Chương 2: Trừng phạt

Editor: Orsa Regina

Chương 2: Trừng phạt

"WC, phòng tắm, phòng bếp, ban công, bên kia là phòng của cậu." Bí Hiểu lục lọi trong ngăn tủ bên phải cánh cửa, lấy ra một cái chìa khóa và một cái thẻ ra vào.

"Cho anh."

Cậu nhanh chóng chạy vào phòng ngủ viết viết gì đó rồi lại lao nhanh ra ngoài, dán một tờ giấy trên cửa chính, trên đó viết bốn chữ lớn, "Thỏa thuận ở chung."

1. Không được tùy ý mở cửa phòng của bạn cùng phòng.

2. Không được tùy ý động vào đồ đạc của bạn cùng phòng.

3. Không được tùy ý dẫn bạn bên ngoài về.

4. Tạm thời chưa có.

Cậu vỗ vỗ cửa nói: "Anh thấy rõ chưa!"

"Không được tùy ý dẫn bạn về sao?" Bạn cùng phòng mới nhìn một chút, hỏi: "Nếu tôi có bạn gái thì sao? Cũng không thể đưa về à?""

Bí Hiểu gằn từng chữ nói: "Không-thể!"

"Rồi không được thì thôi, em trai thối hung dữ quá." Bạn cùng phòng mới cười một tiếng, lấy bút từ trong tay Bí Hiểu ra viết lên giấy: "Kính Thư Trì."

"Kính Thư Trì? Tên của anh à? Viết lên làm gì?" Bí Hiểu vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

"Đây không phải là thỏa thuận sao? Đương nhiên là phải ký tên để có hiệu lực rồi." Kính Thư Trì trả lại bút cho cậu.

Bí Hiểu nhíu nhíu mày, do dự một hồi, cuối cùng mở nắp bút ra ký lên giấy, "Họ Kính, đúng là rất hiếm thấy đấy."

"Bí Hiểu? Họ của cậu cũng không phổ biến nhỉ."

"Ừ." Bí Hiểu nhét bút lại vào trong túi, cuối cùng cũng không chống cự hắn nhiều như vậy nữa, sắc mặt thoải mái hơn, nói: "Anh có thể thoái mái làm quen."

"Xem ra bình thường cũng có người đọc sai nhỉ." Kính Thư Trì kéo vali vào trong.

"Khá ít người có thể đọc đúng." Bí Hiểu nhìn vali của hắn, hỏi: "Vali nhỏ như vậy, có thể đựng cái gì?"

"Không đựng được nhiều lắm." Kính Thư Trì ngồi trên ghế sopha, mở vali ra, bên trong có một bộ ga trải giường và một vỏ chăn màu xám tro nhạt, một hai bộ quần áo và một chiếc IPad.

"Vali nhỏ như vậy anh đựng được cái gì?" Bí Hiểu đi tới, mở cửa phòng ngủ nói: "Ngoại trừ mấy đồ này ngay cả chăn bông anh cũng không có, buổi tối anh ngủ thế nào?"

"Tôi biết." Kính Thư Trì lấy đồ đạc ra, đẩy chiếc vali nhỏ vào trong góc phòng ngủ, vừa đi ra vừa nói: "Điều thứ nhất thỏa thuận ở chung, không được tùy ý mở cửa phòng của bạn cùng phòng."

Hắn cười chỉ chỉ Bí Hiểu và cánh cửa, hỏi: "Thỏa thuận này chỉ nói không được, nhưng cuối cùng thì nên phạt gì đây?"

Bí Hiểu đánh một cái vào tay đẩy cửa, rất không tình nguyện nói: "Là lỗi của tôi, vậy anh nói nên làm gì?"

Kính Thư Trì lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm bản đồ trên điện thoại, "Cách đây 3km có một siêu thị, bây giờ là chín giờ, vẫn có thể đi mua sắm."

"Vậy nên?" Bí Hiểu dựa vào cửa nói.

Vậy nên cậu đã bị kéo đi siêu thị mua đồ, không những phải trả tiền taxi mà còn phải đẩy cái xe đẩy hàng siêu to khổng lồ này nữa.

Chín giờ tối, trong siêu thị có rất nhiều người. Đây là một siêu thị lớn, từ đồ tươi sống đến đồ nấu chín, từ bẫy chuột đến máy giặt, tóm lại là tất cả những gì có thể nghĩ đến ở đây đều bán.

Nếu là người khác bảo cậu đi mua đồ trong siêu thị cậu chắc chắn sẽ từ chối, có thời gian rảnh ở chỗ này đốt thời gian thì chẳng bằng cậu ở nhà chơi hai ván game còn hơn.

Mấy cửa hàng tiện lợi ở cổng tiểu khu cũng đủ với cậu rồi, dù sao cậu cũng chỉ mua một số đồ dùng hàng ngày và ít đồ ăn vặt, nhà bếp trừ khi nấu mì ra thì cậu cũng không động tới cho nên cũng không cần mua thức ăn.

Nhưng cậu không thể để mấy quy tắc mình đặt ra tự vả mặt mình được, phạm quy thì bị phạt, cậu không oán cũng không hận.

Trong xe đẩy có một chiếc bàn chải đánh răng điện, loại này rất đắt tiền, Bí Hiểu đoán người này khả năng cao là con ông cháu cha, bởi vì lười xếp đồ nên không mang theo cái gì cả, thiếu gì thì đi mua là được.

Cậu nhìn giá trên đống đồ ăn vặt này, trong lòng hơi hoang mang. Vốn dĩ hôm nay được trả lương, có thể khao bản thân một bữa tốt tốt một xíu, nhưng với tình hình hiện tại, không biết tên phú nhị đại* này còn muốn mua bao nhiêu nữa, chỉ nhắc đến đống đồ của hắn ta cũng đủ nặng rồi, tốt nhất là đừng mua thêm đồ ăn vặt nữa.

(*)Đời con cháu của những nhà giàu hoặc có thế lực trước đó

Đi ngang qua khu đồ ăn nhanh, trên kệ bên trái có tôm hùm càng cay, gà bobo và các loại rau củ hầm, mùi thơm nồng xông vào mũi khiến cậu có chút đói bụng. Món mì heo hầm cậu ăn ở quán cà phê lúc tối cũng không no lắm, cậu vốn thích ăn cay, vừa ngửi thấy thì không thể đi được nữa, ngây ngốc đứng trước hàng tôm hùm càng đỏ một phút đồng hồ.

"Muốn ăn à." Kính Thư Trì nhìn sang, "Nghe có vẻ rất cay."

"Mùi rất thơm.” Bí Hiểu nói: "Tránh ra, anh nằm trên xe làm gì, có cần người đẩy xe nữa không?"

"Cậu không định mua sao?" Kính Thư Trì đứng sang bên cạnh, tránh đường cho cậu.

"Không mua không mua, đồ ăn ở đây không ngon, tôi mua rồi." Cậu nhanh chóng đẩy xe rời khỏi khu đồ ăn nhanh.

Kính Thư Trì nhìn sang dì bán tôm càng đỏ, sắc mặt trong nháy mắt tái xanh, vội vàng gọi: "Sao cậu lại chạy, đợi tôi với!"

Nếu không chạy thì bụng cậu sẽ réo lên mất, Bí Hiểu nghĩ.

Thực sự thì tôm hùm càng đỏ ở siêu thị này không ngon lắm, cay nhưng hơi khô, cũng không thơm lắm. Cậu thích mùa hè vừa làm xong cùng bạn bè nửa đêm đi tông lào ngồi trước cửa hàng, vẫy tay hô: "Ông chủ, ba cân* tôm hùm, một két bia!"

(*)1 cân TQ = 0,5kg => 3 cân = 1,5kg



Mua ba cân tặng một cân là chuyện bình thường, gọi một két bia uống không hết cũng có thể trả lại, quan trọng là phải thể hiện được không khí. Sau đó vừa uống bia lạnh vừa ăn, ban đêm mùa hè là thoải mái nhất.

Kính Thư Trì bỏ mấy chai bia vào xe đẩy, "Cậu thành niên chưa?"

"Thành niên hay chưa thì liên quan gì? Anh lấy mấy chai bia này làm gì chứ?" Bí Hiểu bực bội nhìn đồ đạc chất thành núi trong xe đẩy, mua đủ thứ, nào là đồ ăn, đồ uống, quần áo, thậm chí còn mua cả đồ lót và tất.

"Tôi nói này, anh có tiền không có chỗ tiêu hả, mấy thứ này mang từ nhà đi không phải tốt hơn sao?"

"Cậu thành niên chưa?" Kính Thư Trì tiếp tục hỏi.

"Chưa." Bí Hiểu lườm hắn, nói.

Kính Thư Trì vỗ vỗ vai cậu, vừa cười vừa nói: "Vậy đừng uống trộm bia của anh nhé em trai thối."

Bí Hiểu vùng vai ra, không vui nói: "Hừ, ai là em trai thối, phải gọi là anh Bí!"

"Ừ, anh Bí." Kính Thư Trì chỉ vào một hướng, "Đi thôi! Anh Bí!"

"Anh còn muốn mua gì nữa! Thế này còn chưa đủ sao? Lần sau mua tiếp được không?" Bí Hiểu tựa vào tay cầm, chậm rãi đi tới.

"Lần sau anh Bí sẽ đẩy xe free cho tôi à?" Kính Thư Trì ném một cái khăn mặt vào trong.

"Mặt mũi anh còn không có còn mua khăn làm gì." Bí Hiểu nhỏ giọng lầu bầu.

"Cậu nói gì?" Kính Thư Trì hỏi.

"Tôi nói!" Bí Hiểu nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù lần sau anh có cầu xin tôi, gọi tôi là bố, tôi cũng sẽ không đi cùng anh!"

"Mơ đẹp thật, lông còn chưa mọc đã nghĩ đến làm bố rồi!"

Bí Hiểu bực bội, đẩy nhẹ xe nhàng đi, lại tình cờ đυ.ng vào mông Kính Thư Trì, khiến cho hắn loạng choạng mấy bước.

"Này! Tính ám sát bạn cùng phòng hả?" Kính Thư Trì đứng vững, quay lưng lại nắm lấy tay cầm xe đẩy hàng, "Cẩn thận một chút."

"Làm như thân quen lắm, tránh ra, ai bảo anh đứng trước tôi làm gì?" Bí Hiểu cầm lấy tay cầm lắc lắc hai cái.

"Đi cùng nhau là quen nhau rồi, lúc nãy ở quán cà phê tôi có cảm giác chúng ta rất hợp nhau." Kính Thư Trì đi vòng qua, sóng vai đi cùng cậu.

"Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa hỏi anh, có phải anh đã hỏi chỗ làm của tôi ở đâu đúng không?" Bí Hiểu hỏi.

"Tôi hỏi ai đây, chị Lan có biết không?" Kính Thư Trì nói.

"Đúng rồi, không biết." Bí Hiểu lắc đầu, "Này, chuyện này thật kỳ lạ, hôm nay tôi nhìn anh thế nào cũng cảm thấy khó ưa, chẳng lẽ tôi dự đoán được anh sẽ là bạn cùng phòng mới?"

"Chúng ta là duyên phận," Kính Thư Trì ném một hộp trái cây vào trong xe, "Duyên phận đến, dù có ở đâu cũng đều phải gặp thôi."

Bí Hiểu nhìn phía trước, quầy thu ngân đang ở rất gần rồi, cậu nghĩ một hồi, thấy Kính Thư Trì đi qua đi lại lấy đủ thứ, sau đó cậu phóng mạnh một cái chạy như bay về phía quầy thu ngân.

"Này! Nhóc con kia chạy nhanh quá." Một người qua đường thở dài nói.

"Anh Bí! Sao cậu lại chạy!" Kính Thư Trì hô lên.

Hắn đồ chạy tới trước quầy thu ngân, "Tôi còn chưa mua xong."

"Siêu thị sắp đóng cửa rồi! Anh còn muốn mua gì nữa! Đống này đủ cho anh dùng một năm đấy!" Bí Hiểu bực bội nói, nhận lấy hàng, ba chữ lớn màu đỏ đập vào mắt, "Đại hồng bào? Anh mua làm gì?"

"Cho cậu." Kính Thư Trì cười lên, "Không phải cậu thích à?"

Bí Hiểu sắc mặt cứng đờ, đang muốn nói nhưng lại không biết nói gì, nói mình không thích đại hồng bào, ghét đại hồng bào nhất à? Nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của người ta, nói như vậy có tổn thương quá không.

"Đắt quá." Cậu nói.

"Tiền tôi tiêu còn không hết." Kính Thư Trì lấy điện thoại di động ra quơ quơ.

"Xì." Bí Hiểu huých cùi chỏ vào hắn, "Anh khiêm tốn chút được không."

Kính Thư Trì chỉ vào xe đẩy hàng và nói: "Cái này khiêm tốn à?"

"Được rồi." Bí Hiểu bất đắc dĩ nói, "Lấy thêm túi nilong!"

Năm túi đầy ắp, bị phạt nên Bí Hiểu xách ba cái.

Vừa ra khỏi quầy thu ngân, Kính Thư Trì đứng tại chỗ bất động, hắn cau mày không biết đang nghĩ cái gì. Người qua đường nhìn họ như con khỉ, dù sao cũng chẳng mấy ai mua đồ mà năm túi đầy ắp như thế này.

Trong siêu thị vang lên âm nhạc du dương, có nghĩa là sắp đóng cửa, bọn họ quanh quẩn ở đây cũng hơn một tiếng, nếu còn không đi ra sẽ bị đuổi ra ngoài.

"Đi thôi!" Bí Hiểu gọi, cậu đặt túi xuống đất, khom người hỏi: "Lại sao nữa! Anh không mệt thì tôi mệt chết đây này, anh thử xách ba túi mà xem!"

"Tôi quên mua một thứ." Kính Thư Trì dường như muốn đặt túi đồ xuống đất.

"Thiếu gia Kính à!" Bí Hiểu gọi, "Ngài còn muốn mua cái gì nữa! Siêu thị đóng cửa rồi!"

"Chăn, tôi chưa mua chăn."

"..." Bí Hiểu thở dài, "Tôi có, anh có thể dùng tạm một đêm được không?"

"Cũng không phải là không được nha." Kính Thư Trì nhướng mày cười, xoa xoa lòng bàn tay, trước khi cầm túi đồ lên còn nói: "Đi thôi anh Bí, gọi taxi!"

"Sao không phải là anh gọi?" Bí Hiểu bất mãn nói.

"Bởi vì tôi mua tôm hùm càng đỏ rồi." Kính Thư Trì lắc lắc cái túi trong tay.

Bí Hiểu ngạc nhiên, hỏi: "Anh mua lúc nào? Sao tôi không biết?"

"Bởi vì cậu ngốc đó, anh Ngốc(*)."

(*) Tên của Bí Hiểu là 贲晓 phát âm (pinyin) là "Bēn xiǎo", còn ngốc là 笨 pinyin là "bèn". Vì Bí Hiểu bắt anh Trì gọi là "贲哥" (anh Bí) nên xảy ra sự đồng âm giữa 贲哥 Bēn gē và 笨哥 Bèn gē. Đầu chương anh Trì cũng có nói tên của Bí Hiểu dễ bị đọc nhầm.

"Thanh một(*)! Thanh một! Đầu óc anh có vấn đề đúng không!"

(*)Trong chữ Bēn có thanh một, là thanh điệu trong tiếng Trung, biểu thị như trên hình:



Còn chữ Bèn (ngốc) là thanh bốn.

Phía sau vang lên tiếng loa: "Đóng cửa, đóng cửa rồi! Đừng mua sắm nữa! Ai thanh toán thì mau thanh toán, ai về nhà thì mau về nhà đi!"