Chương 12

Nàng đứng đó bối rối, tìm kiếm số dư của mình, Quan Thương Hải không biết từ lúc nào đã rửa xong bát, đi đến sau nàng, nhẹ nhàng nói, “Đã nói rồi, tiền sinh hoạt của em nằm trong tay chị.”

Nàng từ từ quay lại, Quan Thương Hải khoanh tay nhìn nàng, như cười như không.

“Chị làm gì vậy?!” Quan Sơn Nguyệt tức giận hỏi.

Cô ấy đi tới, trả tiền cho anh thợ, đóng cửa nói, “Chỉ là chuyển tiền đi thôi.”

“Đó là tiền của em!!!”

“Là em kiếm được sao?” Quan Thương Hải nhẹ nhàng hỏi lại.

Câu nói của Quan Thương Hải như dập tắt một nửa khí thế của nàng, “... Không phải thì sao!”

“Nếu đã là tiền bố em cho, thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào.” Quan Thương Hải lợi dụng sự không hiểu biết của nàng về Luật Hôn nhân, rằng cha mẹ có nghĩa vụ nuôi dưỡng và giáo dục con cái.

“Chị!” Nàng giậm chân tức tối, “Không có tiền thì em ăn gì chứ?!”

Quan Thương Hải nhướng mày, “Không phải chị đã nấu cơm cho em rồi sao?”

“Đó là chị nấu à?” Nàng ngạc nhiên.

Quan Thương Hải gật đầu, “Ngon không?”

Quan Sơn Nguyệt chẳng muốn nói là ngon, trừng mắt nhìn cô, “Em không cần chị nấu cơm, mau trả tiền lại cho em!”

Cô cười nhẹ, buông mái tóc dài xuống, tháo khuyên tai, ngả người lên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Quan Sơn Nguyệt đang giận dữ nói, “Còn tùy tâm trạng.”

“Chị!!!” Quan Sơn Nguyệt muốn phản kháng nhưng lực bất tòng tâm, đành nghiến răng, “Rốt cuộc chị muốn gì?”

“Muốn em ngoan.” Cô hơi nheo mắt, chỉ vào chỗ bên cạnh mình, “Ngồi.”

Quan Sơn Nguyệt đứng yên tại chỗ, cố gắng làm một chút phản kháng nhỏ nhoi.

Cô ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay Quan Sơn Nguyệt, ngón tay hơi lạnh chạm vào cổ tay nàng, không hiểu sao nàng lại nhớ đến cảnh cô rửa tay kỹ lưỡng, trong giây lát quên mất phản kháng, để Quan Thương Hải nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.

Quan Thương Hải buông tay, nghiêng đầu nhìn nàng nói, “Chìa khóa. Đưa đây.”

“Tại sao phải đưa chị?” Nàng có vẻ không tự tin.

“Vì đây là ổ khóa của chị.” Quan Thương Hải cười như không cười.

Nàng miễn cưỡng lấy một chiếc chìa khóa đưa cho cô, “Rơi thì mất đấy.”

Quan Thương Hải không nhận, cúi đầu nhìn Quan Sơn Nguyệt, “Tất cả.”

“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” Quan Sơn Nguyệt hai ngày nay chịu nhiều ấm ức hơn ấm ức cả cuộc đời cộng lại.

“Là chị giúp em thay khóa, chìa khóa đương nhiên là của chị.” Cô chậm rãi nói.

Quan Sơn Nguyệt đành cắn răng đưa tất cả chìa khóa cho cô.

Quan Thương Hải lấy một chiếc chìa khóa đưa lại cho nàng, “Rơi thì mất đấy.”

Quan Sơn Nguyệt: “…”

Cô có vẻ rất vui, vuốt lại mái tóc dài, nghiêng đầu nói, “Quan Sơn Nguyệt.”

Nghe cái tên mình từ miệng người phụ nữ đáng ghét này, nàng cảm thấy rất khó chịu, cau mày hỏi, “Gì?”

Quan Thương Hải không để ý đến thái độ khó chịu của nàng, chỉ nói, “Em học hành chăm chỉ, không vi phạm pháp luật, chị cũng sẽ không quản em nhiều, còn có thể báo với bố em về sự tiến bộ của em.”

Nàng cứng đầu nói, “Em không cần chị báo!”

Quan Thương Hải cười, lắc đầu nói, “Trẻ con.” Sau đó mặc kệ nàng làm gì, tự mình lên lầu.

Quan Sơn Nguyệt tức giận vung hai cú đấm vào không khí, sáu năm trước lần đầu gặp Quan Thương Hải cô đã như vậy, ngạo mạn, mạnh mẽ, cao cao tại thượng, coi thường người khác. Hồi nhỏ bố bảo Quan Thương Hải dẫn nàng đi chơi, cô chỉ đưa nàng đến quán ăn nhanh người khổng lồ, chỉ vào cầu trượt ở khu vui chơi trẻ em nói, “Chơi đi.”

Quan Sơn Nguyệt, khi đó mới mười tuổi: “…”

Lúc đó nàng đã to lớn hơn các em nhỏ khác, lại còn bảo nàng chơi cái cầu trượt chật chội đó, nàng nhìn Quan Thương Hải rồi nhìn cầu trượt, cuối cùng chọn về nhà chơi máy tính, Quan Thương Hải không thèm nhìn nàng một cái, cứ nhìn chằm chằm vào máy tính.

Hơn nữa cô còn cực kỳ kiểm soát, chỉ cho nàng xem TV hai tiếng, quá giờ thì cắt cầu dao. May mà cô không ở lại lâu, rồi đi theo bố, Quan Sơn Nguyệt lại được tự do.

Bây giờ lại rơi vào tay cô, Quan Sơn Nguyệt đã dự đoán được những ngày bi thảm sau này, nàng ngồi trước bàn máy tính trong phòng, suy nghĩ làm thế nào để cho cô một bài học, để cô biết rằng nàng không dễ bị bắt nạt.

Quan Sơn Nguyệt luôn tràn đầy năng lượng, chưa bao giờ ngủ trưa, hồi mẫu giáo cô giáo không làm gì được nàng, thói quen này vẫn giữ đến bây giờ.

Hôm nay là thứ Bảy, buổi chiều được nghỉ, thời gian hiếm hoi càng không thể lãng phí, thường ngày nàng tranh thủ từng phút từng giây chơi game, cho đến khi cả phòng tối đen, chỉ còn ánh sáng từ màn hình máy tính chói mắt.

Thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn nàng sẽ chạy đến quán net, ngồi suốt buổi chiều, mặc dù không thích mùi khói thuốc ở đó, nhưng ít ra cũng có người.

Bây giờ nàng nằm trên bàn, nghiêm túc viết “kế hoạch hạ uy thế”, tư thế cầm bút của nàng luôn sai, ít ai chỉnh nàng, giờ sửa không nổi, giống như cuộc đời nàng nửa vời.

Nhìn từng kế hoạch, nàng thấy hài lòng, Quan Thương Hải nhất định sẽ biết khó mà lui, không dám dạy dỗ nàng nữa.

Đúng rồi, nàng chợt nhớ ra, phòng của Quan Thương Hải ngay cạnh phòng nàng, ban công bên ngoài thông nhau, nếu không hoàn toàn ngăn cách nàng sẽ không yên tâm, may mà giữa hai phòng có cửa kính khóa được.

Lúc này nàng nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh, tốt lắm! Quan Thương Hải đúng giờ ra ngoài!

Nàng dán tai lên cửa lắng nghe động tĩnh, bước chân của Quan Thương Hải rất nhẹ, như cố tình đi nhẹ nhàng, chẳng lẽ sợ làm nàng thức giấc?

Quan Sơn Nguyệt lắc đầu, sao có thể? Người phụ nữ lạnh lùng như vậy!