Chương 1

Sáng 6 giờ tại nhà Makino

_Dạ thưa ngài tiểu thư…. đã bỏ trốn rồi-Quản gia Jino báo cho ông Makino.

_Cái gì? Con bé biến mất rồi sao! các người làm cái trò gì khi ta không ở nhà thế!-Ông Makino giận dữ quát.

_Thưa ngài , tiểu thư có để lại 1 bức thư-Quản gia Jino run run cầm bức thư.

_Đưa ta.

“ Bố mẹ yêu quý, con gái xin lỗi vì đã không làm tròn bổn phận của mình, nhưng cuộc hôn nhân này con tuyệt đối không chấp nhận, con không thể đính hôn với người con không yêu được xin bố mẹ hiểu cho con. Con đi dây! Con nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của đời mình, đừng tìm con. Con yêu bố mẹ.Chika.’’

_ Cho người tìm nó về đây! – Ông Makino gằn giọng.

_Vâng thưa ngài!

*Cùng lúc đó.

_Phù! mệt quá ! cũng may là mình nhanh chân cuối cùng cũng về đến Nhật rồi !-nó đưa lên lau mồ hôi trên trán, nở một nụ cười tươi như nắng sớm._ À! Bây giờ phải đi đăng kí vào trường nội trú nào đây, dù sao có bỏ trốn cũng phải đi học thôi!

Suy nghĩ một lát rồi nó gọi taxi đi tìm trường .

Khoảng 15 phút sau. Taxi dừng lại ở học viện Royal , nó trả tiền rồi nhanh chóng lôi vali xuống đi vào trường. Trường Royal rất rộng diện tích chắc cũng khoảng hơn cái sân golf chứ không ít, thiết kế theo phong cách cổ điển , xung quanh trường trồng rất nhiều cây hoa anh đào, mãi ngắm trường nên không để ý, có ai đó đâm vào nó.

_Á! –nó ngã xuống.

_Nè!-nó quát lớn người nó đó.

Người đó chỉ khẽ liếc mắt nhìn nó rồi bỏ đi, anh ta mặc nguyên cây đen và đội nón nên nó chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách người con trai đó.

_ Anh đứng lại! Đứng lại cho tôi ! Có nghe không hả! Tên kia!- Nhưng anh ta đã khuất dạng. Nó đứng lên phủi quần áo , rồi nghiến răng , tay nó bị trầy,nhưng cũng may là không nghiêm trọng.

_Tên kia đợi đó tôi nhất định tìm ra anh._nó nhủ thầm.

Lang thang đi thêm 1 đoạn dài nữa nó cũng tìm thấy dãy khu hiệu bộ cấp cao. Nó loay hoay không biết phòng hiệu trưởng ở đâu , tìm mãi không thấy.

_ Trường gì mà lạ vậy? Phòng hiệu trưởng cũng không có, ôi ! Tức điên mà!.- Nó đứng giậm chân rầm rầm( chị này mà giậm tí nữa chắc sập trường quá!) , không biết có một người đang đứng nhìn nó khẽ cười.

_Nè! Cô bé ! Tôi có thể giúp gì cho em không?

Quay sang nhìn người con trai sau lưng, nó giật mình.

_Huh, “ anh ta là ai vậy ta? Wow anh ta đẹp trai quá, nhìn anh ta thật lấp lánh dưới nắng, dáng cao tầm hơn mét tám, da anh ta trắng sứ, làn môi đỏ huyết, mũi cao thanh tú và đặt biệt là đôi mắt màu tím kia, đẹp đến lạ thường, gương mặt siêu mỹ nam này chắc chắn trong 100 à không 1000 người mới có một, ông trời ơi sao anh ta lại đẹp đến như vậy chứ ! ’’

Chợt nó thấy anh ta nhăn mặt, nhanh chóng nó vội hồn lại.

_À …ừm ! Em đang tìm phòng hiệu trưởng, nhưng em tìm mãi không thấy, anh có biết nó ở đâu không? Em muốn làm thủ tục nhập học, em vừa chuyển về từ Mỹ.

_À! Ra là vậy, đi theo tôi.- Anh ta ra hiệu cho nó đi về phía anh ta. Nó chần chừ một hồi cũng quyết định đi qua phía anh ta. Anh ta nhẹ nhàng xoa đầu nó,nhìn nó với ánh mắt tha thiết, thoáng buồn rồi thốt lên:

_Đôi mắt này…!!!

_Ơ! -Nó lùi ra sau.

_Nhìn em kìa tôi có làm gì em đâu!, chỉ là em có gì đó rất giống 1 người quen của tôi!-Anh ta rút tay lại, rồi cười , nụ cười đẹp như trong tranh vẽ, làm nó như mún ngất tại chỗ. “ Oh my god, mất máu với anh ta thật mà!”

_Đi nào!

_Ơ! vâng.-Nó bước theo sau anh ta , lúc này nó mới thấy anh ta cao kinh khủng, chắc rằng nếu có ai đó nhìn từ phía trước sẽ không nhìn thấy nó đi ở phía sau đâu.

Đi được một lúc , thì anh ta dừng lại trước một căn phòng của khu hiệu bộ cao cấp.

_Đến rồi!

Nó mừng rỡ nhìn lên, nhưng phòng này lại có tên là Tài vụ. Nó hỏi:

_Ủa , anh gì ơi đây đâu phải phòng hiệu trưởng?-ngơ ngác nhìn anh ta.

_ Tôi xin lỗi tôi quên nói với em là trường này không có phòng hiệu trưởng!

_Hả? Sao anh nói là dẫn em đi tìm phòng hiệu trưởng mà, anh gạt em ! -Nó kéo vali lên định bỏ đi thì anh ta nắm lấy tay nó kéo nhẹ lại, nó bối rối vôi rút tay lại, cuối mặt xuống vì không muốn anh ta thấy nó đỏ mặt, nó cũng nhận ra tay anh rất lạnh.

_Tôi sẽ làm thủ tục cho em!

_Sao?- Nó vội ngước mặt lên

_Để tôi giải thích cho em hiểu! trường này do ba ban quản lí, đó là ban hành chính tổng hợp, tài vụ, và an ninh. Trường này không có hiệu trưởng , mỗi ban là một cổ đông hợp lại quản lí, trong đó ban tài vụ chiếm cổ phần cao nhất, toàn bộ chi phí của nhà trường điều có nguồn tài trợ. Em hiểu chưa?

_Vâng, em cũng nắm sơ sơ rồi !-nó gãi đầu.

_Đi vào trong nào!-anh ta bước vào nó cũng đi theo , vừa đặt chân vào nó đã ngỡ ngàng. Căn phòng rất to, thoáng đãng, ngập mùi anh đào, có rất nhiều sách được sắp xếp gọn gàng trên kệ, trên tường còn có treo nhiều tranh, bàn làm việc dài để gần cửa sổ rộng nhìn ra ngoài sân trường, tất cả được sắp xếp 1 cách hoàn mĩ theo phong cách của quý tộc. Nó không kiềm lòng được, thốt lên:

_Anh gì ơi phòng làm việc của anh đẹp quá!- Nó tròn mắt nhìn xung quanh, còn chạy qua chạy lại nữa. anh ta nhìn thấy nó như vậy, đột nhiên lại mỉm cười, “ mình lại cười rồi, haizz sao thế này?”. Anh thở dài, rồi nói:

_Cám ơn em, đừng chạy nhảy nữa, qua đây làm thủ tục, nhanh!

Nó nhận thấy mình cũng hơi quá, nên cúi cúi mặt đi lại bàn làm việc , nơi anh ta đang ngồi:

_Em xin lỗi, bây giờ mình bắt đầu nhé anh. –nó cười.

_Được rồi! Tên em là gì?

_.Makino Chika!

_Cho tôi xem hồ sơ của em!

Nó lấy trong ba lô ra một sấp hồ sơ đưa cho anh ta, anh ta xem qua xem lại rồi ghi chép cái gì đó nó không hiểu, khoảng 3 phút sao anh ta tiến đến chiếc tủ cao ở phía bên phải gần kệ sách lấy ra 1 tấm thẻ học sinh và 1 chiếc chìa khóa, anh ta đưa hết cho nó , rồi bắt nó điền tên mình vào tấm thẻ:

_Em có chuẩn bị hình 3 x 4 không? – anh ta hỏi nó. Nó gật đầu rồi lấy ra 1 tấm hình đưa cho anh ta.

_Được rồi em điền tên mình vào đây!- anh ta chỉ vào tấm thẻ. Nó gật đầu rồi vội điền vào rồi đưa cho anh ta,sau đó anh ta tiếp tục điền thêm gì vào tấm thẻ rồi dùng con dấu đóng lại cầm hình của nó và tiếng thẳng đến cái máy ép dẻo, ép tấm thẻ rồi đưa lại cho nó. Cầm tấm thẻ học sinh mới toan trên tay nó mừng rỡ, nhìn vào nó mới biết mình học lớp 11KB4, và ở phòng 209, nó nói:

_E thật sự cám ơn anh!- cười tít mắt( nhìn cực đáng iu lun)- Không có anh , có tìm đến mai em cũng không tìm được phòng này!

_Tôi chỉ giúp học sinh mới thôi, đừng khách sáo. À em sẽ ở chung với hai bạn khác là Katoh Chiharu và Hayashi Sara, tôi có việc phải đi rồi em tự tìm phòng được chứ?

_Em tự tìm được mà anh , anh đừng lo, có việc gì anh đi nhanh đi kẻo trễ đó- Nó làm ra vẻ rất chắc chắn nhìn anh ta.

_Ổn thật chứ?

_Vâng!

_Vậy tôi đi đây, chào em!- Anh ta đi rồi nó mới nhớ là quên hỏi tên , cắm đầu chạy theo, cố hét thật to:

_ANH GÌ ƠI ANH TÊN GÌ THẾ!!!!!!

Anh ta vừa đi đến cầu thang dãy khu hiệu bộ cao cấp , nhưng vẫn nghe thấy và quay lại nhìn, trả lời nó:

_TAKATSUKI SHIRO !!!-anh ta cũng hét như nó.

_VÂNG !!! TẠM BIỆT ANHHH! –nó cố hét lại trả lời nhưng anh ta đã nhanh chóng đi mất._ Đi gì mà nhanh thế! Haizzzzz minh còn một đoạn dường dài ở phía trước , cố lên Chika, phòng 209 thẳng tiến, 12 12 12.!- nó cứ thế mà đi , mãi gần 1 giờ đồng hồ lang thang nó mới tìm đúng số phòng. Nó gõ cửa, thì có 1 cô bé trạc tuổi nó ra mở cửa, cô bé đó tóc buột cao, nước da trắng, mặc 1 bộ váy ca rô màu hồng:

_Bạn cần gì? - cô bé đó hỏi nó.

_Mình mới chuyển đến, trường sắp cho mình ờ phòng này!

_A! Vậy là bạn chung phòng rồi vào đi bạn, để mình xách phụ đồ cho!- cô bé nhanh nhảu xách đồ giùm nó.

_Cám ơn bạn! - nó cười tươi

Cô bé đó đưa cho nó 1 cốc nước, nó khát quá nên nốc hết một ngụm. Nhìn nó cô bé cười:

_ Tội nghiệp bạn quá, chắc tìm phòng này lâu lắm phải không?

_Mình đi suốt 1giờ đồng hồ đó, mệt muốn xỉu luôn á! Nó ngồi lên chiếc giường cạnh đó

_Giường của bạn đó bạn nằm nghỉ đi nha - cô bé chỉ vào chiếc giường nó đang ngồi lên.

_Cảm ơn, mà tên bạn là gì? -nó hỏi cô bé.

__Mình là Katoh Chiharu , gọi mình là Chiharu được rồi! Hihi, còn bạn?

_Mình là Makino Chika! Gọi là Chika nha!

_OK hihi, à mà phòng mình còn một bạn nữa, bạn ấy vừa ra ngoài lúc nãy, đi xuống căn tin á, à Chika ơi bạn chuyển tử học viện nào qua đây vậy?

Nó nhanh chóng trả lời Chiharu:

_Mình chuyển từ Mỹ về đây!

_Ồ bất ngờ quá! Hihi! Bạn chuyển về cùng gia đình hay một mình?- Chihau lại hỏi nó.

_Một mình thôi Chiharu ! Mình không muốn phụ thuộc vào gia đình nữa, hình như mình chả là gì đối với họ, mình không muốn sống như vậy nữa, với lại bạn biết không mình bị ép đính hôn với người mình không yêu, ức chế quá nên mình trốn khỏi nhà luôn!-nó thành thật trả lời Chiharu.

_Ôi trời! Không tin được, nhưng bạn không yêu người đó nên làm vậy cũng đúng, mà bây giờ bạn tính sao?

_Mình không biết nữa, cái gì đến thì nó đền thôi, cứ như bây giờ đi rồi từ từ mình tính tiếp!- nó cười. Chiharu đột nhiên ôm nó :

_Bạn cố lên Chika, mình ủng hộ bạn, từ bây giờ hãy là chị em tốt của nhau nha- rồi đưa tay ra chờ nó ngéo tay.

Nó cười thật tươi rồi ngoắc ngéo tay với cô bạn, hai đứa cứ thế lại cười với nhau, những nụ cười hạnh phúc của tình bạn vừa mới bắt đầu.

_À Chiharu ơi mình đi tắm nha, nãy giờ đi lòng vòng mệt quá trời luôn!- Chiharu chỉ cho nó phòng tắm, nó lấy ra trong vali một bộ đầm màu xanh rồi đi vào phóng tắm, 15 phút sau, nó vừa bước ra thì đã nhìn thấy thêm một cô bé nữa ở trong phòng , chắc là Sara cô bé khá xinh tóc duỗi thẳng ngang hông xinh xắn, mặc váy vàng tôn lên làn da trắng , cô bé đang nói chuyện với Chiharu thì nhìn thấy nó:

_Bạn là Chika á, dễ thương quá , mình là Hayashi Sara.-cô bạn chạy đến ôm sầm nó, nó muốn ngộp thở :

_Sara ơi mìh….sắp ngộp….thở!-nó cố nói, Sara nhanh chóng buông nó ra.

_Hihi, mình xin lỗi, lúc nãy mình có nghe Chiharu nó về hòan cảnh của bạn, mình thương bạn lắm ! từ nay có cần gì cứ nói với mình và Chiharu nhé,!- Sara đưa tay lên định ngéo tay với nó, nó nhanh chóng ngéo lại, cô bạn lại ôm nó một lần nữa rồi buông ra nhanh, đặt hai tay lên vai nó:

_Chắc bạn đói rồi ! lúc nãy mình có xuống căn tin mua vài thứ , để mình xuống bếp làm vài món đãi bạn nha!

_Cho mình phụ với!- nó nhìn Sara làm mặt đáng iu.

_ Mình nữa!- Chi haru lên tiếng.

Sara gật đầu.

_Đồng ý!- cả nó và Chiharu đồng thanh. Thế là ba đứa lao vào bếp nấu nướng. Buổi tối hôm đó diễn ra thật vui vẻ. Rửa chén bát xong, ba đứa tự lấy đồng phục ra ủi cho tươm tất để mai khai giảng, về khoảng ủi đồ nó biết nên không sao. Tối đó ba đứa ngủ chung một giường, bàn tán về đủ thứ, rồi ngủ quên lúc nào không hay. Thế là một ngày thật dài đã qua, nó hi vọng mọi thứ sẽ nhanh chóng đi vào quỹ đạo, bây giờ nó chỉ biết cố gắng và cố gắng thôi, nó tin mọi chuyện sẽ tốt đẹp.