Chương 3: Nhóc xấu xa

"Cậu muốn nuôi hamster à?"

Với Dung Tỉnh mà nói, ngay cả bản thân anh cũng khong biết mình trải qua khoảng thời gian trước đó bằng cách nào.

Anh chỉ biết khoảng chừng 8 giờ thì nghe tin An Miên xảy ra chuyện, rồi biết được vị trí bệnh viện An Miên đang nằm từ chỗ giáo viên chủ nhiệm. Sau đó thì sao nhỉ? Đúng rồi, anh tới bệnh viện kia. Giáo viên có ngăn anh lại, nội quy trường lớp, thành tích thi cử, tất cả đều bị anh vứt ra sau đầu.

Hình tượng ưu tú được duy trì từ trước tới giờ tan vỡ trong nháy mắt.

Những gì anh nghe được sau đó, Dung Tỉnh không muốn nhớ lại nữa.

Anh chỉ nhớ cảm giác cả người như đông cứng lại, lạnh buốt đến tận xương tủy, mạch máu trong người tựa như toàn là băng vụn, l*иg ngực lạnh căm.

Đầu óc trước sau đều chìm vào một khoảng không mơ hồ, ngay cả hai chân mình cũng không biết nên bước về phương nào.

Dung Tỉnh theo bản năng quay về nhà, bước vào phòng ngủ của mình.

Nỗi đau to lớn cứ mãi nghẹn ứ nơi l*иg ngực, lớn đến nỗi anh cho rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể thoát khỏi nó.

Cho tới khi anh bỗng thất được một sinh vật kì diệu nào đó trên bàn học của mình.

......

Yên tĩnh, một khoảng tĩnh lặng.

Lúc ánh mắt hai bên giao nhau, dường như ngay cả không khí cũng ngưng đọng lại.

An Miên cuộn tròn trốn sau hộp bút, dùng tay ôm đầu, không biết bản thân phải đối mặt với tình huống này như thế nào.

Dung Tỉnh nhìn cậu chằm chằm một hồi lâu không nói câu nào, càng khiến cậu luống cuống tay chân.

Nhưng sắc mặt Dung Tỉnh lúc này mới là chuyện khiến người ta để ý nhiều hơn. Đôi mắt chằng chịt tơ máu hay vẻ mặt đau buồn tiều tụy đều khiến An Miên sợ hãi không thôi.

Dung Tỉnh trong trí nhớ của An Miên là một người cực kì ưu tú, lúc nào cũng duy trì hình tượng tốt đẹp nhất. Anh có thành tích tốt, tế bào vận động cũng xuất sắc, vẻ ngoài đẹp trai anh tuấn, gia cảnh giàu có đủ đầy, tất cả hợp lại khiến cho anh tỏa sáng lấp lánh. Anh ưu tú đến mức gần như hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi trở nên không chân thật, tựa như một nhân vật trong sách giáo khoa vậy.

An Miên thừa nhận, lúc ở trường tầm mắt của cậu thường xuyên dừng trên bóng hình Dung Tỉnh. Nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ cậu thấy biểu cảm tương tự xuất hiện trên gương mặt anh, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?

Không biết qua bao lâu, Dung Tỉnh đột nhiên bật cười.

Nụ cười này khiến An Miên đỏ mặt.

"Đây là mộng sao?" Dung Tỉnh nhìn bạn nhỏ không bằng một ngón tay cái trên bàn, tiếng cười run run, "Trên bàn tôi mọc ra thứ đồ chơi gì đây?"

"Tớ, tớ không phải đồ chơi, tớ là An Miên mà." An Miên đỏ mặt, rụt người lại lúng túng xoa xoa tay mình, gom hết dũng khí ra trả lời, giọng cũng nhỏ, "Tớ biết chuyện xảy ra trước mắt này khiến người ta có chút khó tin, tớ cũng không biết giải thích mọi thứ như thế nào nhưng cậu không phải đang mơ đâu, trước khi tớ tỉnh lại thì... A!"

Dung Tỉnh bất ngờ đưa đầu ngón tay ra, chọt cậu một cái.

An Miên bị chọt ngã chổng vó xuống bàn, sợ hãi thốt lên một tiếng.

"Xem ra thực sự không phải là mộng." Dung Tỉnh nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình như đang suy ngẫm điều gì.

"Sao cậu lại chọt người tớ?" An Miên bò dậy từ mặt bàn, có hơi tủi thân.

Dung Tỉnh không những không trả lời mà còn chọt thêm cái nữa.

"A!" An Miên lộn thêm một vòng trên bàn học.

Dung Tỉnh "phụt" một tiếng, mi mắt cũng giãn ra, vẻ mặt cực kì yêu thích, thậm chí còn mang cảm giác như lớp sương mờ dần tan để lộ sự vui mừng khi ánh trăng ló dạng.

"Cậu, cậu..." An Miên vất vả lắm mới bò dậy được, tay cũng phát run nhưng lại không thốt ra được lời kế tiếp.

Quả nhiên là thế, cậu biết ngay mà, lúc này gặp phải Dung Tỉnh chẳng tốt tí nào cả.

Sau khi bắt nạt cậu xong, sắc mặt Dung Tỉnh nom vui vẻ như vậy cơ mà. Tuy lúc ở trường Dung Tỉnh cũng vẫn hay cười nhưng không giống nhau, An Miên biết, những lúc ở trường chỉ là giả bộ cười cười vậy thôi. Thời khắc này Dung Tỉnh mới đang nở nụ cười thực lòng.

Cậu cũng biết, thực ra Dung Tỉnh rất ghét cậu.

Thật lâu sau đó, An Miên nghiêng người, quay mặt đi, tiếng khóc thút thít nhỏ tới nỗi hầu như không nghe ra bất kì một âm thanh nào, trông tủi thân cực kì.

"Đến mức đó luôn sao?" Dung Tỉnh ngớ người, "Tôi chọt cậu có hai cái mà cậu khóc đấy à? Chắc tôi không chọt cậu bị thương đấy chứ?"

An Miên kéo tay áo lên lau nhẹ nơi khóe mắt, "Không phải... Tớ... Tớ cũng không phải chỉ vì cái đó..."

Hẳn là do bản thân cũng cảm thấy phản ứng này quá mất mặt nên An Miên càng hạ thấp giọng mình xuống.

Vốn dĩ cái đầu đã nhỏ như vậy nên giọng nói của cậu cũng cực kì nhỏ bé yếu ớt, lúc này lại hạ giọng khiến Dung Tỉnh phải căng hai bên tai ra mới có thể nghe được.

Còn may là rất nhanh sau đó An Miên khôi phục âm lượng như cũ.

Sở dĩ cảm xúc của cậu bỗng dưng mất kiểm soát là vì ngoại trừ Dung Tỉnh ra thì còn bởi trước đó gặp quá nhiều chuyện khác nữa.

Cơ thể đột nhiên thu nhỏ lại, bị đẩy vào một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, trái tim ngưng đập, trên đầu còn mọc ra hai cái lá. Hết thảy mọi chuyện đều khó có thể tiếp thu chỉ với vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi này.

Về phần Dung Tỉnh... suy đi tính lại thì lúc này chỉ Dung Tỉnh có khả năng giúp cậu mà thôi. An Miên cảm thấy, dù đối phương có chán ghét mình đến mức nào đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ tranh thủ cơ hội thử một chút.

"Lúc trước tớ gặp tai nạn giao thông." Cậu giải thích với Dung Tỉnh, "Sau khi tỉnh lại thì biến thành như này, rồi xuất hiện ở đây."

Phút chốc, ánh mắt Dung Tỉnh trở nên cực kì phức tạp, "Tôi biết."

"Cậu biết á?" An Miên sửng sốt một hồi, rồi nhanh chóng hiểu rõ tiền căn hậu quả, "Tin tai nạn đã truyền đến trường học rồi à?"

Dung Tỉnh gật đầu.

"Vậy cơ thể tớ thế nào? Cậu có thấy tớ không?" An Miên vội hỏi, "Tớ đang biến thành như này, vậy cơ thể tớ rốt cuộc là biến mất hay vẫn ở chỗ cũ?"

Dung Tỉnh nhớ lại chuyện kinh khủng lúc trước, sắc mặt sa sầm, "Cậu hỏi cái này làm gì?"

An Miên chợt rụt cổ lại, hạ giọng lần nữa, "Chẳng qua là tớ cảm thấy nếu cơ thể tớ vẫn ở đó thì tớ có thể tìm cách quay lại..."

"Tôi không biết cơ thể cậu bây giờ như nào," Dung Tỉnh lạnh mặt, "Tôi với cậu cũng không thân, sao cậu cảm thấy tôi sẽ biết những chuyện này?"

An Miên bĩu môi, buồn bực đứng dậy lần nữa.

Nhưng để tự cứu, để thoát khỏi trạng thái quỷ dị trước mắt, cậu không thể không tiếp tục nỗ lực, "Vậy cậu có thể giúp tớ đi tra một chút được không? Tìm cơ thể của tớ, giúp tớ xem một chút, nhìn qua một cái thôi là được rồi. Nếu có thể đưa tớ đi cùng thì càng tốt."

Sắc mặt Dung Tỉnh đột nhiên đen lại.

An Miên sợ tới mức rụt đầu lại, chạy ra sau chồng sách như một chú thỏ nhỏ.

Lát sau, An Miên dè dặt lộ ra nửa cái đầu, cẩn thận quan sát phản ứng của Dung Tỉnh.

Dung Tỉnh bị dáng vẻ này của cậu chọc cười, sắc mặt cũng dịu đi phần nào, chẳng qua vẫn cứng miệng như cũ, "Đừng mơ nữa, tôi không giúp cậu đâu."

Vừa nói xong những lời này, anh tiện tay mở laptop trên bàn lên.

"Tại sao?" An Miên tủi thân lí nhí hỏi nhỏ, "Cậu thực sự ghét tớ đến vậy à?"

Dung Tỉnh trầm mặc hồi lâu.

Sau đó anh hỏi cậu, "Nếu như cậu không thể nào quay trở lại cơ thể ban đầu nữa thì cậu định làm thế nào?"

Vấn đề này khiến An Miên ngẩn ra hồi lâu.

Thật lâu sau đó, cuối cùng cậu cũng run rẩy mở miệng, "Tớ không biết, tớ chưa từng nghĩ tới. Nếu tớ không quay về được thì tớ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tớ sẽ vĩnh viễn giống như thế này sao? Tớ..."

Vừa nói, An Miên lại như muốn bật khóc.

"Có lẽ vậy." Dung Tỉnh lạnh lùng đáp.

An Miên dùng sức lau khóe mắt mình, cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân, "Nếu thực sự như vậy thì tớ phải làm sao? Tớ cũng không thể cứ ở chỗ cậu như này mãi..."

"Sao lại không thể?" Dung Tỉnh lạnh nhạt hỏi lại.

An Miên không hiểu, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.

Dung Tỉnh vẫn duy trì thái độ lãnh đạm, lạnh như băng ấy, không để ý đến An Miên nữa mà thao tác trên con chuột, tra gì đó trên máy tính.

An Miên không nhịn được mà thò chân ra, lon ta lon ton chạy đến trước màn hình ngó ngó.

Dung Tỉnh đang xem một website mua sắm, từ khóa tìm kiếm không khỏi khiến An Miên có hơi bất ngờ.

L*иg hamster.

Mới đầu, Dung Tỉnh chỉ tìm một loạt l*иg hamster loại thường.

Sau đó đổi thành l*иg cỡ trung.

L*иg hai tầng.

Biệt thự cao cấp, xa hoa cho hamster.

An Miên ngẩng đầu nhìn Dung Tỉnh đang nghiêm túc chọn lựa, mờ mịt hỏi, "Tự nhiên cậu muốn nuôi hamster à?"

- ---

Editor có lời muốn nói: Chồng bé chọn mua nhà cho bé đấy.

Hết chương 3