Chương 24: Chương 24: Chuyện Ở Nhà Anh Tuấn

- A! Anh hai về rồi!

Phương Anh reo lên rồi chạy nhào ra cửa ôm chầm lấy anh mk. Cứ tưởng là sẽ được Anh Tuấn vuốt ve, nựng yêu mà nói rằng “Ừ anh về rồi ^^!”. Nhưng Anh Tuấn ko phải là dạng “anh trai trong truyền thuyết” như các bạn nghĩ (hay là Phương Anh đã nghĩ). Trái lại sự trông đợi của Phương Anh, Anh Tuấn 1 phát đẩy con bé ra khiến nó ngã ngửa xuống sàn nhà

- Mới có về mà làm quái gì vậy! Muốn chế hả? Bực mk à!

Phán cho Phương Anh 1 câu ko thương tiếc, Anh Tuấn cởi cái áo khoát ra cùng với cái cặp rồi quăng phịch cho Phương Anh. Con bé cũng chụp lấy rồi tròn mắt nhìn anh mk ko hiểu chuyện. Trong đôi mắt của Phương Anh hiện rõ 2 dấu chấm hỏi to đùng, mà con bé cần được giải thích

- Nhìn cái gì mà nhìn, mau đem lên phòng cho anh mầy??? LẸ!!!

Giờ thì Phương Anh đã hiểu ý của Anh Tuấn khi quăng cái cặp cùng cái áo khoát k. Cũng như lúc nãy, Anh Tuấn đã làm trái lại những suy nghĩ của Phương Anh, và giờ cũng vậy, Phương Anh cũng làm trái lại suy nghĩ của Anh Tuấn trong lúc này. Con bé ko những ko đem đi mà nó lại vứt xuống sàn nhà, rồi nhìn anh mk đầy câm phẫn, đôi mắt nó ươn ướt nước mắt nhìn chầm chầm vào Anh Tuấn. Con bé dậm dậm chân mấy cái cho Anh Tuấn biết nó ko hài lòng với thái độ ra lệnh của hắn, và nó đang rất giận. Ko nói gì thêm, Phương Anh ko 1 mạch bỏ lên phòng và đóng sầm cửa lại.

Cốc nước cầm trên tay còn chưa kịp uống, thì Anh Tuấn đã bỏ ngay nó xuống mà đơ mặt trước hành động của đứa em mk

- Nó bị gì vậy trời! Ở nhà 1 mk riết tự kỉ hả ta

Vậy là Anh Tuấn đành phải tự mk mang đồ lên phòng. Tự nhiên quát tháo đứa em làm chi, nó giận rồi thì phải tự mk làm lấy thôi. Bởi con người ta sống nhờ cái miệng mà, trong khi Anh Tuấn có “khiếu” lấy lòng người ta, mà sao hắn ko lấy lòng em gái mk đi, ăn nói nhỏ nhẹ, đối xử tốt tốt với nó 1 chút thì có thể nhờ vã cả ối việc rồi! Hazzz, đúng là đồ “Khôn chợ dại nhà” mà!

Anh Tuấn thở dài bước lên từng nất thang 1 cách chán nản, cũng ko biết chán nản vì điều gì nữa, và đâu đó mong lung trong đầu hắn hiện lên cái tờ biên bản, cùng mức hạnh kiểm trung bình mà thầy Huy Sơn “ban cho” hồi dạo trước

“Ko biết số phận mk rồi sẽ ra sao khi vác cái sổ liên lạc về nhà nữa đây!”

Đang miêng mang suy nghĩ, hắn chợt giật mk khi Phương Anh thình lình từ đâu xuất hiện trước của phòng mk. Hắn bất ngờ ú ớ còn chưa thành câu, thì đã bắt gặp ánh mắt ko mấy thiện cảm + thiện chí của Phương Anh. Nhìn nhau được 5 giây, con bé đột nhiên giật cái cặp cùng cái áo khoát trên tay Anh Tuấn bỏ xuống chỗ nó đang đứng, rồi dùng chân giậm giậm lên mấy cái như thể đang trút giận vào chúng vậy. Đã hả giận xong, thì nàng ta chẳng nói gì mà quay thẳng lại phòng mk. Dĩ nhiên là nàng ấy ko quên đóng cửa cái rầm, hòng lên tiếng bực bội, và giận hờn đối với ông anh trai của mk. Còn Anh Tuấn, “Lại thêm 1 lần đơ” trước hành động (mà hắn nghĩ) quái gỡ của con em tự kỉ này. Thôi đơ người sau mấy giây, hắn trở lại bình thường ngay sau đó, rồi cuối xuống nhặt cái cặp, và cái áo khoát mà con em đã nhẫn tâm giẫm chân lên (như nùi giẻ =)))

- Ngày mai kêu ba mẹ đưa nó vào trại mới được. Ở nhà chịu hết nỗi rồi!

Nếu mọi người thắc mắc rằng ba mẹ đâu mà sao Phương Anh ko mách để cho ba mẹ “xử án” Anh Tuấn. Thì xin thưa với mọi người rằng, 2 người họ đã đi giỗ bên nhà 1 người bà con đến tối mới về. Cho nên dù muốn đi mách thì Phương Anh cũng chẳng có ai để mách, để bên vực k. Chẳng lẽ đi mách với cái tủ lạnh, hay đi mách với cái TV. Ko đâu, nó đâu phải là đứa tự kỉ để đi làm mấy cái trò đó chứ. Nhưng thay vì làm vậy thì con bé lại vào phòng và lôi con gấu bông ra mà mắng nhiết, đánh đập, hành hạ như thể đó là Anh Tuấn. Và hành động đó, đủ nói lên Phương Anh có bị tự kỉ hay ko? Vậy thì các bạn có suy nghĩ giống Anh Tuấn rằng Phương Anh bị tự kỉ ko :V

Mở cửa phòng ra Anh Tuấn bất ngờ trố mắt nhìn ai đang nằm trên chiếc giường yêu quý của mk.

“WHAT THE HELL!!! ĐỨA NÀO ĐÂY!”

Hình như đó là 1 đứa con gái. Trông thì chắc là 1 đứa tomboy

“Chẳng lẽ là bạn của con tự kỉ kia!”

Vì người của người kia đang nằm kia quay người về hướng ngựợc lại, nên Anh Tuấn ko thấy được mặt. Đứng ngoài cửa lưỡng lự hồi lâu, hắn cũng quyết định đi vào vì đơn giản hắn nghĩ đây là phòng của mk. Ko phải là Anh Tuấn sợ sệt, hay gì mà hắn phải đắn đo, lưỡng lự, mà vì hắn thấy hơi vô duyên khi đánh thức người đang ngủ, đó cũng là phép lịch sự tối thiểu. Chứ hắn cũng ko tốt lành gì đâu, có khi người đó còn bị đá ra ngoài ko thương tiếc, chứ mà hắn để yên à! Tế nhị đành vậy thôi!

Rón rén bước vào trông, hắn vắt cái áo khoát lên móc treo rồi đặt cái cặp lên bàn. Nhưng suy nghĩ thì thấy hơi thắc mắc, rằng nếu là bạn của Phương Anh, thì sao nó ko đưa bạn vào phòng mk, mà lại sang phòng Anh Tuấn. Thêm nữa sao nó ko phản ứng , hay nói năng gì với anh nó khi có bạn ở trong đây (phòng của Anh Tuấn), trong khi con bé thừa biết là anh nó rất ghét có người khác vào phòng mk, đặc biệt là đối với người lạ.

Càng nghĩ càng thêm bực, tạm để chuyện này qua 1 bên, Anh Tuấn sẽ trừng trị con em của hắn sau khi “vị khách quý” này đã thức dậy và đi về nhà. Nãy giờ đứng đấy vẫn chưa thấy mặt bạn của con tự kỉ kia, Anh Tuấn thấy hơi tò mò nên hắn bẽn lẽng lại gần con nhỏ xem mặt mũi thế nào. Nhưng xui cho hắn rồi, con nhỏ ngủ trong trạng thái “bất đầu lộ diện”. Đơn giản hoá 1 chút là con nhỏ ngủ mà cầm cuốn sách úp vào mặt, chỉ thấy duy nhất được phần má trái thôi.

Dù ko thấy hết khuôn mặt, nhưng hắn thầm nghĩ chắc con nhỏ cũng xinh, vì nhìn tổng thể cũng đâu có tệ, da trắng trẻo, dáng cũng vừa người, tóc thì cắt theo phong cách model mới nhất. Ừm thì chắc là xinh. Nhưng dù sao cũng ko thích đứa con gái này. Thứ nhất vì nó là bạn của Phương Anh – Con bé tự kỉ. Thứ 2, vì đã vào phòng người khác một cách “trái phép”, mà lại còn ngủ trên giường của người ta nữa chứ => Ko ưa ngay lần đầu.

Hắn cũng định qua bảo với con nhỏ tự kỉ kia qua lôi đầu con bạn nó về, nhưng con tự kỉ đang giận nên có cháy phòng nó còn chưa chịu chạy ra, huống hồ chi là 1, 2 tiếng réo của Anh Tuấn. Nghĩ lại nên thôi. Cứ để khi nào con nhỏ này thức rồi tính

Quay lại càn bàn học yêu vấu của mk, hắn nhìn lên thời khoá biểu rồi vò đầu bức tóc vì ngày mai - Thứ 2, lại có tiết tiếng Anh. Dù đó là môn mà hắn thích, nhưng hắn là dạng người ko thích học nhiều (ko học nhiều nhưng vẫn thông minh, vẫn giỏi). Hôm nay 2 tiết lố 30 phút cho tiết Anh đã là quá đủ với hắn, thứ 2 lại có tiết, hắn chẳng khác nào từ thích chuyển thành bực bội và “suýt hoá” ghét môn tiếng Anh. Đành vậy, hắn mở cặp ra lấy cuốn sách Anh xem mai có học gì ko. Nhưng sao chỉ có 1 cuốn tập với mấy cây viết, cuốn tiếng Anh biến đâu mất rồi!!!. Bỗng hắn nghe mấy tiếng sấm (tưởng tượng) nổ đùng đùng bên tai, khi nhớ ra là lúc nãy bỏ cuốn sách trong hộc bàn. Thôi rồi! ngày mai có phần Writting, mà lúc trước khi nghỉ cô Châu đã dặn về nhà chuẩn bị quái gì đó. Sách bỏ ở lớp rồi, tính làm sao đây. Ko cần suy nghĩ thêm, hắn gấp gút khỏi phòng, và nhanh chống phóng lên con ngựa sắt của mk, tức tốc phi nhanh đến trường. Chắc chắn ngày mai cô Châu sẽ kêu hắn để kiểm tra phần Writting, vì hôm nào có tiết Anh mà chẳng vậy. Đã bảo là hắn lười mà, nên dù ko ghi chép như người ta, thì ít ra hắn cũng phải xem qua để có cái mà đối phó với bà cô. Vậy bạn có biết vì sao tiết Anh nào cô Châu cũng kêu Anh Tuấn để kiểm tra này nọ ko, đơn giản thôi, vì bả ko thích tên Anh Tuấn hồi dạo hắn mới chuyển vào, nên muốn đài xác hắn vậy ấy mà, xem hôm nào hắn ko chuẩn bị bài thì có cớ ghi vào sổ điểm, và sổ đầu bài con 0 to tướng. Còn hắn hả? Thì mặc ai ghét chứ, hắn cũng “ko quan tâm – Chi Dân”. “Thông minh thì sao phải xoắn” – Đó là châm ngôn của Anh Tuấn ta đấy =)))

Trên con đường dài, Anh Tuấn cố đạp xe thật nhanh, vì hắn mong rằng sự cố gắng của mk sẽ được đền bù, hắn mong bác bảo vệ vẫn chưa đóng cổng, và quan trong hơn là phòng 9a2 vẫn chưa bị khoá lại. Lẩm nhẩm nhìn đồng hồ và tính toán, nãy giờ hắn đã mất khoảng 20 phút cho việc về nhà, cãi nhau với con em, bla bla, đến khi nhớ lại mk đã để quên cuốn sách tiếng Anh ở lớp. Nếu với vận tốc thế này, thì khoang 5 phút nữa hắn sẽ tới trường, vì từ nhà đến trường hắn cũng ko xa lắm!