Chương 6: Lẩu (tiếp)

Editor: Orsa

Tờ giấy kẹp trên trán Bí Hiểu bị thổi bay lên một chút, Kính Thư Trì nói: "Nói thật đấy, anh Bí, chưa ai nói cậu rất dễ thương sao?"

Nếu không phải cơm chiên trứng đến kịp lúc, Bí Hiểu cảm thấy mình thực sự có thể ấn đầu hắn xuống bàn đánh cho một trận, tốt nhất là có thể đánh rụng vài cái răng trắng của hắn.

"Răng trắng, hừ, Kính Thư Trì, tôi khuyêncanh nên yên phận đi, tính tôi không tốt như anh tưởng đâu. Học kỳ trước có một tên to gan đến gây sự với tôi, tôi làm cho mặt hắn sưng cả tháng không lành, trước khi anh chọc tức tôi, hãy nghĩ kỹ xem kết quả sẽ ra sao!" Bí Hiểu nói một cách hung dữ, rồi gắp một miếng củ cải chua bỏ vào cơm chiên trứng, ăn ngấu nghiến hai miếng.

Đói quá, nhưng cơm này thật ngon, độ dầu vừa phải.

"Ồ, hóa ra là một tay anh chị trong trường à," Kính Thư Trì lại nhe hàm răng trắng cười, "Vậy nam thần của trường các cậu là ai?"

Bí Hiểu đắc ý chỉ vào mình, nói: "Vẫn là tôi."

"Một người chiếm hai danh hiệu? Không hay đâu nhỉ?"

"Biết làm sao được, nhưng, Chúa đóng một cánh cửa này cho tôi, tất nhiên cũng mở ra một cánh cửa sổ khác, nếu không tôi còn có thể thêm danh hiệu học sinh giỏi nữa." Bí Hiểu nói một cách khá trơ trẽn.

"Tôi thấy trong hai danh hiệu này, cậu nên nhường ra một cái." Kính Thư Trì nói rất nghiêm túc.

"Nhường ra?" Bí Hiểu ngừng lại, "Đây đâu phải tôi tự gắn cho mình, đây là thứ bẩm sinh, không phải tôi muốn nhường là nhường được."

Nồi lẩu đỏ rực được bưng lên, trên mặt nổi một lớp ớt dày, sắc mặt Kính Thư Trì hơi thay đổi, hỏi nhân viên phục vụ: "Xin lỗi, chúng tôi không phải gọi hơi cay sao? Có phải lấy nhầm không?"

"Không nhầm đâu ạ?" Nhân viên phục vụ nghiêm túc nói: "Đây chính là hơi cay."

Anh ta chỉ vào bàn bên cạnh, "Kia mới là cay bình thường."

Kính Thư Trì nhìn theo tay anh ta, thấy bàn bên cạnh, nồi lẩu phủ kín một lớp ớt dày đặc.

Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Kính Thư Trì, Bí Hiểu cười, cậu nói: "Này, anh được không đấy, không được thì nhận thua sớm đi."

"Anh Bí à," Kính Thư Trì làm vẻ mặt đáng thương, nói: "Tôi không được."

Bí Hiểu cười: "Đàn ông không được nói mình không được." Nói rồi cậu cầm đũa, gắp bớt ớt trên mặt ra, đầy một đĩa.

Dù vậy, sau khi Kính Thư Trì nếm thử một miếng ruột ngỗng, hắn vẫn kêu lên, "Sao vẫn cay thế này?"

"Thế này mà anh cũng chịu không nổi à?" Bí Hiểu bật cười, cậu đưa tờ giấy trước mặt mình qua, nói: "Vậy anh đến đây làm gì? Chỗ này có mấy món không cay đâu, độ cay này thôi mà cũng chịu không nổi, tôi xem sau này anh ăn cái gì."

Kính Thư Trì bụm miệng, có vẻ vẫn chưa hết cay, Bí Hiểu vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, nói: "Làm ơn lấy cho một cái bát nhỏ, cảm ơn."

Khi bát được mang tới, Bí Hiểu rót một ít trà vào, rồi đặt trước mặt Kính Thư Trì, nói: "Anh nhúng qua rồi hãy ăn. Còn nữa, anh chỉ cho mỗi dầu mè thế này không ngon đâu, phải như tôi này." Bí Hiểu chỉ vào bát gia vị phong phú của mình.

Kính Thư Trì bắt chước, cho đủ thứ vào bát của mình, lại rót thêm chút giấm, trước khi ăn nhúng qua nước lẩu rồi chấm chút dầu mè, cuối cùng cũng có thể ăn được.

"Ngày nào cũng ăn cay thế này, các cậu thực sự chịu được sao?" Kính Thư Trì cười khổ nói: "Xem ra để tồn tại, tôi phải đi tìm quán nào không cay mới được."

"Sao lại không chịu được, tôi nói cho anh biết, quen rồi sẽ ổn thôi. Tôi có một người bạn trước đây cũng mới chuyển trường đến, lúc đầu cũng không ăn được cay, bị tôi ép ăn mỗi ngày. Bây giờ chẳng phải vẫn ổn sao, một bữa không đυ.ng đến cay là không chịu nổi." Bí Hiểu gắp một miếng thịt cua, lăn qua bát dầu một vòng, rồi bỏ vào cơm, trộn lẫn ăn một miếng, vẻ mặt rất hài lòng.

"Vậy phiền anh Bí giúp tôi luyện tập nhé." Kính Thư Trì cười nói.

"Tôi giúp anh uyện kiểu gì? Anh đâu phải bạn học của tôi, tự luyện đi." Bí Hiểu nói.

Lúc này, điện thoại của Bí Hiểu kêu vài tiếng, cậu ngậm ống hút, vừa uống sữa đậu nành vừa mở điện thoại xem tin nhắn.

- "Chủ nhà": À phải rồi, Tiểu Bí này, chị quên nói với em, Kính Thư Trì cùng trường với em đấy. Mai các em nhập học phải không, nó một mình đến đây học, em chăm sóc nó một chút nhé.

"Khụ khụ khụ." Bí Hiểu bị sặc một ngụm sữa đậu nành, vội vàng đưa tay xin giấy từ Kính Thư Trì, "Giấy!" Cậu nói không rõ ràng.

Bí Hiểu bụm miệng, mặt ho đến đỏ bừng.

"Anh Bí, không sao chứ?" Kính Thư Trì hỏi.

"Có chứ!" Bí Hiểu trừng mắt nhìn hắn, đưa tin nhắn của chị Lan cho hắn xem, nói: "Anh là học sinh trường chúng tôi á?!"

"Đúng vậy." Kính Thư Trì gật đầu.

"Sao anh không nói với tôi!" Bí Hiểu giận dữ nói.

"Cậu cũng đâu có hỏi?" Kính Thư Trì cười nói: "Anh Bí à, giúp tôi luyện tập đi, ăn cay ấy."

"Hừ! Tôi giúp anh luyện cái khỉ gì!" Bí Hiểu tiếp tục nổi giận, tờ giấy kẹp trên trán rơi xuống, cậu bực bội ném vào thùng rác.

"Anh suốt ngày gọi tôi là trẻ con, tôi cứ tưởng anh bao nhiêu tuổi rồi, chỉ là trông trẻ thôi, thế này chẳng phải cũng mới cấp ba sao? Đắc ý cái gì chứ, sau này anh mà gọi tôi là trẻ con một lần nữa, tôi cho anh biết hai chữ "anh chị" viết như thế nào." Bí Hiểu tức giận xắn tay áo lên, đập hai bàn tay xuống bàn.

Những người xung quanh lại nhìn qua.

"Anh Bí à, bình tĩnh!" Kính Thư Trì vội vàng nói: "Tôi đã thành niên rồi, tôi 19 tuổi rồi."

Bí Hiểu 17 tuổi vẫn không phục, nói: "Anh cũng chỉ là học sinh cấp ba thôi, chỉ cần ở trường của tôi, tôi chính là anh!"

"Này cậu học sinh," một ông chú phía sau vỗ vai cậu.

"Gì?" Bí Hiểu bực bội quay đầu lại.

"Cậu học trường nào thế?" Ông chú hỏi.

"Trường cấp ba số 12! Ông muốn làm gì?" Bí Hiểu lúc này trên trán như đang đề bốn chữ, có gì nói nhanh đi.

"Không có gì, con trai tôi năm sau lên cấp ba, tôi muốn tránh rắc rối." Ông chú gật đầu, quay lại.

"Đệt!" Mặt Bí Hiểu méo xệch vì tức giận, từ khi gặp tên này, hai ngày nay cậu sống trong trạng thái bực bội vô hạn. Thật sự muốn, cậu nhìn hàm răng trắng của Kính Thư Trì, muốn cho ai đó biết thế nào là sự trừng phạt của xã hội.

Kính Thư Trì cười đến không thở nổi, hắn cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: "Anh Bí à, cậu lớp mấy?"

"Lớp 11!"

Kính Thư Trì đưa tay ra, "Bạn cùng phòng, bạn cùng trường kiêm đàn em anh chị của tôi, sau này nhớ che chở tôi nhé!"

Bí Hiểu nghiến răng, vỗ một cái gạt tay hắn ra, "Cút đi!"

Tác giả có lời muốn nói: Ăn xong về, Kính Thư Trì chui vào nhà vệ sinh nửa tiếng không ra.

Bí Hiểu vừa gả họa vui mừng vừa lo hắn sẽ chết trong nhà vệ sinh.

Thôi được, lẩu uyên ương thì lẩu uyên ương vậy.

Hừ, không thể nào ăn lẩu cùng tên ngốc này nữa đâu!