Chương 2

Gần tối, nhiệt độ giảm mạnh, khu rừng rậm rạp càng trở nên âm u hơn.

Trong rừng bắt đầu có thứ gì đó kêu la quái dị, Phương Tử Thần nghe mãi, bước chân càng lúc càng lảo đảo.

"... Tiểu huynh đệ..."

Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng nói, nghe có vẻ già nua và khàn đặc.

Giống như một ông lão.

Phương Tử Thần: "..."

Trong rừng sâu núi thẳm, ngoài cậu ta ra, người có tình huống đặc biệt này, vậy mà còn có người khác?

Không, có lẽ, có thể... không phải người!!!

Phương Tử Thần chỉ cảm thấy bụng dưới thắt lại, đầu óc nóng lên, sau đó cả người đều nổi hết da gà.

Trong một ngày, hai lần, cả hai lần suýt chút nữa tè ra quần, cậu ba Phương thật sự là không thể nhịn được nữa.

Thanh niên dương khí thịnh, gan to bằng trời, không sợ yêu ma quỷ quái.

Cậu ta vung cây gậy gỗ dùng để dò đường trong tay, hùng hổ đi về phía có tiếng nói vừa chửi.

"Đệt mẹ mày, trời còn chưa tối đã dám ra ngoài dọa người, xem ông đây không đánh cho mày hồn phi phách tán."

Bụi cỏ cao ngang người bị vạch ra, ngay phía trước mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái đầu người.

Đầu người đó tóc bạc trắng và dài, rối bù bù dính trên mặt, những khe hở giữa những sợi tóc lộ ra làn da màu xanh tím, môi khô nứt đen sì.

Chỉ có một cái đầu mà không thấy thân, đầu giống như bị chặt đứt rồi mọc trực tiếp trên mặt đất.

Thật lòng mà nói, nếu Phương Tử Thần không lý trí và nổi hết da gà khiến gan to hơn một chút, thì tình cảnh này e là đã ngất xỉu rồi.

Nhìn thấy Phương Tử Thần, cái đầu người đó vô cùng kích động: "... Tiểu huynh đệ... cứu ta với."

Phương Tử Thần: "..."

Cứu cái gì? Cứu mày tìm thân à?

Hay là cứu mày đầu thai chuyển kiếp?

Phương Tử Thần không đáp lại, cậu ta hơi dịch chuyển bước chân chuẩn bị vung gậy gỗ xông lên, đúng lúc cái đầu người đó lại lên tiếng.

"Ta rơi xuống khe núi rồi, chân hình như bị gãy đau quá không leo lên được, ngươi có thể kéo ta ra ngoài đưa ta về nhà không?"

"Nhà ta ở ngay chân núi, không xa, khụ khụ, tiểu huynh đệ... van cầu ngươi."

Đối phương dường như rất yếu ớt, nói mấy câu này đã thở không ra hơi.

Phương Tử Thần nhìn chằm chằm cái đầu đó một lúc lâu, dường như đang xác nhận đối phương có nguy hiểm hay không, một lúc sau mới đi tới, cách một khoảng cách an toàn, cảnh giác dùng gậy gỗ chọc chọc đám cỏ dại bên cạnh cái đầu đó, quả nhiên phát hiện ra một khe núi sâu, đồng thời cũng nhìn thấy thân thể của đối phương.

"Không phải ma!"

Phương Tử Thần thở phào nhẹ nhõm, lau mặt, oán trách nói: "Ông lão, ông làm vậy dễ dọa chết người lắm đấy."

"Tiểu huynh đệ... mau cứu ta với."

Phương Tử Thần không nói hai lời lập tức kéo ông lão từ khe núi lên, quần áo trên người ông lão ngoài dính chút cỏ rác ra còn hơi bẩn, nhưng nhìn chung vẫn thấy rõ, kiểu dáng, chất liệu vải... hẳn là thuộc loại cổ vật.

"Ài..."

Phương Tử Thần mím môi không nói, dường như hơi thất thần, ông lão gọi cậu ta một tiếng.

Phương Tử Thần ngồi trên mặt đất: "Chuyện gì vậy?"

Ông lão nói nhà ông ở chân núi, không xa, hai ngày trước lên núi đốn củi đi hơi xa không cẩn thận rơi xuống khe núi, bây giờ gãy chân không đi được, muốn nhờ Phương Tử Thần đưa ông về nhà.

Phương Tử Thần đồng ý, lập tức cõng ông lão đi xuống núi, nghĩ đến ông lão này ở trong rừng hoang vu này hai ngày, lại nghĩ đến thứ mình nhìn thấy lúc sáng thức dậy, rồi lại nghĩ đến hoàn cảnh xung quanh khe núi đó, cậu ta thật sự muốn quay đầu lại nói với ông lão một câu: "Ông đã dẫm phải cái thứ gì ngũ sắc lấp lánh dát vàng mà mạng lớn thế."

Ông lão nói không xa, nhưng đi gần nửa tiếng cũng chưa đến chân núi.

Hơn nữa, đối phương hình như là người không chịu được cô đơn, ho khan hai tiếng, không nhận ra Phương Tử Thần bỗng chốc cứng đờ người, chỉ chăm chăm nhìn gáy cậu ta, hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi là hòa thượng hoàn tục à? Ăn mặc kỳ lạ thật."

Phương Tử Thần: "..."

Ông thấy tôi ăn mặc kỳ lạ, tôi thấy ông không kỳ lạ à?

"Không phải, tôi từ nhỏ đến lớn đều thích ăn thịt, một bữa không có thịt thì cơm cũng không ngon, sao có thể xuất gia làm hòa thượng được."

"Vậy tóc của ngươi..."

"Cắt đấy." Phương Tử Thần nói.

"Cái gì..." Ông lão rơi xuống khe núi hai ngày, ban đêm hẳn là bị cảm lạnh, cộng thêm lâu không uống nước, vừa hoảng hốt lại ho khan, hỏi cậu ta đứt quãng: "Ngươi... ngươi sao có thể cắt... cắt tóc chứ."

Phương Tử Thần trợn trắng mắt.

Cậu ta là người hiện đại! Không phải diễn viên, cũng không phải làm nghệ thuật, tóc ngắn rất bình thường mà.

Nhưng ông lão làm ầm ĩ lên như vậy, chắc là coi trọng cái gì thân thể, tóc tai, da thịt đều là do cha mẹ ban cho.

Phương Tử Thần nói: "Trước đây bị chấy, không cắt không được."

Lý do này vừa đầy đủ vừa hợp lý, ông lão thở phào: "Ồ! Vậy à, lần sau phải rút kinh nghiệm đấy, ngươi còn trẻ như vậy, phải siêng năng, phải biết chải chuốt bản thân cho sạch sẽ, nếu không luộm thuộm sau này sẽ không lấy được vợ đâu."

"Không thể nào," Phương Tử Thần nhún vai, vững vàng đi xuống núi: "Chỉ cần nhìn khuôn mặt này của tôi, có rất nhiều thiêu thân lao đầu vào lửa."

Ông lão mù chữ, ho khan hỏi ngược lại cậu ta: "Cái gì? Lửa gì?"

Phương Tử Thần lại bị nước bọt bắn vào cổ, nếu không phải còn chút lương tâm, e là đã ném người ta ra ven đường rồi, cậu ta nhẫn nhịn hỏi,

"Ông lão, chân ông không đau à?"

"Đau chứ."

"Đau thì ông bớt nói lại đi!"

"..."

Làng Tiểu Hà.

Nhà trưởng làng hai ngày nay đang tổ chức tang lễ, trước cửa nhà ông treo vải trắng và một chiếc đèn l*иg trắng, trong gian nhà chính không rộng lắm đặt một chiếc quan tài, mấy người đang quỳ trên đất, khóc lóc thảm thiết.

Một người đàn ông trung niên quỳ ngay trước quan tài, trước mặt đặt một chậu than, vừa đốt vàng mã vừa khóc lóc.