Chương 2: Nhặt được thẻ "con mèo" (2)

Lão Ninh chỉ hành động không nhiều lời, nhanh chóng quyết định, nói: “Chúng ta đến trường quốc tế học!”

Ninh Chúc giật mình: "Cha, học phí đắt lắm đấy!"

Lão Ninh: "Một năm cũng chỉ mấy chục vạn, số tiền nhỏ thôi!”

Ninh Chúc nhớ ra bây giờ lão Ninh không thiếu tiền, vội vàng nói: "Cha, ngoại ngữ của con không tốt!”

Lão Ninh: "Đã đăng ký lớp học bổ túc cho con rồi, hè này cố gắng một chút, không phải vấn đề lớn.”

Chị Miêu cũng xoa đầu con gái, dịu dàng nói: "Trường phổ thông quốc tế tốt lắm. Sau này Tiểu Chúc đi ra nước ngoài du học, mẹ cũng sẽ đi cùng.”

Ninh Chúc: "...." Viết là đi cùng nhưng đọc là đi du lịch đúng không?

Ninh Chúc không muốn vào trường phổ thông quốc tế, càng không muốn ra nước ngoài.

Trường phổ thông quốc tế cũng có kỳ thi tuyển sinh, lớp học bổ túc cô đang học này là chuyên bồi dưỡng kỹ năng nói, còn cô chỉ muốn làm hỏng, bị loại cũng rất tốt.

Trường phổ thông bình thường thì sao?

Cô học hành chăm chỉ ba năm, cũng có thể vào được đại học tốt!

Sau khi Ninh Chúc ăn uống no say, cả người tràn đầy sức sống, sự việc nhỏ xảy ra trước đó cũng bị cô ném ra sau đầu.

Tiếp theo là thời gian tăng hạng.

Ninh Chúc chơi lên được bảy sao thì giờ học của lớp bổ túc cũng kết thúc.

Cô duỗi lưng một cái, nói với bạn cùng chơi: "Tôi về nhà đây."

Chàng trai bên kia hét lên một tiếng: "Chị Ninh! Chị là chị ruột của em! Chị chơi với em một trận nữa đi! Chỉ một trận thôi, em sắp lên được Vương Giả rồi!"

Ninh Chúc lạnh lùng thoát khỏi trò chơi.

Ninh Chúc gọi xe về nhà,vì đúng vào giờ cao điểm tan làm nên đường phố kẹt cứng, đoạn đường vốn chỉ mười phút đã kéo dài thành ba mươi phút.

Cô lười biếng dựa vào cửa kính, trong đầu lại hiện lên hình ảnh con mèo trắng cùng tấm thẻ.

…Ngôi sao dẫn lối phía trước, phá tan sương mù để thấy sự thật.

Cái quái gì thế? Cô có thức khuya đọc tiểu thuyết đâu?

Một tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên, Ninh Chúc thấy người gọi trên màn hình điện thoại là… Chị Miêu.

Theo lý thì cô vừa xong lớp học bổ túc, mẹ gọi điện hỏi thăm một chút cũng là điều bình thường.

Nhưng tim Ninh Chúc đập rất nhanh, cảm giác bất an ập tới.

Ninh Chúc phát hiện tay mình đang không ngừng run rẩy, tim đập rất nhanh, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, mất đến hai ba giây mới bật máy.

"Mẹ…”

"Ninh Ninh, cha con…” Miêu Vân chưa kịp nói hết câu thì đã nức nở.

Giọng của một người đàn ông vang lên, Ninh Chúc nhận ra giọng của ông ấy, là thư ký của cha cô.

"Tiểu Ninh, chú là chú Tôn, cha cháu gặp tai nạn, ông ấy… ông ấy không ổn lắm. Cháu mau đến bệnh viện đi, ông ấy muốn gặp mặt cháu.”

Một tiếng "bùm" vang lên.

Điện thoại rơi khỏi tay Ninh Chúc, rơi xuống cái khe bên cạnh cửa xe.

Ninh Chúc vội vàng cúi xuống nhặt điện thoại, nhưng làm thế nào cũng không lấy được, cô nghe thấy giọng nói ngắt quãng của chú Tôn: "... Bệnh viện lớn Z, chú đợi cháu ở cửa bệnh viện.”

Ninh Chúc không kịp nhặt điện thoại, lập tức nói với tài xế đằng trước: "Bác tài, làm phiền bác một chút… Cháu muốn đổi địa điểm đến bệnh viện lớn Z.”

Đường về nhà Ninh Chúc vô cùng tắc.

Nhưng con đường đến bệnh viện lại chỉ thấy đèn xanh.

Đầu óc cô rối bời, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện trong lòng.

Lão Ninh sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.

Nếu đường đến bệnh viện không bị tắc thì lão Ninh chắc chắn sẽ được cấp cứu kịp thời.

Y tế hiện đại rất phát triển, chỉ cần đến bệnh viện kịp thời, thì... thì...

Ninh Chúc không biết mình đã đến bệnh viện như thế nào.

Vành mắt Tôn Thanh Vệ đỏ bừng, đầy đau khổ nhìn về phía cô.

Trái tim Ninh Chúc trầm xuống, khi mở miệng mới phát hiện bản thân đã khóc nức nở: "Chú Tôn, cha cháu… ông ấy…”

Tôn Thanh Vệ: "Đi theo chú.”

Bệnh viện lớn Z rất rộng, ánh chiều tà vẫn còn nóng bức.

Nhiệt độ lên đến bốn mươi độ khiến cả thế giới như đang bị thiêu đốt, người đi đường vội vã, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng mà Ninh Chúc chắc chắn là người chật vật nhất.

Cô cảm thấy lòng bàn chân mình như bị bỏng rát, tim cũng đập liên hồi khi bước trên con đường đi đến phòng bệnh.