Chương 15: Làm 60 Câu Là Được Mà

Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl

Các đại lão đều tập trung tinh thần trả lời câu hỏi, những người khác càng không dám lười biếng, tất cả đều vùi đầu vào làm đề, trong một khoảng thời gian chỉ có thể nghe thấy tiếng “sột soạt” của bút chì trên phiếu trả lời, không khí nghiêm túc như đang ở trong cuộc thi đại học.

[Không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy bản thân giống như giám thị vậy?]

[Ha ha, đây có lẽ là lý do mà tôi thích xem , thường xuyên có thể giám sát các học sinh xuất sắc học tập.]

[Đến xem các học sinh xuất sắc làm đề, đoán xem bọn họ có thể làm xong trong bao lâu?]

[Trung bình một câu 10 giây? Nếu là Đại Thần, chúng ta mong đợi cao hơn chút, 6 giây? 100 câu thì là 10 phút.]

[Chỉ riêng xem đề, viết lên phiếu trả lời cũng mất 3 giây rồi, đâu có phải là làm 1+1=2 đâu, 100 câu đó, cũng cần phải suy nghĩ, sao có thể nhanh như thế được.]

[Một câu khoảng 10 giây.]

Nhưng mà các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp còn chưa cãi xong, đã thấy Khương Ngữ đứng dậy đi về phía máy chấm điểm.

Giản Thương nhận ra có tiếng động giật mình nói: “Còn chưa đến hai phút nữa? Chị Ngữ, chị trả lời xong rồi?”

Khương Ngữ dừng lại, gật đầu coi như đã trả lời, Giản Thương vừa nhanh chóng trả lời, vừa không muốn tin: “Không phải chứ, 100 câu hai phút, bình quân 1 câu 1,2 giây? Có hợp lý không vậy trời?”

Hạng Thần ngồi trước mặt cậu ta không nhịn được sửa lại: “Cô ta đến trước chúng ta 2 phút.”

Ánh mắt của Giản Thương vẫn không rời khỏi phiếu thi, động tác ở trên tay vẫn không dừng lại: “Thế nên, vậy anh cảm thấy một câu 2,4 giây là hợp lý rồi?”

“‘Trong , lần đầu tiên anh hùng của Hoa Sơn luận kiếm’, ‘Công ty xe hơi Cát Tường của nước chúng ta thu mua thành công công ty xe hơi nào của nước ngoài’, những câu hỏi này đều không cần suy nghĩ à?”

[Ha ha ha, thiên tài Giản Bảo của chúng ta khi tham gia league cũng chưa từng nổi điên, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta như vậy, rất đáng.]



[Cậu ta hiện tại rất giống tôi khi phải đối diện với học thần.]

[Là tôi bị ảo giác à? Động tác của luật sư Hạng và Diệp Thần hình như nhanh hơn rồi.]

[Không phải là ảo giác, tốc độ của bọn họ thật sự nhanh hơn rồi, luật sư Hạng không còn cười nữa rồi, anh ấy vội rồi!]

[Tôi cảm thấy không cần thiết phải như vậy, 100 câu, có thế nào cũng không có khả năng có thể làm xong nhanh thế được đâu? Có lẽ là chạy theo tốc độ nên điền bừa.]

[Cũng có thể, dù sao chỉ yêu cầu 60 điểm, không phải nói tốc độ trả lời câu hỏi cũng sẽ trở thành điểm tham chiếu cho điểm tích lũy sao? Đoán mò đúng 60 điểm là đã thắng rồi.]

[Vậy đoán sai thì sẽ bị loại luôn rồi, như vậy quá mạo hiểm luôn.]

[Theo sự hiểu biết của tôi với các học bá, trong thế giới của các học sinh xuất sắc rất ít khi có kiểu đoán và điền bừa như vậy, biết chính là biết, không biết thì phải làm cho rõ.]

[Vấn đề là hiện tại vẫn không biết cô ta là học sinh xuất sắc hay là học sinh yếu kém chỉ biết lừa gạt.]

Giữa lúc cuộc thảo luận đang diễn ra sôi nổi, tiếng loa trong phòng họp vang lên: “Chúc mừng thí sinh số 100, thành tích thi viết là 60 điểm, thời gian làm bài 4 phút 23 giây, đạt được 15 điểm tích lũy.”

Trong phòng họp có người sững sờ nói: “60 điểm? Điền bừa à? Số cũng may quá đấy chứ.”

“Không đúng!” Giản Thương phản ứng lại.

“Cô ấy chỉ làm 60 câu.” Ba giọng nói cùng vang lên.

Giản Thương nghiêng đầu nhìn Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần tuy nói nhưng tay vẫn làm đề, ngạc nhiên nói: “Nghe giọng điệu này, các anh cũng nghĩ như vậy?”

Các thí sinh khác cũng hiểu ra, nói: “Cho nên chỉ làm 60 câu, là có thể tiết kiệm một phần ba thời gian.”

Có người nói: “Chỉ trả lời 60 câu, nhỡ đâu có câu sai thì sao?”



Diệp Nguyên Dục vẫn không ngẩng đầu: “Chỉ cần làm đúng 60 câu là được rồi.”

Giọng điệu đương nhiên như là 1+1 chính là bằng 2 vậy.

Các khán giả ở trong phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu một đợt bùng nổ tâm lý:

[Đến rồi đến rồi, sự coi thường, không để ý của các học bá, dù muộn nhưng vẫn đến.]

[Chương trình này luôn luôn nhắc nhở sự chênh lệch giữa chúng ta và học bá.]

[Đây chẳng khác gì tôi đi hỏi học bá, vì sao lại kiểm tra được 60 điểm, học bá trả lời, không trả lời câu hỏi 40 điểm là được rồi?]

[Cho nên số 100 thật sự làm được 60 câu, 60 câu đều đúng, 4 phút 23 giây, bình quân mỗi một câu dùng 4 giây…]

[Không nói đến chuyện trả lời câu hỏi, điều làm tôi ngạc nhiên là một bài kiểm tra nhỏ lại còn dùng đến chiến lược! Ai mà nghĩ đến cái này chứ.]

[Người bình thường chắc chắn sẽ không nghĩ đến, nhưng đối với các học sinh xuất sắn nắm điểm số trong tay đùa giỡn thì đó cũng được coi là suy nghĩ bình thường, không thấy Diệp Thần và luật sư Hạng cũng nghĩ như vậy sao?]

[Tôi còn tưởng các học bá đều có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy đề là muốn giải.]

Thật sự có học sinh xuất sắc giống như vậy, Giản Thương vừa viết đáp án vừa kêu rên: “Đừng mà, không trả lời xong 100 câu này, tôi sẽ khó chịu!”

Nhưng sau khi nhìn thấy đám Diệp Nguyên Dục nộp bài, cậu ta vẫn cố nhịn đau không trả lời các câu còn lại, vội vàng nộp bài theo.

Quả nhiên đều là 60 điểm, nhưng thời gian bọn họ dùng dài hơn Khương Ngữ 10 đến 30 giây, cuối cùng Diệp Nguyên Dục lấy được 12 điểm, Hạng Thần và Giản Thương 10 điểm.

Bốn người sau khi qua ải trước, đều không rời khỏi, mà ngồi xuống đợi các thành viên trong nhóm làm xong.

Trong khi chờ đợi, ba người Giản Thương, Hạng Thần và Diệp Nguyên Dục ghé vào nhau, thì thầm cái gì đó, nhưng lại nhịn không được liếc nhìn về phía Khương Ngữ.