Chương 4

Lucie vừa uống hết cốc cà phê trong sảnh chờ của bệnh viện Salengro thì bác sĩ cấp cứu phụ trách chăm sóc Ludovic Senechal lại gần cô. Đó là một người cao lớn tóc nâu, khuôn mặt với những đường nét thanh tú và hàm răng đẹp, kiểu đàn ông mà có lẽ cô sẽ phải lòng trong một hoàn cảnh khác. Trên chiếc áo bờ lu rộng thỉnh thình anh mặc, có thể đọc thấy bác sĩ L.Tournelle. - Thế nào rồi, bác sĩ ?

- Không có viết thương ngoài da nào , không có bất cứ vết tụ máu nào để có thể giả định là có chấn thương. Các kiểm tra nhãn khoa không cho thấy điều gì bất thường. Hoạt động của mắt, đáy mắt , mọi thứ đều ổn. Các phản xạ chụp ảnh cũng như khả năng co thắt của đồng tử vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, Ludovic Senechal không hề nhìn thấy gì cả.

- Vâng anh ấy đang bị sao chứ ?

- Chúng tôi sẽ kiểm tra sâu hơn, đặc biệt là cho chụp cộng hưởng từ để xem có khối u nào ở não không.

- Một khối u có thể khiến ta bị mù sao ?

- Nếu nó chèn vào giao thoa thị giác thì có thể đấy.

Lucie nặng nề nuốt nước bọt. Ludovic chỉ còn là một kỷ niệm xa xôi, nhưng dù sao họ cũng từng chia sẻ với nhau bảy tháng cuộc đời.

- Vậy bệnh đó có chữa được không ?

- còn phụ thuộc vào kích thước, vị trí của khối u, và là ác tính hay lành tính nữa. Tôi chưa muốn nói gì với cô trước khi mang kết quả chụp não. Cô có thể vào thăm bạn mình trong phòng 208 , nếu muốn.

Bác sĩ tạm biệt cô bằng một cái bắt tay siêu chặt, rồi nhanh nhẹn bước đi. Lucie không đủ dũng khí leo thang bộ, cô đành chờ thang máy. Hai đêm thức trắng trong khoa nhi, giữa những tiếng la hét và những lần nôn mửa , đã dốc cạn sức lực của cô. May mà mẹ cô thay ca cho cô vào ban ngày, để cô có thể ngủ một chút.

Sau khi khẽ gõ cửa , cô bước vào phòng bệnh của Ludovic. Anh nằm dài trên giường , ánh mắt bất động. Lucie cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Anh không thay đổi gì.... Khoảng đầu hói rõ hơn , quả có thể , nhưng anh vẫn có những đường nét của một người đàn ông chững chạc , với khuôn mặt dịu dàng và bầu bĩnh , từng khiến cô phải lòng qua mạng Internet.

- Em , Lucie đây...

Anh quay về phía cô. Đôi đồng tử của anh không nhìn thẳng vào cô, mà xoáy vào bức tường, ngay bên cạnh. Lucie rùng mình đưa tay lên xoa vai. Ludovic cố gượng cười.

- Em có thể lại gần đây. Không lây đâu.

Lucie bước thêm vài bước , rồi nắm lấy tay anh.

- Rồi sẽ ổn thôi.

- Thật buồn cười khi anh bấm phải số của em , đúng không ? Lẽ ra đã có thể là bất kỳ ai khác.

- Cũng thật buồn cười khi em đang ở đúng chỗ này. Bây h , em quá quen thuộc với bệnh viện rồi.

Cô giải thích chuyện của Juliette cho anh nghe. Ludovic đã từng gặp hai cô bé song sinh và chúng rất quý anh. Lucie cảm thấy căng thẳng, cô nghĩ đến cái thứ khủng khϊếp có lẽ đang chín dần trong đầu người tình cũ.

- Họ sẽ tìm ra chuyện gì không ổn.

- Anh nghĩ là họ đã nói với em về khối u đúng không?

- Đó chỉ là một giả thiết.

- Không có khối u đâu , Lucie ạ. Là do bộ phim đấy.

-mang Bộ phim nào ?

- Bộ phim có cái vòng tròn nhỏ màu trắng. Bộ phim mà hôm qua anh tìm được ở nhà một người sưu tầm phim. Nó rất....

Lucie nhận thấy ngón tay anh co quắp lại bên dưới lớp chăn.

- Nó rất kỳ lạ.

- Kỳ lạ như thế nào ?_

- Kỳ lạ đến mức khiến anh mất cả thị lực còn gì, mẹ kiếp !

Anh vừa hét lên. Và bây h anh đang run rẩy. Anh quờ quạng rồi túm lấy bàn tay người đang nói chuyện với mình.

- Ông chủ cũ của cuộn phim đó , anh tin chắc là ông ấy đã lên gác thượng để tìm đúng bộ phim này. Ông ấy bị ngã vỡ sọ trong lúc leo thang. Hẳn là có thứ gì đó đã... anh không biết nữa , khiến ông cảm thấy cần thiết phải leo lên những bậc thang dốc đứng , để xem bộ phim đó.

Lucie cảm thấy anh sắp đổ gục đến nơi. Cô ghét phải nhìn thấy người thân , bạn bè mình suy sụp.

- Anh sẽ xem bộ phim đó.

Anh lắc đầu.

- Không , không. Anh không muốn...

- Không muốn em bị mù chăng ? Thế anh giải thích cho em biết làm thế nào mà những hình ảnh đơn giản chiếu trên màn hình lại có thể khiến ta bị mù được ?

Không có câu trả lời.

-_Cuộn phim vẫn lắp trên máy chiếu chứ ?

Sau một hồi im lặng , cuối cùng Ludovic cũng phải nhượng bộ.

- Ừ. Em chỉ việc thực hiện một loạt các động tác, anh đã dạy em rồi. Em còn nhớ không ?

- Còn... Hồi đó là phim " Touche of Evil " em nghĩ thế.

- Touch of Evil... Orson Welles..

Anh lặng đi sau tiếng thở dài đau đớn. Những giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh đưa ngón trỏ chỉ vào khoảng không.

- Chắc là ví của anh nằm trên bàn đầu giường. Bên trong có các danh thϊếp. Em hãy lấy tấm danh thϊếp cô tên Claude Poignet. Ông ấy là chuyên gia phục chế phim cũ , anh muốn em mang cuộn phim đó tới cho ông ấy. Để ông ấy xem qua một chút , được không? Anh muốn biết cuộn phim đó từ đâu ra. Hãy cầm theo cả tờ quảng cáo nữa. Trên đó địa chỉ và số điện thoại của con trai người sưu tầm phim. Luc Szapilman.

- Anh muốn em làm gì với chúng ?

- Cầm lấy... Cầm hết đi. Em muốn giúp anh ư ? Vậy hãy giúp anh đi, Lucie.

Lucie lặng lẽ thở dài. Cô mở ví và lấy tấm danh thϊếp cần thiết cũng như tờ quảng cáo.

- Em lấy rồi.

Anh có vẻ bình tĩnh hơn. Giờ đây anh ở trong tư thế ngồi, hai chân trên sàn nhà.

- Ngoại trừ chuyện này ra thì, Lucie này... Em thế nào rồi?

- Vẫn như thường lệ thôi. Bao h cũng chừng ấy vụ gϊếŧ người và tấn công. Thất nghiệp trong nghành cảnh sát hẳn là còn chưa xuất hiện.

- Anh muốn nói về em , không phải công việc của em

- Em ư ? Ở thì...

- Bỏ qua đi. Chúng ta sẽ nói lại chuyện này sau.

Anh đưa cô chùm chìa khóa nhà và nắm chặt lấy cổ tay cô. Lucie rùng mình khi anh nhìn chằm chằm vào mắt cô , khuôn mặt họ cách nhau chỉ chừng 10cm:

- Em dè chừng bộ phim đó nhé.