Học Trưởng, Anh Thật Phiền

6.17/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Xin chào. Tôi là Đường Bách Ngọc. Năm nay tôi đã là sinh viên năm ba của trường đại học y danh giá nhất thành phố. Nói ra thì cũng có chút tự hào vì bản thân đó giờ không nghĩ là sẽ vào được chỗ này, …
Xem Thêm

Chương 1-1
Ting ting ting.

Tiếng chuông điện thoại réo rắt,vang khắp căn hộ cao cấp. Chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể cảm thấy chỗ này nhất định không hề rẻ.

"Alo."

Giọng nói dịu dàng dễ nghe,rất dễ nhận ra là âm thanh của phụ nữ. Mà người phụ nữ này nhất định là một mĩ nhân. Chỉ thấy cô ấy vẻ mặt có chút lạnh nhạt,gương mặt thanh tú dễ nhìn,làn da đặc biệt trắng như sứ,tóc đen búi cao,trên người còn có treo một chiếc tạp dề. Xem ra người phụ nữ này là một nội trợ.

"Em biết rồi. Dù có bận cũng nhớ chiếu cố bản thân nhé."

Dứt lời liền gác máy.

Cô hai mắt ánh lên sự mệt mỏi,lông mày nhíu lại,bàn tay day day hai bên thùy dương. Thân người mệt mỏi dựa tường,thở hắt ra một cái.

"Mẹ,là cha gọi sao?"

Âm thanh non nớt của trẻ nhỏ đột ngột từ sau lưng cô vang lên,khiến toàn thân cô có vẻ chấn động. Chỉ thấy cô quay lại nhìn đứa trẻ phấn nộn bộ dạng đáng yêu trong bộ đồ ngủ,tuy non nớt nhưng gương mặt lại có đường nét,không khó nhận ra lớn lên nhất định trở thành nam nhân tuấn lãng vô cùng.

"Viên Viên sao con không ngủ?"

Cô ngồi xổm xuống,yêu thương vuốt tóc mềm của hắn.

"Mẹ,cha không về sao?"

Ánh mắt cô chợt hiện lên vẻ cô đơn,chớp chớp một cái liền khôi phục bộ dạng bình thường. Cô yêu thương đứa nhỏ,ôm chặt hắn vào lòng. Thật dịu dàng nói.

"Viên của mẹ,ngoan đi ngủ. Ngày mai chúng ta phải dậy thật sớm."

Đứa nhỏ ngoan ngoãn để cô ôm,hai cánh tay nhỏ vụng về ôm cổ cô. Chỉ nghe thấy giọng hắn có chút khàn khàn.

"Chúng ta lại phải chuyển nhà sao..."

Cô vỗ về lưng hắn,không nói.

Cô bế đứa nhỏ đi về phía phòng ngủ rộng lớn,đặt hắn lên nệm êm,miệng khe khẽ hát ru hắn.

Đứa nhỏ hai mắt nhắm lại có chút mơ màng bật thốt.

"Mẹ,chúng ta sẽ đi đâu?"

Dứt lời liền có chút mê mang của cơn buồn ngủ ụp tới. Hơi thở dần trở nên đều đều. Cô khẽ thất thần,khe khẽ bật thốt.

"Chúng ta sẽ tới tỉnh A..."

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Đó đã là lần thứ tám chúng tôi chuyển nhà.

Vì công việc của cha tôi nên ngay từ nhỏ tôi đã phải tập quen với cảnh luôn thay đổi chỗ ở. Ban đầu thì có chút cảm giác khác lạ,hứng thú nhưng dần dần,số lần chúng tôi chuyển đi vượt quá con số năm. Tôi chỉ cảm thấy thật tẻ nhạt.

"Viên,chúng ta tới rồi."

Tôi dứt ra khỏi suy nghĩ,bình tĩnh nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua cửa kính.

Tỉnh thành rất khác với thành phố.

Cây cối rất nhiều,những ngôi nhà chỉ cỡ hai tầng lầu mà thôi. Không khí thoáng mát,lại yên tĩnh. Nhìn thật có chút giản dị.

Tôi thành thạo mở cửa,thân người nhỏ nhắn nên phải dùng sức để nhảy xuống. Cảm nhận gió qua từng tấc da tấc thịt. Hai bên tai yên tĩnh đến lạ thường. Tôi không khỏi suy nghĩ,nơi này có lẽ cũng không tệ như tôi đoán.

"Viên,đi thôi."

Tôi nhìn người phụ nữ khí chất nhã nhặn thanh tú bên cạnh,rất ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay to của bà.

Chúng tôi có chút sững sờ nhìn ngôi nhà sẽ là chỗ ở của chúng tôi. Thật không ngờ lại giản dị đến nhường này. Thứ lỗi cho đứa trẻ từ nhỏ đã sống trong căn hộ như tôi. Bây giờ nhìn ngôi nhà,liền có chút muốn cảm thán.

"Mẹ vô thôi."

Tôi khẽ kéo bà vẫn đang thẫn thờ. Nhìn bà không có vẻ gì thất vọng mà là vẻ mặt tìm thấy lại những cảm xúc thân thuộc. Bà vốn xuất thân từ tỉnh thành mà. Có lẽ rất lâu rồi mới tìm thấy được cảm giác thân quen gần gũi như vậy nên nhìn bà rạng rỡ vô cùng.

Tôi khẽ nghĩ,xem ra chuyến đi lần này có vẻ không tồi.

Tôi đi một vòng khắp căn nhà của chúng tôi. Ngôi nhà này nếu so với những căn khác ở đây thì có vẻ là tốt nhất.

Sân vườn nhỏ,nhà hai lầu,ba phòng ngủ,hai phòng tắm,phòng khách còn có cả nhà bếp cùng sân thượng. Thật không tệ đâu.

"Ôi chao? Hai người mới tới ư?"

Tôi theo tiếng nói của ai đó nhìn ra bên ngoài,chỉ thấy trước hàng rào là một người phụ nữ tuổi cũng tầm tầm mẹ tôi. Bà ta vẻ mặt ưa nhìn chất phác,lại có chút gần gũi vui vẻ nhìn chúng tôi cười nói. Nghe bà ta giới thiệu,tôi nhận ra bà ta lại là hàng xóm đối diện nhà chúng tôi.

Mụ mụ của tôi vui vẻ niềm nở nói chuyện khách sáo cùng bà. Chợt thấy bà ta hai mắt sáng rực nhìn tôi. Lòng tôi khẽ run lên một chút,tôi liền lễ phép cúi chào.

"Chào bác. Cháu là Lương Viên."

"Ai ui,nhìn xem đứa nhỏ này thật đáng yêu!"

Mụ mụ của tôi cười rộ lên,khách sáo đón nhận,còn tôi thì chỉ im lặng ngầm thừa nhận. Tôi tự thấy bản thân cũng không tệ.

"Hai mẹ con có muốn tối nay qua bên nhà tôi dùng bữa không? Xem như tiệc chiêu đón."

Tôi kinh ngạc một chút,không nghĩ đến người dân ở đây lại hiếu khách đến vậy. Tôi trầm mặc đứng bên cạnh,không xen vào nhìn hai người phụ nữ trước mắt vui vẻ chuyện trò.

Mụ mụ gương mặt có chút nhuộm hồng,đưa đẩy từ chối.

"Như vậy thật phiền gia đình chị quá."

"Cô đừng nói vậy. Tôi sẽ buồn đấy! Chỉ là một bữa cơm,đừng bỏ qua tâm ý của tôi chứ." Bà ta tuy đang trách cứ nhưng vẻ mặt lại vô cùng hòa nhã. Mụ mụ có vẻ siêu lòng,bà quay lại nhìn tôi. Ý muốn hỏi tôi thấy thế nào.

Tôi suy nghĩ chuyện này có vẻ tốt với chúng tôi. Rất thật lòng gật đầu.

Cái gật đầu của tôi đổi lấy tiếng cười vui vẻ của hai người.

"Ai ui,Lương Viên thật ngoan. Tới đây,kêu cô một tiếng thím ba nào."

"Vâng,thím ba." Tôi ngoan ngoãn kêu càng khiến bà ấy vui đến mặt đều như nở hoa.

Trò chuyện vui vẻ một hồi,thím ba liền nhanh chóng tạm biệt chúng tôi. Tôi nhìn bà chạy về phía căn nhà nhỏ nhắn đối diện. Cảm thấy thật chất phác.

Tôi không nhìn nữa,cùng mụ mụ vào nhà sắp xếp đồ đạc cho gọn. Loay hoay một hồi cũng tới chiều. Mắt thấy thời gian,bà khẽ thúc tôi đi sửa soạn thật tốt.

Một lúc sau,hai chúng tôi đứng trước cửa nhà đối diện. Mụ mụ một tay nắm tay nhỏ của tôi,tay còn lại xách một giỏ hoa quả.

Tính tang.

Tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi. Tai tôi nghe thấy tiếng sàn nhà kêu,tiếng bước chân chạy loạn rồi tiếng lục đυ.c mở cửa.

Trong đầu tôi cứ ngỡ là sẽ thấy bà thím hàng xóm xuất hiện với nụ cười niềm nở đón khách. Nhưng hiện tại tôi kinh ngạc nhìn đôi mắt to tròn sáng lấp lánh trên gương mặt nhỏ trắng nõn phấn nộn. Hai má hồng căng mịn,đôi môi nhỏ chúm chím còn có quả đầu búi hai bên. Trông đáng yêu vô cùng.

Đó là lần đầu tôi gặp em.

"Chào cô ạ."

Âm thanh như tiếng chuông bạc phát ra từ miệng em,lần đầu tôi nhận ra rằng cũng có loại âm thanh dễ nghe đến như vậy.

Tôi không biết mụ mụ và em đã nói những gì,chỉ thấy em chớp hai mắt to nhìn tôi một lúc rồi kéo hai mẹ con tôi vào bên trong.

Tâm trạng tôi đi từ bất ngờ này sang đến bất ngờ khác. Tôi không tin được em đứng trước tôi chỉ hiện lên vẻ mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn. Tôi có chút hoài nghi không biết em có nhìn rõ gương mặt có chút suất chúng của tôi hay không?

Có vẻ do lòng tự trọng hơi bị tổn thương nên suốt cả buổi tối,tôi chỉ không nhịn được mà luôn liếc nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu như nàng công chúa nhỏ của em.

Tôi nghe thấy tên em là Đường Bách Ngọc. Một cái tên vô cùng ngọt ngào. Tôi khẽ lẩm bẩm ở trong lòng.

Bách Ngọc, Bách Ngọc.

Càng đọc càng thấy dễ nghe.

"Bách Ngọc! Nhìn xem con vụng về ăn bánh rơi vãi này."

Tôi khẽ liếc mắt nhìn em vụng về cầm khăn tay,khóe miệng và hai tay nhỏ đều dính kem trắng,dĩa bánh trước mắt thì đã hết sạch tự bao giờ.

Em rất ngoan ngoãn lau sạch chỗ bánh vụn và kem,đổi lấy sự hài lòng của thím ba. Mụ mụ thấy em đáng yêu như vậy,nhịn không được mà khen ngợi.

"Bách Ngọc thật ngoan."

"Ai ui,con bé rất cứng đầu. Khó có khi nào thấy nó ngoan như vậy."

Bà thím gương mặt cười muốn nhuộm hồng,bàn tay vỗ về đầu nhỏ của Bách Ngọc rồi lại tiếp tục nói nói cười cười cùng mẹ tôi.

Tôi cảm thấy bụng cũng muốn no căng nên buông dĩa xuống. Tôi định là sẽ uống một hớp nước lạnh,nhưng tôi khá bất ngờ nhìn em nhỏ nhắn ngoan ngoãn rót nước đưa cho tôi.

Tim tôi không khỏi có chút hồi hộp.

Tôi nhìn em.

Em không nhìn tôi. Em nhìn dĩa bánh của tôi.

Tôi có thể cảm thấy não mình hơi nhức. Tự hỏi đây có phải là hành động hối lộ của em hay không?

"Bách Ngọc,cho em."

Tôi từ tốn đẩy dĩa bánh tới trước mặt em,nhìn em cả gương mặt như bừng sáng,vui vẻ cười rộ lên nhìn tôi gật đầu thật mạnh rồi không khách khí tàn phá dĩa bánh của tôi.

Tôi khóe miệng không nhịn được muốn cười,ngại mọi người nhìn thấy nên tôi lấy tay che lại,nghiêng đầu sang một bên. Tôi cười đến vui vẻ.

Cảm thấy em dễ thương đến chết người.

Tôi khẳng định bản thân mình không ổn rồi. Không thể tin được Lương Viên tôi lại biết được cảm giác trúng tiếng sét ái tình ở độ tuổi này. Tôi không khỏi cảm thán một cái thật sâu ở trong lòng.

Tôi nhịn không được lại liếc mắt lén nhìn em. Trông thấy bộ dạng vui vẻ ăn bánh,khóe miệng và hai tay em lại bắt đầu có dấu hiệu dính đầy kem. Tôi nhịn cười đến muốn nội thương.

Chết tiệt! Em thật sự rất đáng yêu!

Mắt thấy em thích đồ ngọt như vậy,lại nhớ đến tên em,Đường Bách Ngọc.

Đại não tôi đột nhiên hiện lên ba từ: Đường Bánh Ngọt.

Tôi lần này chính là rất rất muốn cười phá lên.

Nhịn cười đến mức muốn sốc cả hông. Tôi không khỏi cảm thán vì sao em lại thích đồ ngọt đến vậy. Tên của em,rất đặc biệt đấy.

Cứ thế chúng tôi quây quần bên nhau như thế nào,kết thúc như thế nào,tôi ra về như thế nào. Tôi đều không để ý. Trong đầu tôi giờ đây chỉ toàn hình ảnh của Đường Bách Ngọc. Lần đầu trong đời,tôi cảm thấy không biết phải làm gì.

Khi tôi dứt khỏi suy nghĩ thì tôi có chút ngạc nhiên nhìn người đàn ông đã lâu rồi không gặp. Chỉ thấy ông mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt anh tuấn,nhìn thấy tôi ông sải bước thật nhanh đến,bế tôi lên cao. Có chút yêu thương gọi tên tôi.

"Lương Viên."

"Cha? Hôm nay được tan làm sớm sao?"

Ông vuốt tóc tôi,gật gật đầu. Một lúc sau chỉ thấy ông vui vẻ cười nói.

"Lương Viên,cha báo con tin tốt. Từ nay chúng ta không phải chuyển đi nữa."

Tôi và mụ mụ chính là bộ dạng bị kinh ngạc. Một lúc sau mụ mụ không khỏi kinh hô vui sướиɠ. Còn tôi chỉ cảm thấy não ong lên,người khẽ run.

Cái này được gọi là số phận sao?

Vừa gặp Đường Bách Ngọc,khả năng chuyển đi của tôi từ con số một trăm liền bị lùi tàn xuống cấp số không.

Tôi có chút ảo não trong lòng. Khổ sở rêи ɾỉ ra tiếng.

Xem ra bản thân đã bị trói rồi. Cũng thật đau buồn. Tôi có chút yêu ớt cười một cái,nhưng lòng lại thấy ngọt như mật đường.

Cứ thế tôi tiếp tục cuộc sống nhàn hạ vui vẻ ở tỉnh thành này. Tôi chứng kiến Bách Ngọc lớn lên từng chút từng chút một,nhìn em trưởng thành ngày càng thanh tú,càng lúc càng có phong cách thiếu nữ. Tôi ngoài mặt tuy là bộ dạng cười như gió xuân ấm áp,nhưng trong lòng khổ sở đến muốn điên người.

Người trong lòng suốt hơn hai mươi năm ở gần như vậy chỉ có thể tiếp xúc nói chuyện cùng em,lại không thể đem em một phát bỏ vào bụng. Tôi càng lúc cảm thấy bản thân biếи ŧɦái đến đáng sợ rồi.

"Viên Viên,con có thư báo này."

Nghe thấy giọng nói của mụ mụ,tôi dứt khỏi suy nghĩ của bản thân,để xuống tấm hình của Bách Ngọc lại quyển album toàn ảnh em tôi lén chụp. Tôi nhanh chóng sải bước xuống nhà, đi tới hòm thư,tôi nhìn một chút phiếu báo đậu đại học. Tôi không ngạc nhiên cho lắm nhưng khi nhìn thấy Bách Ngọc từ trong nhà mang bao rác ra ngoài,đại não tôi chợt sáng lên.

Thầm nghĩ Bách Ngọc chính là người rất lười suy nghĩ lại hay e ngại những gì quá phức tạp nên tôi biết chắc năm sau em có thi đại học cũng sẽ chọn trường gần đây điểm tàm tạm mà vô.

Vì quá hiểu rõ em nên tôi cảm thấy có chút nhức đầu. Tôi thật không muốn nhìn thấy cảnh em và tôi ở hai nơi. Tôi híp lại hai mắt khẽ trầm tư,nghĩ phải làm sao để em thi vào chung trường với tôi. Có như vậy tôi mới an tâm mà sống được.

"Ôi chao,Viên cháu làm gì ở đây?"

Giọng nói quen thuộc đánh tới bên tai tôi. Tôi cảm thấy như gặp thuyền giữa biển lạnh mênh mông. Tôi hai mắt khẽ sáng nhìn mụ mụ của Bách Ngọc,khôi phục lại bộ dạng bình thường của mình,tôi nhẹ nhàng cười một cái.

"Thím ba,buổi sáng tốt lành."

Thím ba vui vẻ cười như hoa nở,bà vỗ vỗ vai tôi khách sáo. Tôi vẫn bộ dạng niềm nở nói chuyện với bà,chỉ là bàn tay cầm phiếu báo,tôi như vô ý để rơi ra bên ngoài,tôi lúng túng muốn nhặt lên thì được thím ấy nhặt lên dùm.

Đáy mắt tôi thấy vẻ mặt kì lạ của thím ấy,khóe miệng tôi khẽ nhếch lên độ cung nhỏ. Nếu để ý nhất định nhận ra tia sáng gian xảo trong mắt tôi. Nhưng rất tiếc,mười mấy năm học tập làm việc cho lão già nhà tôi đã rèn cho tôi khả năng thay đổi sắc mặt đến kinh hồn.

"Viên Viên cháu đậu đại học rồi sao? Chúc mừng chúc mừng!"

Tôi nở nụ cười có chút đẹp mắt,gật đầu tỏ vẻ khách sáo. Nhưng mở miệng thì tôi chính là bộ dạng đang cố sắp đặt kế hoạch lâu dài có lợi cho tôi.

"Thím ba quá khen rồi. Đại học này tuy có chút danh giá nhưng vào rất dễ,lại rất có lợi cho bản thân ở tương lai. Thiết nghĩ nếu có thi đại học,thì đây là lựa chọn rất tốt."

Dứt lời tôi liền vui vẻ cười có chút ngây thơ với mụ mụ của Bách Ngọc. Thấy vẻ mặt suy tính của bà tôi liền hài lòng đến tâm cũng muốn nở hoa. Nhìn bà nhanh chóng tạm biệt tôi mà chạy nhanh về phía ngôi nhà nhỏ đối diện. Tôi không khỏi vui vẻ huýt sáo,người có chút nhẹ nhõm bước vào nhà. Nếu có thể nhìn bản thân lúc này trong gương,tôi nhất định cảm thấy bản thân đã muốn hóa sói luôn rồi.

Quả không phụ lòng mong đợi của tôi,vài ngày sau tôi liền nhìn thấy Bách Ngọc cầm quyển sách giới thiệu về trường tôi lên nghiên cứu. Nhìn em chân mày đều muốn nhăn lại,vẻ mặt nghiêm túc khiến tôi hài lòng đến vui vẻ.

"Lương Viên,anh bị bệnh sao?"

Tôi nhướng cao mày,hai tay gác lên hàng rào nhà em,ôn nhu nhìn em cười hỏi.

"Bánh Ngọt,anh không có."

"Không có lại nhìn tôi cười vui vẻ như vậy? Mặt tôi bị bẩn sao?"

Bách Ngọc nhíu mày lấy tay lau mặt nhưng lại không để ý tay em vốn đang sắp xếp than củi,đã muốn dính bẩn đen.

Tôi có chút tức cười nhìn em ngu ngốc,da mặt trắng nõn giờ chỗ đen chỗ trắng. Hệt như con mèo nhỏ.

"Ngu ngốc."

Tôi khẽ bật cười,yêu chiều lấy khăn tay lau mặt cho em. Em cũng rất ngoan,híp hai mắt lại,để yên cho tôi lau sạch.

Nhìn em ngoan ngoãn như mèo nhỏ như vậy,tôi không khỏi cảm thán một cái. Chết tiệt! Em dễ thương đến mức tôi chỉ muốn nhốt em lại,rồi thỏa sức yêu thương em trong tay.

Tôi buông mặt em ra,nhìn vẻ mặt sạch sẽ của em tôi liền hài lòng gật gù. Bách Ngọc nhìn chiếc khăn tay nhuốm đen của tôi,em giựt lấy khỏi tay tôi,nhét vào túi quần rồi lại cắm đầu nhìn sách,chỉ thấy em không lạnh không nóng nói.

" Giặt sạch rồi trả anh sau."

Tôi mỉm cười nhìn em,tay khẽ chống cằm,tôi nhẹ nhàng vén tóc mai dùm em theo thói quen,không nhịn được ôn nhu mà nói với em.

"Bánh Ngọt,mai anh phải đi rồi."

"Đi đâu?" Bách Ngọc vẫn không ngẩng đầu lên,tùy hứng đối đáp với tôi.

Tôi gỡ chiếc lá khô rụng trúng đỉnh đầu em,có chút thờ ơ nhìn hình ảnh ngôi trường to lớn trên sách của em.

"Thành phố."

Lần này thì em có vẻ kinh ngạc,chỉ thấy hai mắt em to tròn nhìn tôi không dứt,không tin được mà bật thốt.

"Tại sao?"

Tôi có chút yêu thương mơn trớn mặt em,vui vẻ nói như người phải đi không phải là tôi vậy.

"Bánh Ngọt,là do anh đỗ đại học rồi."

Nhìn em gật đầu thông suốt,tôi nhéo nhẹ hai bên má phúng phính mềm mại của em,hại em la ai oái,hai mắt trợn trừng uy hϊếp tôi hại tôi vui vẻ cũng muốn đau ruột.

"Bánh Ngọt,em muốn tôi đi như vậy sao?"

Tôi có chút ai oán tố cáo,mắt cũng muốn ra nước nhìn em.

Bách Ngọc có chút lúng túng với tôi,lực tay tôi liền có chút tăng lên làm loạn mặt em,hại em tức giận rống lên.

"Đúng vậy! Anh mau mau cút dùm tôi,đem luôn hai cái móng heo trên mặt tôi đi xa xa đi."

Dứt lời còn không quên hạ răng cắn tôi một cái thật mạnh. Tôi có chút lo lắng răng em sẽ đau,dù gì thân thể tập luyện mà có của tôi cũng không phải chuyện đùa.

Một lúc sau thấy em có vẻ rêи ɾỉ,cũng không cắn nữa. Tôi liền biết em bị đau rồi. Không khỏi thở dài một cái.

Quả thật ngu ngốc vô cùng mà.

Tôi yêu chiều một tay vỗ nhẹ lưng em,tay còn lại nâng cằm em lên nhìn qua một chút. Đảm bảo không chảy máu liền có chút yên tâm.

Tôi nhìn bộ dạng có vẻ giận dỗi của em liền thấy buồn cười. Nhưng đại não lại nhớ đến bản thân ngày mai phải theo lịch trình mà rời đi,phải mất hơn một năm mới có thể nhìn thấy em,tôi nhịn không được rầu rĩ,mạnh bạo ôm em vào lòng.

Tôi có thể cảm thấy em có chút cứng ngắc nhưng không có đẩy tôi ra,liền khiến lòng tôi được an ủi phần nào. Tôi như đứa nhỏ làm nũng với Bách Ngọc mà chôn đầu vào vai em. Giọng có chút khàn khàn không vui bảo em.

"Bánh Ngọt,mau mau đến tìm anh."

Không anh nhất định khó chịu đến điên người nhịn không được mà bắt cóc em tới.

Câu sau tôi rất khó khăn mà nuốt vào bụng,không nói ra. Tôi biết nếu nói,em nhất định đánh chết tôi.

Tôi cảm nhận được bàn tay em vỗ nhẹ lưng tôi,em quả thật là con người vô tâm lại dám trả lời qua loa với tôi.

"Rồi rồi. Tìm tìm,tôi sẽ tìm."

Tôi không nhịn được cười ra tiếng,ôm em chặt hơn một chút,một lúc sau buông em ra liền hướng tới cái trán bóng loãng của em mà hạ môi xuống. Không nhìn tới vẻ mặt kinh ngạc của em,khóe miệng tôi khẽ nhếch cao,thì thầm bên tai em.

"Nhớ đấy. Anh sẽ đợi.."

▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪to be continue▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪

Mễ Bốicomt cho tôi động lực viết viết đi các bạn học của tôi!

Thêm Bình Luận