Chương 95: NỘI TÂM THIÊN THẦN

Gió bắt đầu lùa qua những tán lá cây đen ngòm ngoài trời, rì rào như đang khẽ bắt chuyện với nhau. Hai cái bóng đen được cái bóng đèn trong lớp chiếu sáng trải dài ra xa. Một phần được chiếu xuống khoảng sáng ở dưới sân, một phần hòa vào bóng tôi mất tăm. Hai cái bóng thể hiện hai cái tư thế lạ kỳ.

Người con trai ngồi trên ban công, tựa lưng vào cái cột chia cách tính liên tục của những ban công bằng đá, cách đó không xa, người con gái chống tay xuống đó, vẻ mơ màng hiện hữu. Những giọt nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt thiên thần. Nó làm cho không gian thêm phần tĩnh mịch.

Ngồi im và đôi lúc quay sang nhìn Nàng, tôi lắc đầu và mỉm cười. Cái tính từ bé, ghét con gái khóc dai, nhưng lần này có lẽ là ngoại lệ. Đã biết bao lần, nơi vùng nội tâm bị chính mình nguyền rủa bỏ rơi, tôi mơ ước được thấy những giọt nước mắt này, những giọt nước mắt yếu mềm của người bên cạnh. Chỉ có khi nào, Dung cảm thấy được an lòng và an toàn, Nàng mới tỏ ra yếu mềm như vậy. Những cành cây lắc lư rồi đứng im lặng trong gam màu tối càng phù hợp với nội tâm hai người, trải qua sóng gió, đã đến lúc ổn định và trở về vị thế cũ.

Ngước đầu lên bầu trời tối, ánh trăng sáng vằng vặc. Không hiểu sao đến bây giờ tôi mới nhìn thấy được ánh trăng đẹp như vậy? Bị mây đen che khuất, hay bị cái thứ ánh sáng nhân tạo chạy bằng năng lượng điện kia che mờ, hay vì nội tâm tôi bao phủ. Thả nhẹ lòng mình và ngắm trăng. Tiếc nấc nghẹn ngào thỉnh thoảng vẫn vang lên. Người con gái ấy, đã tổn thương quá nhiều, nên để cho Nàng có khoảng thời gian để trút bỏ, và Người con trai chỉ biết đứng im và chờ đợi.

Đưa bàn tay lên in sâu vết răng của thiên thần, tôi đưa lên vuốt cái má vẫn còn nóng hổi, chắc có lẽ năm ngón tay vẫn in đỏ trên đó. Ngoái nhìn chiếc tay còn lại, cũng không tránh khỏi số phận, hàng răng đều cũng không tha cho nó. Ngực vẫn còn hơi ê ẩm khi đứng để nàng trút bỏ bực tức trong lòng qua những cú đánh trong lúc khóc. Mỉm cười, thể xác ơi ráng chịu đau dùm tinh thần mày nhé.

-Cười cái gì?

-Ơ......ơ!

-Thích bị đánh nữa không mà cười?

-.........!

Tôi im lặng nhận cơn giận giữ từ đối phương, và Dung tiến lại gần từng bước từng bước, đưa tay lên. Tôi nhăn nhó :

-Á......!

-Đã làm gì đâu mà hét!

-Chuẩn bị tát kìa!

-.........!

Nàng vẫn im lặng, hạ tay xuống và xoa cái má đỏ rực có hình bàn tay Nàng in trên đó:

-............!

-.............!

Lần này gió lùa vào từng cơn, ấm trong lòng.

-Tại sao Dung không diễn văn nghệ, đáng lẽ.....?

-Cái này thì phải hỏi Phong ấy!

Hóa ra, tất cả cũng nhờ ơn thằng Mập bạn tôi, chẳng hiểu nó làm ăn thế nào, hay đùa giỡn ra sao, mà khiến cho cái áo mang tội. Cái áo nhỏ bé bị nó bắt bóp lấy thân hình phì nhiêu không chịu được độ căng, nay bị bọn chiến hữu giỡn, bị vận động mạnh rách toạc ra. Khiến lớp tôi bị đẩy xuống diễn cuối cùng. Coi như Tái ông thất mã, trong cái rủi còn có cái may.

-Hề, hề, vậy phải mời nó nước rồi!

-Ngốc!

-Sao lại Ngốc?

-Nếu dũng cảm hơn thì cần gì phải nhờ Phong, và cũng cần gì mất chầu nước!

Giọng nói nhẹ nhàng của Nàng đổi tông, pha thêm chút gia vị hờn trách và than oán. Nhưng tôi sẵn sàng đón nhận, bởi tôi xứng đáng được như thế. Ánh trăng lại chơi trốn tìm với những ngôi sao, chui vào đám mây mang gam màu tối. Ngoài trời, gió lại thổi lên lay động hàng cây trong trường. Gió lùa vào khẽ vờn những lọn tóc ngang vai. Và cũng thổi bay đi những giọt nước mắt mới hình thành. Nàng lại khóc, có lẽ nội tâm kìm nén bấy lâu nay vẫn chưa được trút bỏ ra hết. Và tôi lại chờ, dù cho mình không thuộc loại người kiên nhẫn.

-Tại sao, tại sao không đến giải thích với Dung?

-.............!

-Tại sao, không ngăn Minh An lại?

-............!

-Tại sao. không nắm tay Dung lôi Dung ra những điều Dung không thích?

-...........!

Cứ mỗi lần những câu tại sao vang lên, đáp trả lại Nàng chỉ có khoảng đêm yên tĩnh và khoảng không gian chầm chậm trôi. Tôi đã mang những câu hỏi tại sao khác:

-Tại sao, mày quá nóng vội?

-Tại sao, mày không nhận ra?

-Tại sao, màu không tin Dung?

Tôi không thể trả lời Dung, vì những việc tôi làm đã là câu trả lời không xứng đáng. Những câu trả lời của tôi đã sai, và mang đến uất ức trong lòng Nàng. Tôi chỉ còn biết im lặng. Nhưng im lặng lần này liệu còn có được nữa hay không. Tôi đưa bàn tay, cái bàn tay bị nàng cắn cho đau điếng lúc nãy, nắm lấy tay nàng:

Giờ Dung có cho T cơ hội sửa sai không?

Đáp trả là sự im lặng. Sự im lặng của những giọt nước mắt ngừng rơi, tôi đưa tay khẽ luồn vào mái tóc, bàn tay ấy dừng lại đằng sau gáy của nàng. Và từ từ, tôi hạ người xuống, không hiểu mình đang làm gì nữa. Một chút ngập ngừng, một chút bối rối, có lẽ sẽ là một nụ hôn đầu đời. Hai chúng tôi hòa vào bóng đêm, im lặng, sẵn sàng đón lấy thứ chuẩn bị xảy ra. Một khoảng cách đủ gần, gần đến nỗi tôi nghe rõ tiếng thình thịch của hai trái tim cùng nhịp điệu. Không có gì ngăn cản, tâm tư hoàn toàn trống rỗng, hai con người ấy sắp bước lên một nấc thang mới trong tình cảm.

-Tao có muốn đâu!

-Mày xui xẻo quá!

-Mày chọc tao làm gì, rách áo còn đổ thừa tao.

Phong mập có lẽ sẽ là cứu tinh của đời tôi, nhưng trong giây phút này có lẽ tôi muốn lao qua ban công, chạy vòng ra cây thông che khuất hình dáng của nó tẩn cho nó một trận. Giây phút nụ hôn thơ ngây sắp được hoàn thành thì tiếng nói tru tréo của nó xuất hiện. Dung và tôi tách nhau ra, mặt mũi đỏ rực, nhìn lảng tránh đối phương, có lẽ là xấu hổ về hành động trước đó của mình. May mà lũ bạn tiếng đi trước người, chứ để tụi nó bắt quả tang, e rằng tai họa còn khó lường.

-Ế! Hai đứa đứng đây làm gì?-Phong mập lấy hai đứa tôi làm bia lảng tránh những lời cáo buộc giành cho nó.

-..suỵt!-Thằng Kiên khẽ huých tay, báo hiệu về mối quan hệ đổ vỡ của hai đứa tôi.

Mấy bạn nữ nhìn Dung đang e thẹn, cúi gằm mặt xuống đất. Nhưng trong đêm tối, hình dáng ấy như đang ủ rũ và buồn bả. Mấy yêu nữ này lại gần vỗ vai Dung, làm Dung càng ngại, lắc lắc cái đầu báo hiệu mình không sao. Điều đó càng làm nhiều ánh mắt căm tức dồn về tôi.

-Sao mày ăn hϊếp bạn mày!

Hưởng Đù bay vào thọi chơi tôi một cú, mấy thằng khác hùa vào, đứa đạp mông, đứa véo tai, đứa búng mũi để kéo giãn không khí chiến sự, mà đâu có biết rằng, chúng chính là những đứa phá hoại cơ chứ.

Tối hôm đó, tôi chen chân vào hội trường, mặc kệ cho sức nóng, và mồ hôi nhễ nhại, miệng cười đến tận mang tai. Vì tôi biết rằng, nữ múa chính của tiết mục Chiều Lên bản Thượng đang nhìn tôi cười hạnh phúc. Khi tiết mục kết thúc, mặc kệ tràng vỗ tay rần rần từ khán giả và thầy cô, tôi lại nhanh chân chen lấn đi ra ngoài. Khổ thân cái kết cấu hội trường khiến cho Nàng đi hướng khác, còn tôi bị cô lập đi hướng khác.

Vừa đi ra đến cổng, thằng Minh An đang đứng ba hoa với lũ con trai lớp bên. Vừa nhìn thấy tôi đang cười vui vẻ, nó tiến tới chặn ngang lối đi, ý định muốn dập tắt nụ cười đáng yêu của tôi:

-Hôm nay vui chứ!

-Vui chứ sao không?

-Mày cứ vui đi, rồi mai sẽ lại buồn thôi!

-Yên tâm, mai tao vẫn sẽ vui khi thấy mày buồn!

-Tao buồn ư?

-Ừ, mai biết, giờ thì tao đang vui, chào mày, tao đi!

Để lại thằng đẹp mã đứng ngơ ngác vì trò chơi đoán ẩn ý đối phương, tôi nhanh chân nhập hội với số người diễn tiết mục lớp tôi. Không quá xa để nhìn thấy Nàng đẹp rạng rỡ, cũng không quá gần để tụi bạn chọc quê. Cứ lặng lẽ thế, sánh đôi bước trên cùng con đường, trong ánh trăng vừa ló ra.