Chương 17

Chương 17

Alan cầm bản đồ tàu điện ngầm, nhiều lần đối chiếu quỹ đạo di chuyển của người thằn lằn, cậu không thể không tiếp nhận sự thật rằng người cậu muốn tìm có lẽ là một chiếc tàu điện ngầm!

"Nếu như suy đoán của mình là đúng thì mình chỉ cần ở chỗ này chờ, lập tức có thể đợi được người thằn lằn." Alan nghĩ.

Thời gian tiếp theo Alan ngồi trên ghế dài chờ, tưởng chừng như cậu đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng kì thực là đang theo dõi biểu tượng đại biểu cho người thằn lằn trên bản đồ. Tàu điện ngầm đến và đi, dòng chảy của đám đông vội vàng lên xuống.

"Đến rồi." Vương quốc của Alan trong nháy mắt mở ra, mang theo khí thế bắt buộc đi về phía trước: "Để tôi xem rốt cuộc là tình huống gì.”

Alan theo đám người leo lên tàu điện ngầm, chuông báo động vang lên, cửa tàu điện ngầm chậm rãi khép lại, nhưng vào lúc này, cảnh tượng trong mắt Alan toàn bộ đã thay đổi, loại thay đổi này khiến cho Alan kinh hãi không thôi!

Tất cả mọi người dường như đêdu bị đóng băng trong thời gian và không gian: bàn tay đang giơ cao của người đàn ông trung niên nói chuyện bừa bãi vẫn chưa được đặt xuống; Độ cong trên khóe miệng cô gái xinh đẹp cười to không một chút thay đổi. Nam thanh niên đeo tai nghe vẻ mặt lạnh lùng cả người lại không chút nhúc nhích…

Ngay cả tay vịn và ghế cũng thay đổi. Tay vịn trên đỉnh tàu điện ngầm được thay thế bằng những vật thể sợi màu xanh lam. Thậm chí chiếc ghế còn kỳ lạ hơn, lưng ghế có màu xanh đậm, hình dạng giống như vảy khổng lồ của cá. Trên mỗi chiếc ghế ngồi có vảy là màu xanh lá cây giống như Avatar nhỏ bé, nhưng nửa dưới của họ đã trở thành một đệm ghế. Hai cánh tay thẳng tắp của những người đàn ông nhỏ màu xanh lá cây này mở rộng thành tay vịn của ghế. Điều đáng sợ nhất là mỗi người đàn ông nhỏ màu xanh lá cây này đều có một ống hút hình kim nối liền với vảy khổng lồ trên lưng. Những người có vị trí ngồi trên người những người nhỏ màu xanh lá cây này, các loại khí đủ màu sắc từ đỉnh đầu của mọi người bay ra, bị hút vào miệng của người đàn ông nhỏ màu xanh lá cây, và chui vào ống kim phía sau đầu của những người đàn ông nhỏ màu xanh lá cây, truyền vào vảy.

"Hệ thống hệ thống, đây là tình huống gì, vì sao tôi lại nhìn thấy cảnh tượng khủng khϊếp như vậy?" Alan sợ hãi liều mạng gọi hệ thống trong đầu. Trời thật đáng thương, hai đời trứic sau của cậu đều chưa từng thấy qua cảnh tượng quỷ dị này.

"Vật chủ xin đừng hoảng sợ, quả cầu ma thuật của Falls ngươi đang mang theo bên người có thể giải trừ hết tất cả trạng thái tiêu cực, đương nhiên cũng bao gồm mê hoặc." Âm thanh hệ thống quen thuộc đã thành công trong việc khiến Alan bình tĩnh.

Tiếng vỗ tay thanh thúy phá vỡ sự im lặng trong tàu điện ngầm, trong nháy mắt, tất cả những người màu xanh lá cây đều mở hai mắt ra, nhãn cầu màu vàng óng đồng loạt nhìn về Alan, trái tim Alan rung lên lông tơ trên lưng dựng thẳng.

Bình tĩnh lại, Alan đặt câu hỏi: "Xin chào, bạn có hiểu những gì tôi nói không?"

Những người nhỏ màu xanh lá cây vẫn đồng loạt nhìn chằm chằm vào cậu.

"Chẳng lẽ là nghe không hiểu tiếng Anh?" Alan bỗng nhiên nhớ tới quả cầu ma thuật Falls mà mình vất vả lấy được, cậu vội vàng triệu hồi nó từ trong không gian lưu trữ của hệ thống ra, không biết có phải là ảo giác không, Alan cảm thấy độ sáng trong mắt những người nhỏ bé màu xanh lá cây nhìn chằm chằm vào cậu có chút sáng rực người.

“Kính thưa ngài pháp sư, xin chào ngài, chúng tôi không chớp mắt sẽ không mệt, xin tha thứ cho chúng tôi vừa rồi vô lễ!” Một giọng nói già nua vang lên trên toa xe phía sau Alan.

Alan vội vàng xoay người nhìn lại, một người màu xanh lá cây nhot râu trắng mang theo vương miện bảo thạch màu đỏ khảm vàng dắt theo một người màu xanh lá cây nhỏ xuất hiện trong khoang xe phía sau Alan. Không giống như những người nhỏ bé màu xanh lá cây trên ghế, lưng của họ có một ống kim dài nối liền với toa xe, nhưng chiều dài đủ để cho họ di chuyển theo ý muốn, che giấu chính mình.

"Xin chào, tôi tên là Alan, xin hỏi ngài là ai?" Alan vội vàng khom người hành lễ, tự giới thiệu mình.

"Xin chào, chúng tôi là tinh linh của nữ thần may mắn Falls - tinh linh may mắn. Tên tôi là Fornis, đây là cháu trai của tôi và người thừa kế của tôi, Ford.” Fornis chỉ vào người đàn ông nhỏ màu xanh lá cây bên cạnh Alan.

"Ông Fornis, với tư cách vương giả của tinh linh may mắn, xin hỏi ngài có biết tin tức của người thằn lằn không?" Alan hỏi Fornis.

" Người thằn lằn, bây giờ bên ngoài đều gọi chúng tôi như vậy sao? Còn ai nhớ đến sự giúp đỡ mà tinh linh may mắn mang lại cho mọi người, mang lại hạnh phúc cho mọi người?" Giọng nói của Fornis chứa đựng sự nặng nề và buồn bã.

"Người thằn lằn, tinh linh may mắn chính là người thằn lằn?" Những suy đoán trong tâm trí của Alan đã được xác nhận

"Đúng vậy, tinh linh may mắn chính là người thằn lằn trong miệng ngài. Lúc trước nữ thần may mắn Falls và nữ thần xui xẻo Eris cá cược, nữ thần may mắn cho rằng nhân tính bản thiện, nữ thần xui xẻo cho rằng nhân tính bản ác, bọn họ lựa chọn một nhà lương thiện được nữ thần may mắn chiếu cố làm đối tượng đánh cược, kết quả nữ thần xui xẻo thắng, cho nên là tinh linh của nữ thần may mắn, là chúng tôi bị nguyền rủa vĩnh viễn, mà sủng vật tà ác của nữ thần xui xẻo có thể nghênh ngang xuất hiện trên thế gian. Nhưng, nữ thần may mắn đã để lại một lười tiên tri, khi có người cầm quả cầu ma thuật của người xuất hiện, chính là lúc bộ tộc chúng tôi được giải phóng." Nói đến đây, Fornis kích động: "Chúng tôi đã chờ đợi trong nhiều năm và cuối cùng cũng đã chờ được ngài." Nói xong, Fornis háo hức nhìn quả cầu ma thuật trong tay Alan.

"Xin hỏi tôi nên làm gì đây?" Alan cũng hy vọng sẽ giúp đỡ những nạn nhân của những canh bạc này.

"Chỉ cần ngài thành tâm cứu chúng tôi, niệm chú kích hoạt quả cầu ma thuật là được." Fornis trong nháy mắt trượt đến trước mặt Alan, đưa tới một cuộn giấy da.

Alan lấy giấy da, nhìn, đồng thời yêu cầu hệ thống trong đầu phân biệt đồng thời nói: "Ông Fornis, xin vui lòng tha thứ cho tôi mạo hiểm hỏi một câu, xin vui lòng cho tôi biết tại sao ông được gọi là linh tinh may mắn?"

"Cái này cũng không có gì, ngài pháp sư, ngoại trừ chúng tôi là tinh linh của nữ thần may mắn ra, chúng tôi lấy thất tình lục dục phát ra của nhân loại làm thức ăn, đồng thời phản hồi lại cho nhân loại hạnh phúc cùng vui vẻ.” Fornis tự hào nói: "Nhưng bây giờ chúng tôi tạo ra hạnh phúc và hạnh phúc đã được hút đi bởi những ống hút."

"Được rồi, tôi đã chuẩn bị xong." Alan, người được hệ thống công nhận, nói.