Chương 4: Vào bếp

Lại là một ngày sáng sớm, Harry ở đúng bảy giờ tỉnh lại, cậu chậm rãi ngồi dậy, mơ hồ dụi mắt, đưa tay đến cặp kính đặt ở trên tủ đầu giường, dùng quần áo lau chùi tròng kính chậm rãi đeo vào, sau đó lại ở trên giường ngồi yên một hồi, làm cho mình càng thêm tỉnh táo mới đứng dậy đánh răng rửa mặt, bắt đầu một ngày mới.

Bất tri bất giác, Harry đã muốn ở trong nhà Snape 4 ngày, hoàn toàn không có cảm giác thích ứng khó chịu, ngược lại cảm thấy... khá thoải mái, bởi vì trên cơ bản Snape không trông nom cậu.

Thời điểm sáng ngày thứ hai rời giường đã không có dượng Vernon cùng dì Petunia gầm rú kiểu "Làm bữa sáng đi ", tuy rằng đã thành đồng hồ sinh học, nhưng không phải chịu oanh tạc bởi tiếng hét Harry cảm thấy được cuộc sống tốt đẹp chính thức bắt đầu, cho dù đây là đang trong nhà Giáo sư Độc Dược khủng bố nhất trường.

Mấy ngày kế tiếp, Harry phát hiện, Snape luôn rời giường rất sớm. Mỗi lần cậu rời giường, quang minh chính đại đi xuống lầu có thể thấy Giáo sư Độc Dược đã chuẩn bị bữa sáng, đặt ở trên bàn mang theo thần chú giữ ấm, cậu chỉ cần ăn xong sau đó đem chén dĩa rửa là được. Bình thường ăn điểm tâm khi chỉ có cậu ngồi ăn, mà Giáo sư Độc Dược sớm đã không thấy bóng dáng tăm hơi, Harry đoán rằng, thầy phải vào phòng bào chế làm Độc Dược —— cái phòng mà lúc tối ngày đầu tiên cậu thăm dò đi vào, trên cửa phòng đã dán một tờ giấy viết " cấm Potter vào", giấy trắng mực đen dán trên cửa gỗ màu rám nắng có vẻ đặc biệt thấy được.

Ăn xong bữa sáng, Harry lấy ra bài tập nghỉ hè chưa hoàn thành bắt đầu làm trong phòng khách nhỏ ở nhà Snape, cậu không cần dùng đèn pin ở bên trong chăn viết luận văn này... nữa, mặc dù ngày cậu đến phòng khách nhà Snape chỉ dựa vào một bóng đèn treo tường mà nến chiếu sáng, nhưng sau vài ngày, hình như cậu ở thời điểm không để ý, phòng này bắt đầu sáng sủa lên, điều này làm cho cậu khi tìm kiếm luận cứ làm luận văn càng thuận buồm xuôi gió.

Trong phòng bức màn vẫn khép chặt lại như trước, Harry nghĩ không quan trọng, dù sao trong phòng cũng cũng đủ ánh sáng, vừa có thể ngăn chặn đám người Bộ Pháp Thuật kia rình mò, à không, là bảo vệ riêng tư của Snape và cậu.

Một ngày buổi sáng ngay khi viết xong luận văn, hình như cho tới bây giờ Harry đều không có được làm bài tập nghỉ hè thuận lợi như thế, cứ như vậy tiếp tục tiến độ này, chỉ cần 5 ngày là cậu có thể đem tất cả bài tập nghỉ hè toàn bộ làm xong.

☆ ☆ ☆

Cơm trưa bình thường đều là Harry tự làm, nguyên nhân là ngày đó ở Harry hoàn thành phần đầu tiên luận văn ở nhà Snape, bởi vì tiêu hao quá nhiều đầu óc, vì thế bụng cũng đói bụng cồn cào, nhưng lúc này mới hơn mười một giờ, Snape còn không có từ phòng Độc Dược kia đi ra, đương nhiên muốn ăn thì phải lăn vào bếp, Harry ở trong phòng bếp tìm được cũng đủ nguyên liệu nấu ăn, nhanh chóng rữa sạch rồi xắt nhỏ, bắt đầu thi triển tài nấu nướng của mình được đào tạo tử nhà Dursley, thời điểm cậu chuẩn bị bắt đầu, thì cánh cửa phòng Độc Dược đột nhiên mở ra, mặt Snape đen thui từ bên trong đi ra.

"Potter, ai cho phép trò đυ.ng đến phòng bếp của ta?" Snape giống như nhìn quỷ khổng lồ trừng mắt động tác trên tay Harry, từ chỗ xa liếc mắt một cái nhìn củ cà rốt đã được xắt nhỏ, sau đó khinh thường khẽ hừ một tiếng. "Từ việc xử lý Độc Dược tồi tệ trước đây của trò, ta đã có thể đoán được tài nấu nướng của trò cũng giống việc xử lý Độc Dược, có lẽ ta cần chuẩn bị mấy bình Độc Dược chữa đau dạ dày hay tiêu chảy để đề phòng bất cứ tình huống nào." Snape đi nhanh tới, chuẩn bị tự mình nấu nướng.

"Thưa. thầy. " Harry nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Snape đến gần. "Thầy hẳn là không biết bữa sáng của nhà Dursley đều là con làm?" Ánh mắt Snape rõ ràng khinh bỉ làm cho Harry khá khó chịu, cậu chẳng qua là nghĩ buổi sáng Snape giúp cậu làm bữa sáng, cho nên cơm trưa cậu có qua có lại một chút. Hơn nữa, ngay cả ăn cũng chưa nếm qua, dựa vào cái gì nhận định khả năng nấu nướng của cậu không tốt.

"Nhìn không ra Harry Potter nổi tiếng còn có thể nấu ăn." Vớ sự tức giận của Harry, sắc mặt Snape cũng cũng không khá hơn chút nào, anh dùng ngữ điệu không lớn nhưng rõ ràng gằn từng chữ. "Trò đã cố ý muốn làm, vậy đừng để chúng ta lau. mắt. chờ. đợi, ta hy vọng trò không làm nổ phòng bếp đáng thương của ta, giống như trò thích đem vặc nổ tung ở lớp Độc Dược."

Này! Mỗi tiết học làm nổ tung vạc không phải cậu, là Neville a! Harry ở trong lòng vô lực phản bác, bởi vì cho dù không phải cậu làm nổ vạc, mà được Giáo sư Độc Dược ban tặng, thì thành tích Độc Dược của vĩnh viễn là dưới P. Đương nhiên, tiếng lòng Harry Snape nghe không được, bởi vì Harry biết nếu cậu thật sự la lên như vậy, cậu chỉ phải nhận được châm chọc càng thêm tức giận mà thôi.

Sống dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu. Bất quá sớm hay muộn có một ngày cậu sẽ phản công lại! Harry cho là như thế. Bất quá đầu tiên cậu tuyệt đối không thể để cho Snape xem thường! Nếu qua được vụ này, nếu thật sự Snape nói sau khi ăn xong mà ổng cần mấy bình Độc Dược chữa trị, vậy thì không cần Snape châm chọc cậu, tự cậu cũng đâm đầu xuống con sông hôi thối cạnh Đường Bàn Xoay đi.

Cho nên Harry biểu hiện bất an không giống khi ở nhà Dursley, mà là tinh thần lo lắng gấp trăm lần canh lửa chỉ sợ nấu ăn bị cháy khét. Harry thề đây là từ lúc cậu chào đời tới nay để tâm đến việc nấu nướng như vậy, thời điểm khi cậu cố gắng canh lửa, còn không quên để ý trừng mắt nhìn Snape biểu tình sâu xa vài lần ngồi ở trong phòng khách——

Ngay kgi Snape nói xong những lời đó thì Giáo sư Độc Dược cũng chưa có trở lại phòng Độc Dược của ổng, mà là đi về phòng khách kia ngồi xuống sô pha cũ nát đã tróc lớp bọc bên ngoài. Điều này lập tức làm cho Harry hiểu được ý đồ của Snape khi làm như vậy, thái độ của Snape rõ ràng đang nói cậu sẽ làm phòng bếp phát nổ, cho nên có trong nháy mắt như vậy, bị vây trong tình trạng giận dữ Harry thiệt tình muốn làm nổ phòng bếp đáng ghét này cho rồi.

Đương nhiên, lý trí đúng lúc trở lại, Harry vì mặt mũi của mình tiếp tục cố gắng, đem toàn bộ cơn tức của mình trút lên bữa cơm trưa này.

Hương thơm ngào ngạt, cũng làm cho bản thân Harry vừa lòng khi bữa trưa đã nấu xong. Harry rất nhanh chia thành hai đĩa, đặt trên bàn ở phòng bếp.

"Thưa thầy, con đã nấu xong, mời thầy chậm rãi thưởng thức bữa trưa mà con chuẩn bị cho thầy." Harry nghiến răng nói, bởi vì nhìn thấy Snape đè lại tức giận bố lên, ôn tồn nói.

"Potter, ta thực may mắn khi trò không có làm nổ nơi này, vẫn nhờ vào sự may mắn của trò mà chúng có một chút bề ngoài tương tự bữa trưa, cũng không biết chúng nó có như vẻ ngoài hay không..." Snape ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa, ác ý nói.

"..." Harry đã muốn nổi cáu đến đầu óc trống không, không biết nên nói cái gì, cậu chỉ biết cậu nên đem phòng bếp nổ tung ! Nổ tung! Hừ!

Cuối cùng, Harry vẫn là yên lặng ăn cơm trưa của mình không thèm nói lại, ở trong lòng đau xót cậu cố gắng nhắc nhở bản thân chính là ăn nhờ ở đậu.

Lặng lẽ không nói gì còn có Giáo sư Độc Dược mặt đen ăn trưa, rất nhanh Harry đã giải quyết xong đồ a9n trong dĩa, Snape cho Harry một bóng lưng hùng hổ, sau đó lại chui vào phòng Độc Dược của ổng.

Nhưng từ hôm nay bắt đầu, trọng trách chuẩn bị cơm trưa đặt ở trên người Harry, mà Snape luôn canh đến thời gian cơm trưa liền từ phòng Độc Dược đi ra, rất nhanh ăn xong, sau đó lại vào phòng Độc Dược, ngay cả một câu khen ngợi cũng keo kiệt, đương nhiên, Harry cũng cũng không trông cậy bởi vì làm cơm trưa mà được Snape khen ngợi, nếu có một ngày Snape thật sự nói như vậy, thì người bị rối loạn tiêu hóa có lẽ chính là Harry.

Sau cơm trưa, chén dĩa đương nhiên là Harry dọn dẹp. Sau khi dọn xong cậu là có thể tự do lựa chọn ngủ một chút hoặc là tiếp tục làm bài tập, hay hoặc là đọc sách, tóm lại, thời gian mấy ngày nay tuyệt đối tự do an nhàn, cho nên Harry thích ứng khá tốt, tuy rằng đôi khi cảm thấy nhàm chán, nhưng thời kì đặt biệt, cậu cũng không thể ra ngoài một mình nhận kết quả "Không cẩn thận" đυ.ng tới hắc pháp sư Black tà ác trong truyền thuyết kia?

Harry cũng không phải không có suy nghĩ như thế, nếu như bản thân đi thỉnh cầu Snape dẫn cậu ra ngoài thì tỷ lệ thành công cao bao nhiêu, nhưng đầu óc nói cho cậu biết kết quả, tốt nhất không cần dũng cảm thực hiện suy nghĩ này, nếu không hậu quả, khụ khụ, kỳ thật cậu thật không cần nghĩ nhiều... Đặc biệt, gần đây Giáo sư Độc Dược gần như toàn bộ thời gian đều ngâm mình ở phòng Độc Dược, độ khó của Độc Dược kia, hẳn không phải là thứ cậu có thể hình dung.

Được rồi, cậu an ủi mình, như vậy cuộc sống này cũng không tệ, ít nhất so với ở nhà Dursley. Huống hồ Snape tốt với cậu hơn so với khi ở Hogwarts.