Chương 27: Câu Trả Lời

Quán bar Vu Vãn hẹn gặp kia tuy rằng Lục Thời Dập và Vu Mục chưa từng ghé qua nhưng cũng đã nghe đến tên. Toạ lạc ở phía Đông đương Vành Đai 3, quán rất nét đặc sắc, hơn nữa cũng chú trọng sự riêng tư, dành cho VIP.

Nửa tiếng trước Lục Thời Dập đã đến quán bar, báo tên của Vu Vãn, lúc này mới có người phụ trách đưa anh vào.

“Lục tiên sinh, đây là vị trí Vu tổng đặt.” Giám đốc trực ban dẫn anh ta đến một vị trí yên tĩnh, có thể nhìn thấy toàn bộ tầng hai.

Lục Thời Dập gật đầu, cởi bỏ cúc áo của áo vest, sau khi ngồi xuống ghế thì gọi một ly Blue Blazer.

Người phục vụ mang đặt ly cocktail xuống rồi rời đi. Lục Thời Dập chờ đợi trong căng thẳng, thường xuyên cầm điện thoại lên, mở camera trước để xem kiểu tóc có bị rối hay không, nơ có bị lệch hay không, nhìn bề ngoài có thấy ổn trọng, trưởng thành hay không, cuối cùng là lo lắng nhìn đồng hồ trên tay.

Vì cuộc hẹn tối nay mà Lục Thời Dập xem trọng vẻ ngoài của mình hơn mọi ngày.

Phải biết rằng, trước khi ra cửa anh ta đã phải thử đến mấy chục bộ quần áo. Nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không có lấy một bộ có thể phô bày sự quyến rũ nam tính của anh trước mặt Vu Vãn. Thậm chí Lục Thời Dập còn gọi video cho Lâm Châu Dương, để anh ta làm stylist cho mình.

Khi đó Lâm Châu Dương đang đi nghỉ phép cùng với mấy cô em ngoại quốc trên chiếc du thuyền ở một vùng biển ngoài Trung Quốc. Nhìn đầu video bên kia, thấy Lục Thời Dập hứng thú bừng bừng thay đổi bộ này đến bộ kia, anh cảm thấy khó hiểu: “Cậu đổi bộ này với bộ kia thì có gì khác nhau à?”

“Sao lại không khác. Mỗi một bộ tôi đều tỉ mỉ phối hợp từ màu sắc cà vạt, nút tay áo đến đồng hồ, thế này mà cậu cũng không nhìn ra à?”

Lâm Châu Dương “hơ” một tiếng, cố ý nói: “Cậu đẹp trai như thế, không mặc là đẹp nhất.”

“Có thể đứng đắn một chút không? Góp ý tử tế cho tôi!” Lục Thời Dập liếc mắt nhìn anh ta. Anh đang đứng trước gương thay đồ, một tay cầm điện thoại, một tay giơ quần áo lên ớm thử trước người so tới so lui, dáng vẻ chuyên chú như chuẩn bị tham gia tuyển chọn nam thần tầm cỡ thế giới.

Lâm Châu Dương cũng coi như hiểu rõ rồi, anh ta đeo kính râm, dựa vào lan can du thuyền, trộm cười: “Huy động nguồn lực đến mức này là vì tối nay đi hẹn hò với tình yêu bé nhỏ phải không?”

Có thể xem là hẹn hò ư?

Tối đó tỏ tình xong, anh ta cho Vu Vãn suy nghi ba ngày rồi trả lời anh ta. Cuộc gặp tối nay chắc hẳn Vu Vãn sẽ cho anh đáp án. Mặc kệ kết quả ra sao, ít nhất đây cũng là lần đầu tiên Vu Vãn chủ động hẹn anh ta.

Hơn nữa chỉ có hai người bọn họ gặp mặt, miễn cưỡng cũng tính hẹn hò đấy!

Cuối cùng, sau khi Lâm Châu Dương biết quả thực Lục Thời Dập sẽ đi hẹn hò cùng tình yêu bé nhỏ, rốt cuộc anh ta cũng có hứng thú, thành thành thật thật ở bên cạnh góp ý.

Hai người đàn ông sau một phen thảo luận và nghiên cứu, Lục Thời Dập quyết định mặc một bộ đồ retro theo phong cách Anh để hẹn hò với Vu Vãn. Bộ quần áo này mặc trên người Lục Thời Dập không chỉ thể hiện được sức hút của một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy mà còn tạo cho Lục Thời Dập một vẻ lịch lãm, thời thượng nhưng không cổ hủ, nhàm chán.

Vì muốn ở trước mặt Vu Vãn càng trở nên trưởng thành hơn, Lục Thời Dập còn cố ý dùng sáp xử lí sạch sẽ mấy sợi tóc không vào nếp.

Người tới bar Happy ngày một nhiều hơn, Lục Thời Dập lại giơ tay nhìn đồng hồ thêm lần nữa.

Anh sốt ruột chờ đến 8 giờ, lại chờ từ 8 giờ đến 8 rưỡi.

Lục Thời Dập đứng dậy, đứng cạnh lan can tầng hai, ánh mắt nhìn về những bóng người tới lui bên dưới, tìm một lần lại một lần, nhưng vẫn không trông thấy bóng dáng Vu Vãn.

Có phải trên đường cô ấy xảy ra chuyện gì không?

Lục Thời Dập hơi lo lắng, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Vu Vãn thì có mấy cô gái chân dài mặc váy ngắn gợi cảm, áo thời trang hở rốn, trang điểm tỉ mỉ đi về phía cầu thang bên anh.

“Thật ngại quá Lục tiên sinh, để anh đợi lâu rồi.”

Lục Thời Dập nhìn bốn cô gái õng ẹo đang xếp hàng trước mặt, lông mày hơi nhíu lại: “Các cô đến nhầm chỗ rồi phải không?”

“Sao có thể chứ? Một người đẹp trai như anh sao bọn em lại nhận nhầm được chứ.” Một cô gái đặt tay lên ngực Lục Thời Dập, vẻ mặt ám muội.

Lục Thời Dập lạnh lùng hất tay cô ta ra khỏi người mình, đôi mắt đào hoa trong chốc lát trở nên lạnh lùng, sắc bén quét về phía bốn người: “Ai bảo các cô đến đây?”

“Lục tiên sinh, anh hung dữ như vậy làm bọn em sợ quá.” Một cô gái khác uốn éo như muốn ngã vào trong ngực anh.

Lục Thời Dập nghiêng người tranh né, không cô ta đυ.ng vào, không hề kiên nhẫn, giọng nói cực lạnh: “Không nói thì cút!”

Mấy cô gái thấy anh tức giận rốt cuộc cũng tém tém lại, lúc này mới nói: “Có một cô gái họ Vu gọi mấy người bọn em cho anh. Cô ấy nói dạo gần đây anh thiếu phụ nữ, muốn bọn em đêm nay phục vụ anh thật tốt.”

“…” Vu Vãn gọi gái cho anh? Lục Thời Dập không dám tin: “Mấy người không nhầm chứ?”

“Sao mà nhầm được, vừa nãy cô ấy còn cố ý đến chỗ ông chủ để chọn bọn em mà. Cô ấy nói bọn em đều là kiểu anh thích. Lúc này chắc hẳn anh vẫn chưa đi.”

Đây là kiểu anh thích?

Lục Thời Dập cạn lời không biết nói thế nào. Trước mặt là một đám con gái gợi cảm cố làm ra vẻ õng ẹo, nhìn thêm một cái cũng cảm thấy buồn nôn, Vu Vãn có hiểu kiểu anh thích là gì không thế?

Còn nữa, anh thiếu phụ nữ lúc nào!?

Bản thân cô không xuất hiện, lại còn gọi bốn cô gái này cho anh rốt cuộc có ý gì?

Sắc mặt Lục Thời Dập ngày càng căng chặt, anh ta gọi cho Vu Vãn mấy lần nhưng cô không thèm nhấc máy, anh cũng không nản chí, gọi một lần lại một lần. Ánh mắt cáu kỉnh mang theo phần sốt ruột lại nhìn quanh quán bar để tìm Vu Vãn thêm lần nữa. Cuối cùng ở một nơi nào đó trên tầng ba, anh đã trông thấy bóng dáng cô.

Đầu ngón tay đang đặt trên điện thoại của Lục Thời Dập dừng lại. Đồng tử anh ta chợt thắt lại.

Anh cách Vu Vãn rất xa. Một người ở bên trái tầng hai, một người ở bên phải tầng ba, cách nhau gần mười mét. Khoảng giữa của quán bar treo vài cái đèn sân khấu, dưới ánh đèn đa sắc là sàn nhảy cực lớn ở tầng một, là quầy bar, ghế dài…

Vị trí Vu Vãn đang đứng ánh sáng không nhiều lắm, cô đứng cạnh lan can tầng ba, Lục Thời Dập nhìn không rõ biểu tình trên mặt cô, nhưng có thể lờ mờ thấy ánh mắt cô như đang nhìn đến chỗ anh.

Mà đứng bên cạnh Vu Vãn lúc này lại là một người đàn ông…

Tầng ba.

Vu Vãn nhìn nơi nào đó, điện thoại trong tay vẫn kêu liên tục, nhưng ở quán bar náo nhiệt như vậy, những rung động này có vẻ rất khó phát hiện, chỉ có ánh sáng từ màn hình mờ mờ ảo ảo thắp sáng một phần bóng tối.

Khổng Trăn nhìn nó nắm chặt điện thoại, thở dài: “Cô không muốn nhận à?”

“Không cần thiết.” Giọng nói Vu Vãn nhàn nhạt.

Khổng Trăn là ông chủ của quán bar này, đồng thời là bạn của Vu Vãn. Quen biết nhiều năm, anh ta biết tình tình Vu Vãn xưa nay lạnh nhạt, ngoại trừ công việc và em trai Vu Mục, nhưng người khác cô đều không quan tâm. Đặc biệt là khi đối đãi với mấy người theo đuổi lại càng lạnh lùng hơn. Chưa từng thấy cô giống như tối nay, vì cự tuyệt một người mà tốn công tốn sức.

Khổng Trăn nhìn xuống tầng hai, cười: “Hình như tiểu tử kia nhìn thấy cô rồi. Có vẻ cậu ta không hài lòng với mấy cô gái cô chọn cho lắm. Thủ đoạn cự tuyệt người theo đuổi của cô có lẽ nào hơi tàn nhẫn không?”

“Cậu ta nào có theo đuổi tôi.” Vu Vãn cười lạnh đầy tự giễu: “Chẳng qua là thằng nhóc nhất thời hứng thú, cậu ta bây giờ đang cô đơn tịch mịch thiếu phụ nữ thì tôi đưa cho cậu ta đúng thứ cậu ta yêu cầu.”

Khổng Trăn nhướng mày, sao anh ta lại cảm thấy tiểu tử kia không giống như chơi đùa với Vu Vãn nhỉ?



Lục Thời Dập nhìn thấy trong tay Vu Vãn rõ ràng đang cầm điện thoại nhưng lại không nhận cuộc gọi của anh. Đến khi sự kiên nhẫn bị màn mòn hết, anh chuẩn bị đi tìm Vu Vãn thì cuộc gọi bị từ chối, ba giây sau điện thoại vang lên tiếng tin nhắn được gửi tới.

Vu Vãn gửi cho anh ta một tin nhắn——

[Cố gắng cùng mấy cô gái kia hưởng thụ khoảng thời gian đêm nay đi.]

Lục Thời Dập nhìn thấy tin nhắn này, hốc mắt lập tức đỏ hồng. Một trái tim nóng bỏng lúc này giống như một người còn đang sống sờ sờ bị người ta ném từ trên cao xuống vực sâu lạnh lẽo.

Nói anh cố gắng hưởng thụ thời gian đêm nay cùng mấy người phụ nữ kia, đây là lời hồi đáp mà Vu Vãn đưa cho anh sau ba ngày chờ đợi?!

Tối nay Vu Vãn hẹn anh ra gặp mặt, anh đã nghĩ hơn phân nửa là cô sẽ cự tuyệt. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới cô lại có thể dùng cách thức này để sỉ nhục tình cảm của anh đối với cô…

So với thẳng thắn cự tuyệt, thì việc này còn làm anh khó chịu, đau đớn và bị tra tấn hơn.

Lục Thời Dập nhìn Vu Vãn thờ ơ đứng ở nơi xa, trái tim như bị dao nhỏ cắt từng mảnh từng mảnh xuống. Bàn tay bên người nắm chặt, kêu răng rắc.

Được!

Được lắm!

Để anh cố gắng hưởng thụ phải không?

Như cô mong muốn, tối nay anh sẽ cố gắng “hưởng thụ” cho cô xem.

Không biết Lục Thời Dập đang giận dỗi chính mình hay là giận dỗi Vu Vãn, anh gọi phục vụ tới, gọi ba mươi mấy chai rượu, ngồi ở giữa ghế, trái ôm phải ấp, học giọng điệu của Vu Mục: “Không nói nói tối nay cố gắng phục vụ tôi hay sao? Còn không chủ động lên, nhiệt tình một chút! Tối nay phục vụ khiến tôi vui vẻ, tiểu gia đều thưởng!”



Khổng Trăn thu hồi tầm mắt, anh nhìn thân thể người bên cạnh càng lúc càng căng chặt, cười nhạt: “Như cô mong muốn còn gì, sao ngược lại còn không vui?”

Vu Vãn quay đầu nhìn anh ta, khoé môi cong lên cười tự nhiên: “Lão Khổng, con mắt nào của anh thấy tôi không vui thế? Nếu mắt có vấn đề thì mau đến bệnh viện điều trị đi.”

Cô không còn hứng thú tiếp tục ở lại xem Lục Thời Dập tán gái, vỗ vào vai Khổng Trăn: “Đi đây. Lần sau gặp.”

“Đi thong thả, không tiễn.” Khổng Trăn phất tay. Nhìn bóng dáng dứt khoát của cô mà lắc đầu cười.

Không nghĩ tới nữ cường nhân xưa nay quyết đoán lại có một mặt khẩu thị tâm phi*.

*khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng làm một nẻo.

Anh ta đứng một chỗ không nhúc nhích, tiếp tục hứng thú nhìn phía đối diện tầng hai. Người bên đó có lẽ cảm thấy Vu Vãn đi rồi, nét mặt phóng túng cùng cử chỉ tuỳ tiện lập tức mất hết. Anh đẩy người phụ nữ đang ngồi trên đùi mình ra, gương mặt đẹp trai phủ đầy băng giá, không hề lưu luyến đứng dậy rời đi…

Vẻ mặt Khổng Trăn như đang xem kịch.

Hai người này, thật thú vị.

-

Đối với rất nhiều người mà nói, kì nghỉ Tết Âm lịch dài bảy ngày chỉ nháy mắt là hết. Còn chưa được nghỉ sung sướиɠ đã phải chuẩn bi bắt đầu một năm công tác mới.

Ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ, Lục Thời Dập ngủ đến chiều mới dậy, mái tóc trên đầu rối như ổ gà, uể oải ỉu xìu đi xuống tầng dưới.

Tối qua trước khi đi gặp Vu Vãn, Lục Thời Dập chưa ăn gì cả, sau khi từ quán bar về, thì cái gì cũng ăn không vô. Bây giờ đã đói đến mức da bụng dán vào da lưng.

Khi anh xuống phòng bếp tìm đồ ăn, lúc đi ngang qua phòng khách thì trông thấy quý bà Tô Lan đang ở ngoài biệt thự tiễn một vị phu nhân khác.

Vị phu nhân kia nhìn rất quen mắt, trí nhớ Lục Thời Dập khá tốt, tìm kiếm một lát đã nhớ ra đó là ai, chuông cảnh báo trong đầu lập tức vang lên.

Chờ lúc Tô Lan vào lại trong nhà, Lục Thời Dập gấp gáp hỏi: “Mẹ, người vừa rồi là ai?”

“Mẹ Hoắc Trầm.” Quý bà thuận miệng trả lời rồi đi lên trên tầng. Bà ngâm nga một đoạn nhỏ, mặt mang theo nét cười, thoạt nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.

Lục Thời Dập vội vàng đuổi theo, ngăn trước mặt mẹ mình: “Mẹ Hoắc Trầm đến nhà chúng ta làm gì? Không phải vì chuyện xem mắt của Vu Vãn và Hoắc Trầm chứ? Con đã nói rồi, Vu Vãn tuyệt đối sẽ không đi xem mắt đâu!”

“Ai nói?” Quý bà Tô Lan dừng bước: “Tiểu Vãn đã đồng ý tối nay đi gặp Hoắc Trầm rồi.”

“Vu Vãn đồng ý xem mắt!?” Lục Thời Dập trợn mắt.

Sao cô ấy lại đi xem mắt cùng người đàn ông khác?

“Làm sao, người ta không thể đi xem mắt à?”

Lục Thời Dập cố nén tâm lý muốn bùng nổ, đè ép cảm xúc đang kích động, hít sâu một hơi hỏi: “Mẹ, tối nay bọn họ hẹn nhau ở đâu?”

Vẻ mặt quý bà Tô Lan phòng bị nhìn con trai: “Con muốn làm gì? Muốn đi phá à? Mẹ nói với con nhé, nếu con mà phá buổi xem mắt của Tiểu Vãn, mẹ chặt hết mấy cái chân cún của con!”

“Mẹ, sao mẹ lại nghĩ con như thế?” Lục Thời Dập đặt tay lên vai mẹ mình, đổi lại thái độ đứng cùng một chiến tuyến với bà, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười mê người, giọng điệu rất tốt: “Mấy ngày trước do thái độ của con không tốt làm mẹ hiểu lầm. Không phải con không cho Vu Vãn đi xem mắt, chắc mẹ đã nghe nói bây giờ đi xem mắt xác suất gặp mấy người “cực phẩm” rất nhiều, con chỉ cảm thấy xem mắt không đáng tin, lo lắng Vu Vãn sẽ bị lừa.”

“Sao Hoắc Trầm lại không đáng tin? Hoắc gia chúng ta đều hiểu biết tường tận…”

“Mẹ, mẹ nghe con nói.” Lục Thời Dập chặn đứng cảm xúc kích động của quý bà Tô Lan, tiếp tục lừa gạt: “Đối với mẹ Vu Vãn thân như con gái ruột, đối với con sao chị ấy lại không giống chị gái ruột chứ? Chuyện chung thân đại sự của chị ấy, con với mẹ đều coi trọng. Đúng là chúng ta đều biết tường tận về Hoắc gia, nhưng mấy năm nay Hoắc Trầm luôn ở nước ngoài, chúng ta đã lâu không gặp anh ta, làm sao biết bây giờ anh ta là hạng người gì chứ?”

“Mẹ, mẹ không sống ở nước ngoài nên không biết đâu. Đàn ông 30 tuổi còn chưa có bạn gái, hơn phân nửa là gay…”

“Không phải chứ?”

“Thật đấy.” Lục Thời Dập cực kì nghiêm túc gật đầu: “Cho nên ấy mà, mẹ đưa địa chỉ chỗ hẹn của bọn họ cho con, buổi tối con sẽ âm thầm để ý bọn họ, giúp mẹ trấn cửa ải này. Đồng thời cũng nhìn xem nhân phẩm của Hoắc Trầm ra sao, đỡ để “con gái” bảo bối của mẹ bị người ta lừa.”

Lục Thời Dập nhướng mày nhìn quý bà Tô Lan, dụ dỗ khiến bà đứng hình một lát. Sau khi lừa được địa chỉ đến tay, trong khoảnh khắc anh xoay người xuống tầng dưới, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất không để lại dấu vết, thay thế vào đó là một đôi mắt đào hoa loé lên tia phục thù.

Tối qua Vu Vãn đối xử với anh như thế, tối nay cô còn muốn đi xem mắt?

Không có cửa đâu!