Chương 3

Sau nhiều lần xác nhận lại, cuối cùng giáo viên Tiếng Anh cũng để Kiều Y Chi lên bảng.

Kiều Y Chi đã luôn quen viết trên màn hình LED nên khi thấy bảng đen cũ kỹ như vậy cùng phấn viết khiến cô có chút không quen thuộc.

Cô đứng ở trên bục giảng, hơi hơi cúi đầu, tận hưởng cái không khí dịu dàng mà chính mình đã trùng sinh trở về.

Trong lúc đó, động tác của Kiều Y Chi vẫn luôn không ngừng, cô rút ra một mảnh phấn dài từ hộp phấn, bắt đầu viết.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu lên người Kiều Y Chi.

Ánh sáng của thiên nhiên chiếu trên như muốn phát quang, cô lúc này thật giống với các minh tinh trên màn ảnh lớn.

Nhất là khi đầu ngón tay cầm phấn viết, móng tay oánh nhuận hiện ra màu hồng nhàn nhạt, quả thực rất giống một thiếu nữ bước ra từ trong tranh.

“ Ai, thật không thể nào chống cự lại mị lực của bạn học Kiều nha.”

“ Mình cảm thấy Lý Văn Phong hình như đang theo đuổi cổ thì phải, hai người bọn họ giống như có bí mật gì đó không thể nói á.”

Phía dưới các học sinh nhỏ giọng trao đổi, giáo viên Tiếng Anh vẫn chú ý đến thân thể Kiều Y Chi, thấy cô mặt không đỏ, hơi thở không hỗn loạn, cũng yên tâm rất nhiều.

Kiều Y Chi có thói quen dùng tay trái vén tay áo đồng phục bên phải, khi áo đến trên cánh tay liền lộ ra nước da trắng tinh tế.

Trên tay phải mặc dù không có bất kỳ vật phẩm trang sức nào nhưng vẻ nữ tính vẫn rõ rệt.

Bởi vì quá mức nhỏ gầy, trông cô so với những người đồng trang lứa nhỏ hơn rất nhiều.

Giáo viên Tiếng Anh thấy mặt cô hướng lên bảng đen, đứng ngay ngắn, cũng bắt đầu phân phó.

“ Các em nộp hết vở Tiếng Anh lên, lấy ra một tờ giấy đơn, bắt đầu nghe viết. Đều là những từ đã học qua, xem trong đầu các em qua kỳ nghỉ đông còn sót lại những gì, hay là lại chữ thầy trả cho thầy.”

Sau một trận âm thanh sột soạt từ việc xé giấy, giáo viên Tiếng Anh bắt đầu đọc từ thứ nhất.

“ Về hưu.”

Loại từ đơn trình độ này khiến Kiều Y Chi cảm giác được rõ bầu không khí chân thật trong một lớp học ở cao trung.

Mặc dù một từ Trung Quốc có thể đổi ra không ít từ đơn Tiếng Anh, nhưng trong hoàn cảnh vừa mới học, những ngày khổ luyện để học thuộc từ đơn lập bỗng sống dậy.

Cô cơ hồ không cần suy nghĩ, tay đã trực tiếp viết xuống ‘retirement’.

Kiều Y Chi nhìn bảng đen suy nghĩ một chút, cô cảm giác mình sau khi xuyên trở về, trí nhớ dường như tốt hơn trước.

Giáo viên Tiếng Anh sửng sốt một chút, nhanh như vậy sao ?

Bạn học đứng cạnh cô vẫn còn đang suy nghĩ ‘ Về hưu’ rốt cuộc là cái gì, Kiều Y Chi đã viết ra từ đơn?

Đối môn Tiếng Anh mà nói, quan trọng nhất là công thức, thứ hai là từ đơn.

Việc này rất bình thường.

Bởi vì rất nhiều người học thuộc từ đơn theo kiểu chỉ nhìn trước mấy cái. Thậm chí nhìn không đến từ thứ mười liền bắt đầu phân tâm.

Bất quá, coi như như vậy, hành động của Kiều Y Chi làm cho giáo viên Tiếng Anh có chút vui mừng.

Xem ra đứa nhỏ này cũng không phải là không còn thuốc nào cứu chữa, coi như thân thể không tốt, ít nhất thái độ xem như đoan chính, thời gian nghỉ cũng biết học Tiếng Anh.

“ Trung thành, chân thành.”

Kiều Y Chi viết ‘loyal’

“Sửa chữa.”

“revision.”

“Hoang vu, hoang phế.”

“deserted.”

“Rộng khắp.”

“enormous.”

Từ giáo viên nói, từ sau luôn khó hơn từ trước, nhưng độ khó cũng vừa phải.

Nguyên bản bà tính toán nếu Kiều Y Chi không viết ra được thì cho cô về chỗ sau đó thay người khác lên viết.

Nhưng bây giờ, biểu hiện của Kiều Y Chi khiến bà bác bỏ hoàn toàn ý nghĩ này.

Thậm chí thấy cô biểu hiện ưu tú còn chủ động tăng thêm độ khó.

“ Tiếp theo viết một cái đoản ngữ, tìm kiếm, tìm kiếm.”

“huntfor.”

Những từ này đều cố định theo nhau, coi như Kiều Y Chi tốt nghiệp cao trung đã lâu rồi nhưng Tiếng Anh của cô rất vững, phương diện nghe nói tuyệt đối sẽ không làm khó được cô.

Nghe viết khoảng ba mươi từ, giáo viên nói “ Hiện tại đánh dấu những từ đã biết, viết bên cạnh dạng so sánh hơn và so sánh nhất. Có vài từ đặc biệt phải thêm more hoặc most, cô nói nghe rõ chưa.”

Bà nói chưa được bao lâu, Kiều Y Chi đã viết xong hết, đối giáo viên cúi đầu rồi trở về chỗ của mình.

Kiều Y Chi vừa về đến chỗ, bạn học cùng bàn Lý Văn Phong mới viết xong.

Lý Văn Phong nghĩ thầm, “ Xong rồi, bạn cùng bàn chắc chưa viết được từ nào, nhanh như vậy đã xuống rồi.”

Kiều Y Chi còn không đợi hắn an ủi một chút đã nhìn thẳng lên bảng.

Lý Văn Phong liền nhìn lên bảng lại thấy một đoàn chữ ngay ngắn, xem qua một chút, hình như từ nào cũng không sai.

Lý Văn Phong: “…”

Lý Văn Phong không thể tin được mà nhìn Kiều Y Chi, giọng điệu không giấu được sự kinh ngạc, “Bạn cùng bàn này, không phải cậu nói với tớ kỳ nghỉ đông luôn ở bệnh viện, không thể học được sao?”

Kiều Y Chi trầm mặc, cô cũng không biết nên nói gì cho phải.

Sau đó cô liền nghe được Lý Văn Phong nói tiếp, “Chẳng lẽ đây chính là học thần trong truyền thuyết?”

Kiều Y Chi: “???”

Một câu “Học thần”, cảm nhận về Lý Văn Phong trong Kiều Y Chi càng thêm tươi mới.

Đồng thời, ký ức Kiều Y Chi lúc này như được thức tỉnh, triệt để nhớ lại vị bạn học ngồi cùng bàn này, Lý Văn Phong.

Dù sao vị này cũng là một trong ít người có thể lưu lại ấn tượng trong trí nhớ của Kiều Y Chi.

Đại học bá thành tích đứng đầu, đồng thời phẩm hạnh đoan chính.

Kiều Y Chi sở dĩ đối với cậu có ấn tượng là vì thời điểm vừa mới chuyển trường, chủ nhiệm lớp liền nói Lý Văn Phong tương đối ổn trọng, có thể nói cho cậu biết bệnh tình của mình.

Kiều Y chi cò nhớ rõ năm đó trong văn phòng chủ nhiệm, thiếu niên mặc đồng phục chạy vào, cợt nhả nói với chủ nhiệm lớp, “Thầy tìm em chó chuyện gì a?”

Ba của Kiều Y Chi chậm rãi phun ra hai chữ, “Trầm? Ổn?”

Chủ nhiệm lớp: “…”

Chủ nhiệm lớp nói, “Không có việc gì, miệng cậu ấy rất kín.”

Dù sao bệnh tim là sự tình liên quan đến riêng tư cá nhân, nếu nói cho cả lớp biết như vậy chẳng khác nào nói cho toàn bộ trường học biết.

Kiều Y Chi muốn an ổn học trong lớp, mà học sinh trung học lại là độ tuổi tinh lực dồi dào, vạn nhất bị đυ.ng, khả năng thật sự mất mạng.

Cho nên cần một học sinh tương đối có uy quyền trong lớp bảo vệ cô.

Sau này, Kiều Y Chi trở thành giáo sư của một trường y cao quý.

Có lần cùng các bác sĩ trong bệnh viện giảng bài, còn nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng, Lý Văn Phong đã trở thành một bác sĩ.

“Bạn cùng bàn tức giận sao? Cái này thật sự không phải mắng chửi người đâu.”

Lý Văn Phong giải thích, “Cái từ này ở lớp chúng ta là lời ca ngợi thực sự. Cậu đừng tức giận, tớ xem tư liệu rồi, cậu bị bệnh không thể tức giận.”

Lời nói của Lý Văn Phong thành công cắt đứt mạch suy nghĩ của Kiều Y Chi.

Cô nghiêng đầu nhìn người ngồi cùng bàn.

Kiều Y Chi chưa nói được cái gì liền nghe được giáo viên Tiếng Anh nói, “Lý Văn Phong, lúc lên lớp không được nói chuyện, em không học thì bạn cùng bàn muốn học.”

Lần đầu tiên bị giáo viên nói như vậy Lý Văn Phong: “…”

Bạn học cả lớp lúc này mười phần im lặng.

Bởi vì bọn họ đều thấy được nội dung Kiều Y Chi viết trên bảng.

Không chỉ hoàn toàn đúng mà tốc độ còn nhanh đến kinh người, hơn nữa, hơn nữa lúc cô cầm phấn viết bảng thật sự rất đẹp mắt.

“Kiều Y Chi không phải là nhất ngược sao?”

Tại sao lại viết tốt như vậy?

“ Tớ nghe một học sinh Nhất Trung nói, trước đó bọn họ học ở Nhất Trung, hồi sơ trung, Kiều Y Chi vẫn luôn đứng nhất.”

“A? Kiều Y Chi là chuyển từ Nhất Trung đến?”

Phải biết, Nhất Trung là trung học tốt nhất toàn tỉnh.

Tỉnh bọn họ vẫn lưu truyền một câu nói như vậy, “Tỉnh chúng ta ngũ đại danh giáo, một là Đại học Thanh Hà, hai là cao học Nhất Trung , ba là sơ trung Nhất Trung, bốn là tiểu học Nhất Trung, năm là mẫu giáo Nhất Trung.”

Đại học Thanh Hà đứng top 3 toàn quốc vẫn luôn là giấc mộng của vô số học sinh.

Ý tứ của những lời này là những trường cao trung trong toàn tỉnh cũng không thể so được với mẫu giáo Nhất Trung.

Tất nhiên cái này là có thành phần khoa trương bên trong nhưng cũng chứng minh được Nhất Trung tại tỉnh bọn họ chính là độc nhất vô nhị.

Kiều Y Chi có thể ở sơ trung Nhất Trung chắc chắn sẽ đỗ vào các trường top đầu.

Mà nếu không thi đại học thì hiệu trưởng cũng sẽ nhường cho cô một cái danh ngạch vào thẳng tam đại.

Tin tức này khiến các bạn học chấn kinh.

“Không phải chứ, Kiều Y Chi như thế nào lại ở Nhất Trung, trung học thực nghiệm của chúng ta cũng không tệ nhưng so với Nhất Trung cũng kém xa."

Không với tới được.

Nam sinh tuôn ra tin tức của Kiều Y Chi lắc đầu, cậu có chút chột dạ nói:

“Tớ cũng không biết. Xuỵt, các cậu đừng nói đây là tớ nói đấy.”

“Vậy cậu nói đi, sao cậu biết được?”

Nam sinh nói: “ Hôm qua khai giảng, giáo viên không phải đưa giấy ghi thông tin cá nhân sao? Tớ nhìn thấy bạn học Kiều Y Chi lớp chúng ta từ mẫu giáo đã học Nhất Trung rồi.”

“Oa!!!”

“Thâm tàng bất lộ nha!”

“Thật sự chưa nghe qua Kiều Y Chi nói bao giờ, người nào đó lúc trước dự thính tại Nhất Trung vài ngày liền hận không thể dùng lỗ mũi nhìn người.”

Nam sinh thấy người xung quanh thảo luận ngày càng hăng say, cảm thấy thật hối hận.

“Xuỵt, nhớ chớ đem chuyện này nói ra.”

“Sợ cái gì, đây cũng không phải chuyện xấu.”

Nam sinh nói: “ Tớ sợ lớp trưởng đánh tớ..”

“Tớ còn chưa thấy lớp trưởng đánh người bao giờ đâu.”

“Nói bậy, lớp trưởng ôn hòa như vậy, như thế nào lại đánh người.”

Nam sinh trầm mặc nghĩ thầm đó là do các cậu chưa thấy qua dáng vẻ của lớp trưởng hồi sơ trung thôi.

Cậu tiếp tục dăn dò: “Dù sao các cậu không được bán đứng tớ.”

“Rồi rồi rồi, đã biết.”

Lý Văn Phong bị giáo viên dạy dỗ cũng yên tĩnh một hồi.

Khi giáo viên quay người sang chỗ khác, cậu nói, “Bạn cùng bàn đừng nóng giận nha, câu “học thần” kia thật sự không phải mắng người.”

Kiều Y Chi trước giờ chưa thấy qua bộ dạng này của Lý Văn Phong.

Cũng chưa từng có người dỗ dành cô như vậy.

Bất quá cô thật cũng không sinh khí, không nói đến đời trước cô dành thời gian lâu như vậy, không quan tâm hơn thua để sáng chế ra kỹ thuật đen.

Lý Văn Phong nói câu kia rõ ràng là đùa giỡn, cô nếu thực sự tức giận thì chính là quá nhỏ nhen rồi.

“Tớ không giận, Lý Văn Phong, cậu chú ý nghe giảng đi.”

“Cậu không sinh khí là được.”

Lát sau, Lý Văn Phong nói tiếp, “Nếu cậu tức giận nguy hiểm đến…”

Nhận thấy mình nói sai, Lý Văn Phong lập tức ngậm miệng, hình như là nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt cũng dần lạnh xuống.

Kiều Y Chi không biết được chút cảm xúc biến hóa của người ngồi cùng bàn, chỉ nói là, “ Tớ sẽ không vì chút chuyện này mà sinh khí, đừng lo lắng, tính tớ rất tốt.”

Từ lúc lớp mười thành tích xuống dốc không phanh, cô còn chịu được, với chút lời nói đùa này, cô thật sự sẽ không để trong lòng.

Tiếng chuông tan học rất nhanh đã vang lên, giáo viên nói “Tan học”.

Bà không có vội vã đến văn phòng mà là đi đến chỗ Kiều Y Chi nói, “Kiều Y Chi, cô nhìn ra được em thật sự học rất tốt. Nhưng vẫn là lấy thân thể làm trọng đi, không cần phải cố quá, lúc nào không thoải mái liền nói luôn hoặc là nằm sấp xuống ngủ cũng được,”

Cô giáo à, cô không nói giỡn đấy chứ?!

Kiều Y Chi đón nhận ánh mắt hâm mộ của bạn học, có chút lo lắng bọn họ sẽ hỏi vì sao mình không thoải mái.

Trong trí nhớ của cô, thân thể cô không tốt, chuyện này cả lớp đều biết. Nhưng cụ thể là bệnh gì thì chủ có giáo viên và lớp trưởng mới rõ.

Năm đó cô cũng không hi vọng nói bệnh tình của mình ra ngoài, cô càng không hi vọng thấy được ánh mắt thương hại của mọi người.

Nhưng nếu có người trực tiếp hỏi, cô cũng như cũ không muốn nói thật.

Giáo viên đi rồi, bạn học quả nhiên tới hỏi cô.

Còn không đợi Kiều Y Chi nói chuyện, Lý Văn Phong nói, “Đây chính là đãi ngộ của học bá a.”

Nhóm bàn trước sau: “…” Mặt lạnh lùng.

Lý Văn Phong: “Không có chuyện gì, các cậu cứ viết từ đơn vừa nhanh vừa đúng cùng các dạng từ, cô giáo cũng sẽ đối xử như vậy.”

Nhóm bàn trước sau: “… Làm phiền rồi.”