiến về phía Tiêu Diên.

"Công chúa!", Thanh Ninh gấp đến độ không biết làm gì cho đúng, quả thực biết trước sẽ không làm vậy, nếu như nghe lời Ngô ma ma ở lại ở trạm dịch thì tốt rồi.

Tiêu Diên nắm chặt tay lại, cả người bất động, dù vậy nhưng nàng khong hề sợ hãi, bởi nàng nhìn ra được người này không thực sự muốn mạng của nàng, lúc vây đánh Vương Uẩn Chi có thể cho người tới gϊếŧ nàng, cần gì phải đợi tới bây giờ..

" Ngươi sẽ không gϊếŧ ta."

" Đúng."

Người nọ bỗng nhiên dừng bước, cười lạnh, hắn giơ trường kiếm lên, dùng sức đâm xuống, khối băng dưới chân Tiêu Diên lập tức nứt ra.

"Nhưng có thể dụ hắn qua đây."

Rắc một tiếng, khối băng trên mặt hồ lập tức rời ra thành nhiều mảnh nhỏ.

Nàng chạy nhanh né tránh, mới không bị rơi xuống nước, hiện tại là mùa đông, nếu như rơi xuống nước, không chết cũng mất nửa cái mạng. Nàng không khỏi nhíu mày, nhìn hắn vừa muốn hạ kiếm xuống. Chớp mắt,Vương Uẩn Chi đã xuất hiện sau lưng hắn phá tan vòng vây, hướng người nọ đâm tới. Người nọ nhanh chóng né tránh, Vương Uẩn Chi nhân cơ hội ôm lấy thắt lưng nàng lăn trên mặt băng một vòng, hai người cùng ngã xuống một khối băng lớn khác.

" Không có việc gì chứ?"

Nàng lắc đầu.

" Đi chết đi!"

Người nọ quay đầu, thấy những tên còn lại đã bị Vương Uẩn Chi xử lý hết, hắn hét lên, dùng khí lực toàn thân rút kiếm.

Một kiếm này ở giữa không trung,nếu bình thường muốn chắn lại không phải là việc khó, nhưng hôm nay bên người còn có một công chúa tôn quý vô cùng, Vương Uẩn Chi sắc mặt trầm xuống, giữ chặt thắt lưng nàng lùi về sau mấy bước. Xong rồi, quá gần, không thể tránh được. Lúc hắn đang suy nghĩ, không ngờ một kiếm của người nọ bổ tới chặt cây sáo ngọc đứt là đôi.

Tiêu Diên cũng theo đó mà khẩn trương hơn, bởi vì ngay sau đó, nàng chính mắt thấy Vương Uẩn Chi che trước mặt mình, chính mắt thấy thanh kiêm skia đâm vào ngực hắn.

Lúc này, bên hồ có một đám người nữa chạy tới, xem y phục thì có vẻ như là hộ vệ, hắc y nhân tháy tình thế không tốt, lập tức phi thân bỏ chạy. Bọn họ vội vàng đuổi tới trước mặt Vương Uản Chi, có một lão bá nhận ra Tiêu Diên, hướng nàng hành lễ, nói họ là hộ vệ của vương uẩn chi, hôm nay chính đại nhân phân phó bọn họ không được đến gần, đợi hồi lâu nghe được tiếng đao kiếm, thấy có điều không đúng, lúc này mới tới.

" Mau, đem đại nhân nâng đậy!"

Vương uẩn chi nhận một kiếm, bộ hắc y trên người bị nhiễm đỏ, sắc mặt tái nhợt vô lực, tiêu diên nhìn cũng khó chịu, vội vàng hỏi:

" ngươi như thế nào rồi?"

Hắn gượng ép cười:

" Yên tâm, tại hạ còn muốn lưu mạng cưới công chúa, không chết được."

Quay đầu, dừng một chút, hắn mới phân phó:

" Lão bá, đi biệt trang."

Biệt trang cũng là tài sản của Vương gia, cách đây rất gần, huồng hố với thương thế hiện tại đại nhân cũng không thể vận động được.

Tiêu Diên đứng lên, tự mình đỡ hắn, hành động này, khiến cho Vương Uẩn Chi có chút ngoài ý muốn, hắn mở to mắt nhìn, quả thực không thể tin được.

" Bản cung cũng cùng đi."

" Được.", hắn chậm rãi nở nụ cười, trên gương mặt không có huyết sắc, mang vẻ ôn hòa dị thường, " Cùng đi."