Chương 3: Bực mình vì bị làm phiền khi ngủ

Nhìn nam sinh trước mắt này, cô rốt cuộc cũng biết, vẻ ngoài và nhân phẩm căn bản không liên quan đến nhau, nhìn xem, khuôn mặt văn nhã như vậy, sao lại làm ra loại chuyện này, có lẽ chính Đồng Đồng cũng không phát giác trong mắt cô lúc này đã tràn ngập vẻ khinh thường.

“Em là tân sinh viên năm nay?” Có lẽ là anh ta đã chú ý tới vẻ khinh thường trong mắt cô gái này, cho nên mới dừng lại hỏi cô.

“Đúng vậy.” Đồng Đồng cho dù trả lời anh ta cũng không tỏ vẻ gì.

“Anh tên Tư Đồ Tuyển, không biết chúng ta có phải đã gặp nhau rồi không?” Anh ta tự giới thiệu, hơn nữa cười rất lễ phép, thoạt nhìn thật là quân tử khiêm nhường, nếu không nhìn thấy một màn vừa rồi, cô nhất định sẽ cảm thấy anh ta chính là vương tử mà tất cả cô gái trong trường đều hướng tới.

“Không có đi. Nếu đã gặp qua anh, sao tôi có thể không nhớ chứ? Ha hả…”

Tư Đồ Tuyển thò đầu qua, ngửi mùi hương trên người cô gái.

Cái gì vậy, cũng quá không lễ phép đi. Đột nhiên anh ta đến gần như vậy, Đồng Đồng theo phản xạ lui về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác.

Thấy cô lui ra phía sau, nam sinh kia mới cười nói “Vậy sao trên người em lại có mùi quýt chứ?”

“Vừa lột qua, ăn quýt, thì sẽ có mùi quýt, rất bình thường.” Đồng Đồng cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

“Tiểu dã miêu, trốn sau góc cây xem đã nghiền chứ?” Anh ta nói làm cả người Đồng Đồng run lên… Thế nhưng bị phát hiện, nhưng nghĩ lại tưởng tượng, anh ta vẫn luôn đưa lưng về phía cô, sao lại biết cô trốn sau gốc cây nhìn lén.

“Tôi không rõ anh đang nói gì.” Loại người này vẫn nên cách càng xa càng tốt.

“Hy vọng lần sau em nhìn thấy anh, sẽ không kinh hoảng thất thố như vậy nữa.” Còn một cm nữa, anh ta sẽ đυ.ng vào gương mặt cô. Cũng bởi vì khoảng cách này, khiến tim cô đập đặc biệt nhanh hơn rất nhiều.

Nếu ngày đó Tần Đồng Đồng không tò mò muốn đi xem, có lẽ sẽ không có một đoạn nghiệt duyên này.

Đồng Đồng như thường lệ ra khỏi ký túc xá, đi trên đường đến phòng học, còn có một người bạn cũng đi cùng cô, nhưng Đồng Đồng tương đối chậm nhiệt, không hoà nhập với mọi người nhanh được, có nhiều lúc, vẫn sẽ thích ở một mình.

Sáng sớm, trong phòng học còn chưa có nhiều người, cô tới cũng coi như sớm, chọn một vị trí không thu hút ngồi xuống, sau đó lấy bữa sáng vừa mua ra.

“Ồn quá.” Thì ra phía trước có người, hơn nữa hình như vừa rồi vẫn đang ngủ.

“Thật xin lỗi.” Quấy rầy đến người khác ngủ, quả thực cũng là cô không đúng. Nhưng thấy bộ dáng anh ta coi lời xin lỗi của cô là đương nhiên, lại còn chuẩn bị ngủ tiếp, khiến cô lập tức khó chịu, “Nhưng nơi này là phòng học, anh cũng không nên ngủ ở chỗ này.”

Anh tựa hồ không dự đoán được Đồng Đồng sẽ nói như vậy, “Cô cũng nói nơi này là phòng học, cô muốn ăn sáng không phải cũng nên đến nhà ăn sao?” Đồng Đồng nghẹn lời. Anh nói không sai, chỉ là bên trong nhà ăn người quá nhiều, cô sẽ cảm thấy rất không được tự nhiên, cho nên đóng gói đồ ăn nghĩ đến phòng học ăn. Cũng quả thật không nên ăn ở phòng học.

“Học trưởng, thật xin lỗi, chúng em lập tức đi ra ngoài…” Thẩm Mẫn một bộ rất sợ đắc tội với anh, Đồng Đồng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, ngày thường nói chuyện tùy tiện, hoá ra hiện tại lại thành tiểu nữ sinh…

Nam sinh kia cầm lấy sách vở trên bàn muốn rời khỏi phòng học, khi anh xoay người đi qua Tần Đồng Đồng, Tần Đồng Đồng ngây ngẩn cả người, cái kia… Cái kia… Nam sinh tình đêm một với cô thế nhưng cũng đang học ở Nam Hoa…

Anh mang theo đôi mắt ngái ngủ có chút lười biếng, lại rất có thần, tròng mắt màu nâu nhạt rõ ràng mang theo vẻ khinh thường, khi đi qua bên người Tần Đồng Đồng còn liếc các cô một cái.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~