Chương 3: Bí Mật Về Quá Khứ

Cuối tuần, Vũ Phong đến đón Lâm Minh. Anh diện một bộ quần áo năng động, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Lâm Minh, vốn quen với phong cách trầm lặng, cũng cố gắng thay đổi bản thân. Anh chọn một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ lịch lãm.

"Cậu đẹp trai quá!" - Vũ Phong khen ngợi Lâm Minh, ánh mắt long lanh.

Lâm Minh đỏ mặt, anh ngại ngùng đáp:

"Cậu cũng đẹp trai."

Vũ Phong cười, anh nắm lấy tay Lâm Minh:

"Chúng ta đi thôi!"

Vũ Phong dẫn Lâm Minh đến một công viên rộng lớn. Nơi đây có hồ nước trong veo, những hàng cây xanh mát, tiếng chim hót líu lo. Vũ Phong hào hứng chỉ cho Lâm Minh những cảnh đẹp trong công viên, anh kể cho Lâm Minh nghe những câu chuyện thú vị về công viên.

"Công viên này đẹp quá!" - Lâm Minh cảm thán.

"Mình rất thích đến đây vào mỗi cuối tuần." - Vũ Phong đáp.

Hai người ngồi trên ghế đá, cùng ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng. Vũ Phong kể về những ước mơ của mình, về những dự định trong tương lai. Lâm Minh lắng nghe, anh cảm thấy Vũ Phong thật lạc quan và đầy nhiệt huyết.

"Cậu có ước mơ gì không?" - Vũ Phong hỏi.

Lâm Minh ngần ngừ, anh không muốn chia sẻ về ước mơ của mình. Anh sợ Vũ Phong sẽ không hiểu, sẽ không đồng ý với ước mơ của anh.

"Mình... mình không có ước mơ gì cả." - Lâm Minh đáp.

Vũ Phong nhìn Lâm Minh, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh biết rõ Lâm Minh là một người tài năng, anh chắc chắn rằng Lâm Minh phải có ước mơ của riêng mình.

"Cậu đừng nói dối mình. Mình biết cậu là người có ước mơ." - Vũ Phong nói.

Lâm Minh cúi đầu, anh không biết phải nói gì. Anh thật sự không muốn chia sẻ về ước mơ của mình, bởi vì nó quá khác biệt, quá nguy hiểm.

"Cậu... cậu có thể nói cho mình biết không?" - Vũ Phong khẩn khoản.

Lâm Minh do dự một lúc, rồi anh quyết định chia sẻ với Vũ Phong. Anh kể về quá khứ của mình, về gia đình, về ước mơ của mình.

"Mình... mình là con nuôi." - Lâm Minh bắt đầu, giọng anh run run.

"Cậu... cậu là con nuôi?" - Vũ Phong ngạc nhiên.

Lâm Minh gật đầu, anh kể về việc mình được nhận nuôi từ nhỏ. Anh không biết cha mẹ ruột của mình là ai, cũng không biết về quá khứ của mình.

"Mình... mình luôn muốn tìm cha mẹ ruột của mình." - Lâm Minh nói.

"Cậu muốn tìm cha mẹ ruột của mình?" - Vũ Phong hỏi lại.

Lâm Minh gật đầu, anh nhìn Vũ Phong với ánh mắt đầy hi vọng.

"Mình... mình muốn biết họ là ai, họ đã đi đâu." - Lâm Minh nói.

Vũ Phong im lặng, anh không biết phải nói gì. Anh hiểu được mong muốn của Lâm Minh, nhưng anh cũng lo lắng cho anh.

"Cậu... cậu không sợ gặp phải những điều không hay à?" - Vũ Phong hỏi.

Lâm Minh lắc đầu, anh nhìn Vũ Phong với ánh mắt kiên định.

"Mình... mình tin rằng mình sẽ tìm được họ." - Lâm Minh nói.

Vũ Phong nhìn Lâm Minh, anh cảm thấy thật xúc động. Anh biết rằng Lâm Minh là một người mạnh mẽ, anh sẽ vượt qua mọi khó khăn để thực hiện ước mơ của mình.

"Mình... mình sẽ giúp cậu." - Vũ Phong nói.

Lâm Minh ngạc nhiên, anh không ngờ Vũ Phong lại đồng ý giúp mình.

"Cậu... cậu thật sự muốn giúp mình?" - Lâm Minh hỏi.

Vũ Phong gật đầu, anh nhìn Lâm Minh với ánh mắt chân thành.

"Mình... mình muốn giúp cậu." - Vũ Phong nói.

Lâm Minh cảm thấy xúc động, anh ôm chặt lấy Vũ Phong. Anh cảm thấy thật may mắn khi có Vũ Phong ở bên cạnh.

"Cảm ơn cậu, Vũ Phong." - Lâm Minh nói.

Vũ Phong cười, anh xoa đầu Lâm Minh:

"Chúng ta là bạn bè, phải không? Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Lâm Minh gật đầu, anh cảm thấy thật ấm áp trong lòng. Anh biết rằng mình đã tìm được một người bạn thật sự, một người bạn sẽ đồng hành cùng anh trên con đường tìm kiếm cha mẹ ruột của mình.