Chương 7

Sharko, anh làm gì trước khi đến cày ở Cục cảnh sát Phòng chống và Trấn áp bạo lực ?- Để đơn giản hóa thì có thể nói rằng tôi đã làm việc ít năm bên cảnh sát hình sự.

- Tốt quá...

Georges Peresse, thanh tra thuộc sở cảnh sát hình sự Rouen, phụ trách vụ án, là một người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ. Trong xe, Lucas Poirier đã miêu tả ông như một nhân vật cứng rắn, kiên trì và dị ứng với mọi hình thức đột kích vào địa bàn của mình. Lọt thỏm trong bộ đồng phục màu xám, Peresse chỉ cao chừng 1m60, nhưng có giọng nói chẳng khác nào Barry White. Cảm giác như không khí rung lên khi ông cao giọng.

- Chúng tôi không thực sự có thói quen làm việc với những người... chuyên phân tích. Tôi hy vọng anh sẽ biết cách tự xoay xở, chúng tôi đang thiếu nhân lực và người của tôi rất bận.

Sharko ngồi trước mặt ông, hai bàn tay đặt trên đầu gối. Cái nóng kiến anh nghẹt thở.

- Ông đừng lo, tôi sẽ câm lặng như một bản báo cáo giải phẫu tử thi. Rất có thể là trong vòng hai đến ba ngày tới, tôi sẽ dong buồm rời đi với chồng tài liệu sao chụp trên tay. Điều quan trọng là tôi được tiếp cận thông tin- anh ấn ngón trỏ lên mặt bàn làm việc bóng loáng- ý tôi là tất cả các thông tin, và phòng khách sạn của tôi có bồn tắm, bởi vì tôi rất thích ngâm nước lạnh trong thời tiết này.

Cảnh sát trưởng Peresse phá lên cười ha hả. Ông đứng dậy và tăng tốc độ của chiếc quạt đặt ngay đằng trước chân dung tổng thống Sarkozy.

- A, anh muốn có thông tin sao ? Thế thì cho đến lúc này, kết quả điều tra hiện trường là niet ( không có gì- theo tiếng nga ). Nhân chứng trực tiếp, nhân chứng gián tiếp, niet. Ngoài những thi thể thối rữa, chúng tôi chẳng tìm thấy bất cứ manh mối nào tại hiện trường, điều hoàn toàn logic bởi vì họ đã bị chôn vùi từ nhiều tháng nay, lại còn trong tình cảnh giông bão nữa. Toàn bộ nhân sự y tế- bác sĩ pháp y, chuyên gia nhân chủng học, chuyên gia côn trùng học- đều đang chiến đấu để cố gắng biết xem thứ gì là của ai. Còn tệ hơn cả một bản ghép hình với hàng ngàn miếng ghép. Chắc chắn họ phải mất thêm một đêm nữa. Điều duy nhất mà chúng tôi biết chắc, đó là các nạn nhân là người và đã trưởng thành. Thật không may, anh có nguy cơ phải bắt đầu mọi chuyện từ đó đấy, thanh tra ạ. Cũng có nghĩa là chẳng có gì đáng kể.

Sharko nhắm mắt lại mỗi lần làn gió thổi ra từ chiếc quạt lướt qua gò má anh.

- Hồ sơ những người bị mất tích nói gì?

- Còn quá sớm để nói về chuyện đó, tôi đang chờ thông tin phân tích để xác minh thời gian chết cũng như đặc điểm thể chất của các thi thể. Một điều chắc chắn , chúng ta không có vụ mất tích hàng loạt nào khớp với khoảng thời gian này, cả vùng lẫn trên toàn lãnh thổ.

- Thế còn bên ngoài lãnh thổ thì sao? Interpol nói gì?

- Chúng tôi sẽ làm việc đó khi đến lúc thích hợp, việc điều tra vừa mới bắt đầu thôi. Ưu tiên lúc này chỉ là xác định xem chúng ta phải giải quyết vụ gì. Hỏi thông tin từ mạng lưới Interpol ư, tôi cũng muốn lắm, nhưng cũng phải biết mình muốn có thông tin gì đã chứ, đúng không?

Ông khoanh tay trước ngực và nhìn qua ô cửa kính mờ. Sở cảnh sát trung tâm, một lô cốt xây bằng kính và thép, trông lạc lõng bên bờ trái sông. Peresse quay sang người đồng nghiệp đến từ Paris.

- Còn anh, suy đoán đầu tiên của anh là gì?

Thông thường, từ những tài liệu được cung cấp đầy đủ, Sharko sẽ căn cứ vào bốn yếu tố cơ bản để bắt đầu thiết lập một hồ sơ. Tình trạng hiện trường, cách thức tiến hành, tình trạng tâm lý kẻ sát nhân trong quá trình phạm tội, và tình trạng tâm lý của hắn hàng ngày. Ngay lúc này, anh không có bất cứ dữ liệu chính xác nào cả. Giả thuyết duy nhất có thể chấp nhận được, đó là các nạn nhân không bị sát hại tại chỗ. Mở hộp sọ không phải là việc có thể tiến hành ở ngay góc phố.

- Nói thật lòng, tôi chưa có suy đoán gì nhiều. Tuy nhiên, sẽ rất tốt nếu các anh tiến hành điều tra về các phạm nhân hoặc các tội phạm bạo lực trong vùng. Những kẻ mới ra tù chẳng hạn. Căn cứ vào số lượng thi thể, ta không thể loại trừ một hành động trả thù. Trong phần lớn trường hợp, đám tội phạm thường tấn công những người chúng quen biết. Có lẽ chúng ta sẽ truy tìm một kẻ có xe tải hoặc một phương tiện vận chuyển trọng tải lớn. Năm xác chết, không hề dễ vận chuyển chút nào. Có lẽ ta nên điều tra đôi chút ở một cơ sở cho thuê xe chăng?

- Chúng tôi sẽ làm thế.

Sharko lấy chiếc áo vest đang để trên ghế và vắt lên vai.

- Ngày mai tôi sẽ đi một vòng qua Viện pháp y, sau khi toàn bộ xác chết được phân tích. Anh có thể thu xếp để họ biết việc tôi sẽ ghé qua không?

Một tiếng thở dài mơ hồ.

- Tùy ý anh thôi. Còn gì nữa không?

Sharko chìa ra bàn tay nặng nề.

- Hẹn mai gặp lại, thanh tra ạ. Và hy vọng các xác chết sẽ nói lên nhiều điều. Đã có thời tôi làm ở vị trí của anh. Tôi biết rằng mọi chuyện chẳng vui vẻ gì.

Ba mươi phút sau, Sharko bình thản ăn tối ngoài hàng hiên một quán bia nằm đối diện giáo đường tuyệt đẹp của Rouen. Một kỷ niệm cũ thời học sinh nhắc anh nhớ rằng hầm mộ giáo đường từng cầm tù Richard Tim Sư tử hào hùng. Sharko mỉm cười, anh vẫn còn trí nhớ rất tốt, và thường xuyên luyện tập bằng trò chơi ô chữ. Một trong những phẩm chất hiếm hoi đã không bỏ trốn. Ở đây, lúc này, anh đang hài lòng, gần như hạnh phúc. Rời khỏi Bạch tuộc khổng lồ khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu. Ở đây, cuộc sống dường như khác biệt, mơ mộng và khoan thai hơn. Anh vô cùng thỏa mãn khi thấy phòng khách sạn có bồn tắm, trên tầng sáu một khách sạn thuộc hệ thống Mercure, đằng sau giáo đường.

Anh ăn bột nhào cho đến khi không còn đói nữa, một cây kem tồi tệ có pho mát xứ Savioe và pho mát Camembert- đương nhiên là một cái bẫy dành cho du khách- rồi uống đầy bụng nước. Cái nóng này, ngay cả vào ban đêm, chắc chắn rồi sẽ khiến anh héo quắt.

Anh quay về khách sạn. Sau khi tắm một chầu nước lạnh, anh mặc quần đùi, đánh giày rồi lấy từ trong túi du lịch ra một cái gói được bao bọc cẩn thận, cùng một máy ghi âm cũ chạy pin. Anh cẩn thận bóc lớp giấy gói bong bóng khí, để lộ ra một đầu máy xe lửa Ova Hornby tỉ lệ 1:43, kèm toa tàu màu đen chở gỗ than. Một trong những bóng đèn trước đã vỡ, nhưng cỗ máy vẫn phá các kỷ lục về tốc độ trên vòng đường ray lắp trong căn hộ của anh.

Viên thanh tra đặt chiếc đầu máy lên bàn đầu giường, nuốt viên Zyprexa cùng một cốc nước rồi nằm luôn lên lớp chăn, gối đầu lên hai bàn tay. Khách sạn... Mùi ẩm mốc của một căn phòng xa lạ... Tất cả những thứ này đã rất xa xôi với anh, người suốt mấy năm gần đây chỉ coi ngồi trên ghế bành da mà tiến hành điều tra

Hôm nay, anh tiếp xúc trở lại với hiện trường, máu, ruột, gan. Anh còn chưa biết đến việc đó tác động thế nào. Dĩ nhiên anh có thể sẽ thích thú trở lại, nhưng quá khứ cũng có nguy cơ trỗi dậy, vỡ òa. Tốt hơn hết là anh nên giữ khoảng cách. Chỉ dừng lại ở thủ tục, làm xong việc rồi quay về ngồi sau cửa kính. Nếu không Eugene sẽ bắt anh phải trả giá. Đứa bé gái trong đầu anh ghét việc anh rời xa quỹ đạo.

Sau khi tắt hết đèn, anh nằm nghiêng sang một bên và bật máy ghi âm. Tối nay, chắc Eugenie sẽ không đến thăm anh. Những thứ bức xạ này trong não bộ sẽ giúp anh ngủ được đôi chút.

Tiếng lạo xạo của đoàn tàu tí hon đang lao hết tốc lực trên đường ray vang lên trong loa. Sharko vừa thϊếp ngủ vừa mỉm cười, cùng khuôn mặt của vợ và con gái anh, bị cuốn đi năm năm trước trong những hoàn cảnh vô cùng khủng khϊếp.

Anh đến Rouen để điều tra một vụ án ghê tởm, nhưng chẳng sao cả. Nằm một mình giữa giường, cùng đoàn tàu và một cái bồn tắm ngay bên cạnh, anh thấy ổn.