Chương 18

“Lần sau, mày có định nói dối nữa không?" Day nói, It lắc đầu qua lại trên vai Day, nơi đã ướt đẫm nước mắt của It.

“Nói đi!” Day nhắc lại.

“Huh...tao sẽ không nói dối nữa" It nức nở nói

“Nói dối một lần nữa là không tốt, mày biết không? Hãy tưởng tượng tao đã buồn như thế nào, khi tao phát hiện ra mày nói dối, tao đã tin tưởng mày! Nhưng mày đã phá hủy niềm tin của tao. Mày thấy mày đã tệ đến mức nào?" Day nói một cách bướng bỉnh để củng cố cho It hiểu và cảm nhận.

“Huh!" It càng nghe Day nói, cậu càng nhận ra mình đã sai như thế nào.

“Hãy nghĩ ngược lại, nếu tao nói dối mày, điều đó sẽ hủy hoại sự tự tin của mày. Mày sẽ cảm thấy thế nào?" Day hỏi lại và It tiếp tục lắc đầu.

“Huhu... tao sẽ không nói dối nữa... Mày cũng không thể nói dối tao" It nức nở khi biết ý của Day.

“Nếu mày phạm sai lầm một lần nữa, tao phải làm gì với mày đây, It?" Day hỏi, nhưng It không trả lời.

“Nếu mày lại phạm sai lầm, chúng ta có nên chia tay không? Vì vậy, không ai ép buộc mày nữa, mày có thể làm bất cứ điều gì mày muốn", Day nói. It ngay lập tức ngước lên với đôi mắt đỏ hoe sưng húp và khuôn mặt đẫm lệ.

“Huh... Day!.. Mày định bỏ tao phải không?... Day, mày không muốn ở bên tao nữa đúng không?" It hét lên và đấm vào ngực Day cho đến khi Day phải nắm cả hai tay của It.

“It, dừng lại... tao nói thế khi nào?.. tao nói sẽ rời xa mày khi nào?!" Day nói một cách dứt khoát trước khi ôm đầu It để lên vai và It lại khóc nức nở lần nữa

"Hừ.. tao sẽ nói với bố... rằng mày sẽ bỏ rơi tao" It vẫn đang nức nở

“Có một người vợ như mày cũng giống như nuôi con trai, tại sao tao không ở bên mày vì mày giỏi giang?” Day cười nói, It vẫn khóc vì Day, cậu trực tiếp thừa nhận mình rất nông cạn. Nước mắt giàn giụa, chỉ vài câu nói của Day đã khiến It buồn đến phát khóc như một đứa trẻ

“tao xin lỗi..." It nói

“Không cần phải nói, lời xin lỗi nói nhiều và chẳng có ý nghĩa gì nếu mày không nghĩ đến việc thay đổi tốt hơn... nếu mày thực sự muốn xin lỗi tao, hãy nghe tao nói và đừng bướng bỉnh như vậy", Day nói. It nức nở như vậy một lúc cho đến khi cậu cảm thấy nhẹ lòng

“Day" It nhỏ giọng gọi Day.

“Cái gì vậy?” Day đáp lại,

“Tao có thể mặc quần vào không? Tao không muốn sống như thế này" It lại nói. Day mỉm cười nhẹ.

"Được thôi," Day trả lời, trước khi đặt It xuống giường. Sau đó, anh đứng dậy, mang cho cậu chiếc qυầи ɭóŧ và quần đùi. Day tháo dây xích khỏi mắt cá chân của cậu. It ngay lập tức đứng dậy và mặc quần vào, trước khi nao núng khi Day nắm lấy mắt cá chân của It và xích cậu lại.

“Day.. tao không muốn đeo dây xĩhs như vậy," It run rẩy nói. Day lườm cậu

“Mày vẫn sẽ bị trừng phạt, It,” Day nói với giọng cộc cằn.

“Vậy khi nào chuyện này sẽ kết thúc?" It hỏi lại khi Day buộc chặt sợi xích quanh mắt cá chân cậu.

“Bất cứ khi nào tao muốn, tao sẽ cởi nó ra lần nữa," Day nói với giọng đều đều. It ngồi dậy với một cái bĩu môi trên khuôn mặt

“Mày không thả ta ra ngoài sao? Mày định để tao một mình trong phòng à?" It hỏi lại.

“Hmm... Tao sẽ không để mày rời đi... nhưng mày sẽ không được yên, tao sẽ ở lại đây nhưng tao sẽ tiếp tục xuống xem cửa hàng," Day nói, làm mặt It nhăn lại một chút.

“Đi rửa mặt trước đi, tao sẽ đi xuống cầu thang và lấy cho mày một số thức ăn để ăn," Day nói một cách bình tĩnh.

“Day… bố có biết không… Mày không đưa bố đi Chonburi à?” It trầm ngâm nói.

“Bố không biết về việc mày đua xe. Tao chỉ nói với ông ấy rằng mày đã bỏ trốn. Vì vậy, tao đã gọi tài xế từ cửa hàng đến đón mày. Đừng lo," Day nói. It nằm sấp xuống

"Có vấn đề gì sao?" Day nhìn thấy vẻ mặt của cậu hỏi. It chỉ nhìn vào sợi dây xích.

"Tao muốn tháo dây xích này ra," It nói, nhìn Day van nài.

“Không," Day nói dứt khoát

“Mày có biết tại sao tao xích mày không?" Day hỏi

"Mày không muốn tao rời đi" It bình tĩnh trả lời,

“Điều đó cũng đúng, nhưng mục tiêu chính của tao là cho mày thời gian để một chính mình, để suy nghĩ và ngẫm nghĩ về những gì đã xảy ra trong quá khứ. Những gì mày đã từng làm là đúng hay sai? Là hạn chế không gian hay có quá nhiều tự do tốt hay xấu? Trước khi mày nghĩ về việc sẽ làm gì. Mày sẽ luôn suy nghĩ thẳng thắn, mày hiểu ta nói cái gì sao?" Day có chút nghiêm túc nói.

“Ta không hiểu” It thẳng thừng trả lời, bởi vì cậu thật sự không hiểu, Day vươn tay chậm rãi vuốt ve mặt của It.

“Vậy thì cứ như vậy cho đến khi mày hiểu. Tao xuống kiếm đồ ăn cho mày, đợi chút" Day nói trước khi bước đi một cách mệt mỏi. It di chuyển đến và ngồi dựa lưng vào đầu giường, nghiêm túc nhìn vào mắt cá chân của mình,

“Tao biết tao đã sai, nhưng tao không hiểu tại sao mày lại phải như thế này" It chỉ biết than thở sau lưng Day, vì cậu biết mình đã có lỗi. It tìm điện thoại nhưng không thấy nó. Vì vậy, cậu đứng dậy và bật tivi để giải quyết sự nhàm chán đầu tiên.

Ngay sau đó, cánh cửa mở ra với Day và Belle đang bưng một khay thức ăn vào phòng. Cả hai mang nó và đặt nó trên bàn

“Ăn đi, It,” Day nói, và It dễ dàng rời khỏi giường

“Tiếc quá Nong It ơi. Thấy chưa, mắt mày đang sưng húp, mặt tái nhợt và mày đã bị xiềng xích. Khi nào mày sẽ được ra ngoài?" Belle nói

“P"Belle, mày có muốn bị trói và vào bầu bạn với cậu ấy không?” Day nhẹ nhàng hỏi.

“Tao không muốn điều này..ah, nó giống như là một kiểu người bạo da^ʍ vậy, xiềng xích, roi da, còng tay..nhưng Nong It đã bao giờ bị đánh đòn chưa?” Belle nói một cách mỉa mai.

"Không bao giờ" It trả lời vì cậu nghĩ về những gì Belle đã thực sự hỏi. Day liền nở một nụ cười trên môi anh.

“Này, Nong It. Mày chỉ đang mỉa mai? Hay mày thực sự muốn bị đánh?" Belle hỏi lại. It ngay lập tức lắc đầu

“Đừng nói nữa và ăn đi It, muốn ăn bánh không? Tao sẽ nhờ người mua cho mày", Day nói

“Tao muốn tự mua nó!" It nói và Day nhìn bạn trai của mình.

“Mày quên sao? Mày bị cách ly rồi," Day nói. Mặt It giờ hơi cau lại, nhưng cậu không nói gì

“Mày muốn ăn gì? Mày có thể nói cho tao biết, tao sẽ mua cho mày." Belle lo

lắng hỏi.

"Em muốn ăn bánh Foi Thong và bánh sữa tươi", It trả lời, biết rằng mình không đủ khả năng để ra ngoài. Khi nghe It nói, Day liền đưa tiền cho Belle.

“Đi mua cho cậu ấy đi, Belle," Day nói

“Không sao, tao sẽ mua nó trước. Sau khi hài lòng, mày có thể ăn bánh" Belle cười nói và rời khỏi phòng. It ngồi ăn với Day.

"Day" It lại gọi Day

“Tại sao mày cứ gọi cho tao liên tục như vậy?" Day hỏi

“Mày không muốn tao gọi mày à?” It nói, nhưng không phát ra âm thanh.

“Mày muốn gì?” Day hỏi

“Tao muốn biết nếu tao phạm một sai lầm khác. Mày có thực sự sẽ chia tay với tao không?" It hỏi trong tâm trạng rối bời.

"Có" Day trả lời, bĩu môi vào mặt It, nhưng It không nói gì, nếu chỉ cảm thấy cô đơn, It có những suy nghĩ giống như trước khi mối quan hệ của họ lại nổi lên. It nghĩ rằng mình sẽ không thể sống nếu thực sự phải xa Day, vậy tại sao Day có thể nói điều đó một cách tự tin, như thể anh ấy thực sự có thể tách khỏi It mà không cần suy nghĩ

“Mày đang nghĩ gì vậy?" Day nói khi thấy It bắt đầu dùng thìa hất đổ cơm trên đĩa của mình.

“Không có gì, tao no rồi" It điềm tĩnh trả lời, mặt cậu ủ rũ.

Nếu mày no, hãy đi uống nước đi. Mày có thể đi xem TV trước, nhưng đừng ngủ, nếu không mày sẽ bị trào ngược axit", Day nói, vì vậy It uống nước và đi ngủ trở lại. Day sau đó tiếp tục ăn trong khi theo dõi It, vì Day biết It đang nghĩ gì. Day khẽ lắc đầu, một lúc sau Belle mang hộp bánh đến.

“Nong It, mày ăn cơm chưa?" Belle cười hỏi. It quay sang lắc đầu, điều này khiến Belle đứng hình, anh lập tức quay sang nhìn Day.

“Mày đã làm gì với Nong It một lần nữa vậy?" Belle hỏi

“Tao đã làm những gì? Tao không làm gì cả, cậu ấy không muốn ăn", Day nói, nhìn It đang ngồi với cái miệng hơi mím. Khóe miệng Day nhếch lên một nụ cười

“Vậy thì tao sẽ cho nó vào tủ lạnh trước. It Nong có muốn ăn gì thì báo nhé. Tao sẽ lấy nó cho mày" Belle nói với Day trước khi bối rối bỏ đi, mang chiếc bánh xuống nhà. Day đặt bát cơm vào bếp, sau đó anh lại lên lầu với It.

Day ngồi trên giường cạnh It, lấy điều khiển từ tay It và tắt tivi, It ngạc nhiên nhìn anh.

“Tại sao mày lại tắt đi?" It hỏi lại.

“Mày đang nghĩ gì vậy?" Day lặng lẽ nói

"Không có gì," It trả lời, giả vờ nằm

xuống.

“Tao đã nói với mày là không được nói dối mà" Day lặp đi lặp lại khiến It đứng hình, trước khi quay sang Day với vẻ mặt do dự trước khi quyết định hỏi

“Mày không còn yêu tao nữa phải không?" It nói với giọng run run

“Tại sao mày nghĩ vậy?" Day hỏi

“Mày nói như thể mày không cảm thấy gì vậy. Mày thật sự phải chia tay với tao sao?" It lại nói, Day nhếch mép cười rồi ôm It vào lòng

“Đủ rồi, vừa mới nói, mày run a, hừ? Mày suy nghĩ nhiều quá đấy" Day trêu chọc bạn trai.

Day chuyển sang ngồi ở đầu giường trong khi It đang nằm úp mặt trên ngực Day

“Có thật không? Mày không cảm thấy gì sao?" It hỏi lại, cảm thấy hơi bị xúc phạm vì hành động của người yêu mình.

“Làm sao mày biết tao không có? Nếu thực sự có một ngày như vậy, mày sẽ biết rằng hành động của mày không làm tổn thương một mình mày mà còn làm tổn thương cả tao nữa. Mày nghĩ làm sao tao có thể cảm thấy thoải mái nếu không có tao ở đây để chăm sóc cho mày?" Day nói. It vươn tay ôm lấy Day

“Mày có còn yêu tao như vậy không?" It hỏi

“Hừm“ Day trả lời trong cổ họng

“Mặc dù tao là một tên ngốc ích kỷ nhưng mày vẫn yêu tao chứ?” It lại hỏi.

“Ngốc nghếch và luôn tự cho mình là trung tâm, tao có thể chịu đựng được, nhưng không nói dối nữa" Day nói, It chỉ gật đầu trước khi vùi mặt vào ngực Day, một lúc sau It ngủ thϊếp đi vì cảm thấy mệt mỏi từ đêm hôm qua và cậu cũng đã khóc rất nhiều.

Hai ngày sau.

Day tháo dây xích ra khỏi mắt cá chân của It, khiến It mỉm cười. Còn cửa hàng ở bangkok, Day gọi điện nói với bố, It muốn ở lại 3-4 ngày vì chuyện ở thẩm mỹ viện riêng, bố It không nói gì.

“P"Belle..hãy đi mua bánh đi" It rời khỏi phòng và chạy đến mời Belle với một nụ cười

“Cậu ta vừa thả mày sao?” Belle cười hỏi.

“Tao sẽ đưa mày đi, Belle đang làm việc, mày không thấy sao?" Day nói

“Ồ, nếu mày không muốn Nong It biến mất khỏi tầm mắt của mình, hãy nói với tao,” Belle trêu chọc.

“Tao không muốn đấy, Belle" Day nói với giọng điệu bình thường

“Nào, Day" It nói ngay lập tức

"Tao đi cắt tóc trước, chúng ta đi sau," Day nói, quay lại nhìn xung quanh.

“Có một khách hàng đặc biệt mày phải phục vụ..khách hàng nào thế?" It hỏi, vì Day chỉ làm cho những khách hàng VIP đã đặt trước thời gian với Day.

"Là bạn trai tao," Day nói, khiến khuôn mặt của It run lên

“Huh, mày định cắt tóc cho tao à?" It hỏi lại để chắc chắn

“Phải, tóc mày dài ra rồi, It. Điều đó không làm phiền bạn chứ?” Day hỏi và

It lắc đầu

“Không, tao muốn giữ nó như thế này trong một thời gian. Day... để tao giữ như thế này" It năn nỉ

Cười với nhân viên cửa hàng cũng tốt, từ khi bị Day phạt trước đó, It đã trở nên bình tĩnh hơn một chút, nhưng Day không chắc It có thể bình tĩnh được bao nhiêu ngày, bởi vì anh biết rất rõ thói quen của bạn trai mình.

“Cắt đi. Khi mày đổ mồ hôi, điều đó làm phiền đến mày đấy," Day nói, khiến It cau mày.

“Day.” It nhỏ giọng gọi bạn trai.

“Thôi, đừng cắt, đừng cắt. Nhưng đừng để nó phát triển quá lâu. Nếu tao thấy mày tỏ ra tức giận hoặc phàn nàn, mày không cần phải cầu xin tao cắt nó đi," Day nói. Nụ cười của It ngay lập tức rộng ra.

“Nhưng gội đầu trước đi, bao nhiêu ngày rồi chưa gội? Mày chỉ sử dụng bồn tắm thôi" Day lại rêи ɾỉ. Trước khi It đồng ý, vì It nhớ đã đi ngủ mà không gội đầu. Day bắt đầu gội đầu cho bạn trai như thường lệ. Bây giờ nó đã trở thành một cảnh tượng quen thuộc đối với nhân viên. Khi It và Day đến cửa hàng, Day luôn gội đầu cho It.

“Mày khỏe không, Nong It?” Belle, người đã chải tóc xong cho một khách hàng đến và nói như vậy.

“Tốt lắm P’Belle. Ai đó cũng gội đầu cho em" It nói đùa

“Thật ra có một tiệm bánh mới khai trương, It mày có muốn vào xem thử không?” Belle nói.

“Ở đâu vậy?” Day hỏi

“Nó nằm cạnh cửa hàng cơm và cà ri 19 loại, con gái của giáo sư Aoi đã mua nó kế tiếp đến Khao Kaeng, vì vậy cô ấy đã mở một tiệm bánh mì”, Belle nói lại vì Kru Aoi cũng là khách hàng thường xuyên của Day.

“Ồ, mở bao lâu rồi?” Day lại hỏi

“Cách đây không lâu, tao đã vào một lần. Họ mở một nhà hàng đẹp, thức ăn ngon, bánh cũng ngon, It sẽ thích họ" Belle nói

“Nào, nào“ It lập tức mời Day

“Ừm, Belle, chúng ta hãy đi cùng nhau… để Po chăm sóc những đứa trẻ trong cửa hàng cho mày,” Day nói về một nhân viên khác.

"Nào, miễn phí sao, tao thích nó," Belle mỉm cười nói khi Day gội đầu xong cho It và cũng bắt đầu sấy tóc, thoa thêm một ít sản phẩm. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Day đưa It và Belle đến một tiệm bánh có tên *Woon*

“Chào mừng, chào mừng.. Day, đã lâu không gặp.” Người bán hàng sau quầy chào hỏi Day một cách thân quen, Day giơ tay chào lại chủ cửa hàng, It cũng bày tỏ sự kính trọng.

“Huh, tôi đến đây từ bangkok. Và Belle nói P"Am mở cửa hàng nên tôi đến ủng hộ" Day lịch sự nói.

“Mời ngồi,” chủ tiệm nói. Thế là ba người họ đi tìm chỗ, vì đã có đủ khách.

“Mẹ tôi nói cậu có bạn gái, nhưng cậu không dẫn cô ấy đi ăn à?” chủ quán hỏi Day sau mang cho Day thực đơn. It dừng lại và nhìn Day

"Bạn gái của tôi.. đây là It, đây là P"Am, mẹ của P"Am là khách hàng VIP của cửa hàng" Day giới thiệu It với chủ cửa hàng, người lúc này trông có vẻ hơi choáng váng.

It giơ tay bày tỏ sự kính trọng lại

“Anh ấy là một chàng trai tốt,” người bán hàng mỉm cười nói

“Uh.ừ...anh không ngạc nhiên sao?" Day hỏi khi thấy chủ cửa hàng hơn 30 tuổi vẫn đang mỉm cười

"Có gì mà lạ? Ở cửa hàng này, những cặp đôi như Day và It vẫn thường lui tới. Nhìn thấy họ, chuyện này trở nên bình thường.. nhưng tao hơi bất ngờ, không nghĩ Day lại có bạn trai", chủ cửa hàng nói. , biết rằng Day được các cô gái nhắc đến nhiều, không ai khác từng cai trị trái tim của Day.

“Chuyện dài lắm“, Day nói trước khi bắt đầu gọi đồ ăn và nhu yếu phẩm, bánh cho It, người lẽ ra đã gọi đủ thứ nếu không bị Day chặn lại. Khi bánh đến, It đã thử ngay.

“Ngon quá,” It cười nói khi cắn miếng bánh đầu tiên.

“Nong It, thực sự thích bánh" Belle nói đùa

(Em không ăn nữa, em sẽ béo lên) Giọng người phụ nữ ở bàn sau đủ lớn để It nghe thấy.

(Cái gì, ăn một chút thôi, đừng sợ) một người bạn của cô gái kia nói. It không nghe thấy gì tiếp tục ngồi ăn bánh

(Mày không biết rằng ở tiệm bánh nếu mày ăn nhiều sẽ béo lên.?.. Hôm nọ tao xem chương trình Miracle Overnight Beauty của Hàn Quốc. Một trong những người phụ nữ trong chương trình đã từng rất xinh đẹp, cô ấy cơ thể tốt, và chồng cô yêu cầu cô kết hôn, nhưng khi họ kết hôn, cô ấy béo lên và chồng cô ấy lừa dối cô ấy. Tao không muốn như vậy) Các cô gái nói chuyện với nhau.

It lập tức chặn chiếc thìa đang đút bánh vào miệng

(Nếu tao béo, bạn trai của tao sẽ không yêu tao... tao có béo không?) It nghĩ trước khi nhìn xuống bản thân.

“Cái gì vậy?” Day hỏi

It đang ngồi đó mỉm cười vì được ăn những chiếc bánh yêu thích của mình giờ lại đang cau mày suy nghĩ về điều gì đó. It nhìn Day, Belle cũng ngạc nhiên nhìn It

"Day...tao có béo không?" It hỏi Day khiến Belle phải che miệng cười

“Ha ha. . . Chết thật, Nong It, mày còn nghĩ hỏi sao?” Belle cười nhạt nói

"Này, đừng quan tâm người khác nói gì, không phải việc của mày" Day đưa tay xoa đầu It vì Day cũng nghe thấy các cô gái nói chuyện, nhưng anh không nghĩ It lại nghĩ nhiều như vậy.

“Nói cho tao biết trước đi“ It lại nói

“Sợ tao sẽ không còn yêu mày nữa sao?”

It gật đầu hỏi, Day liền rướn người thì thầm vào tai cậu.

"Mày không cần sợ béo, tao sẽ giúp mày đốt cháy calo mỗi ngày... Người ta nói làʍ t̠ìиɦ một lần đốt cháy 100 calo, một đêm làm 3 lần sẽ đốt 300 calo, điều này sẽ đảm bảo chắc chắn mày sẽ không tăng cân!" Day thì thầm làm mặt It nóng lên.

“Đồ điên…” It lặng lẽ nói

“Vậy là mày sẽ sợ bị béo? Nếu mày sợ hãi, hãy nói với tao, tao sẽ giúp mày," Day nói một lần nữa.

“Không sợ nữa,” It nói, lập tức nhét chiếc bánh vào miệng.

“Này, mày đang nói về cái gì vậy? Nói cho tao biết, tao muốn biết," Belle nói

“Ồ, tao đã nói với cậu ấy rồi…” Day định nói, nhưng It đã đưa tay bịt miệng Day trước.

“P"Belle, anh không cần biết đâu, Day ngổ ngáo mà.” It nói, mặt đỏ bừng, Belle mỉm cười.

“Haha, đừng nói với tao là mày đang nói về việc đốt cháy calo bằng tìиɧ ɖu͙© nhé" Belle trêu ghẹo It tạm dừng

“P"Belle, làm sao anh biết? Anh có liên quan đến Ryu, Jitsanit hay Jane Yanthip không?" It nói ngay lập tức, khiến Belle mỉm cười.

“Này... tao đùa đấy, hóa ra đoán đúng đấy à.” Belle nói làm It đỏ mặt hơn trước.

“Uh..mày không nói thì P"Belle làm sao mà biết được It" Day cười thầm trong cổ họng. It nhanh ăn bánh cho đỡ ngượng ngay

Reng... reng... Điện thoại reo. Day cầm lấy và nhìn nó trước khi cau mày quay sang nhìn It.

"Ai đang gọi thế?" It hỏi

"Kim" Day nói ngắn gọn nhưng It vẫn sững sờ. Dù biết giữa Day và Kim chẳng có gì, biết hai người đã làm hòa và trở thành bạn tốt như xưa nhưng It vẫn thấy tim mình chùng lại mỗi khi nhắc đến và nghĩ về khuôn mặt của Kim

"Hừm... P’Kim gọi, mày nghr đi... Chắc anh ấy có việc gấp" It nói. Trên thực tế, Day không muốn cho Kim số của anh ấy, nhưng It nói rằng cậu vẫn ổn vì It được chăm sóc tốt. Khi nghe bạn trai nói vậy, Day bấm máy nghe.

"Có chuyện gì vậy Kim?" Day trả lời cuộc gọi trong khi It lắng nghe

“Day, mày có ở chung cư không?" Giọng Kim hỏi

"Tao không có ở đó, tao mới đến nhà tao ở tỉnh... có chuyện gì vậy?" Day hỏi

“Mày có đi với It không?” Kim hỏi lại.

"Hừm.. sao thế?" Day hỏi lại.

“...khi nào mày quay lại bangkok? Hãy gọi cho tao và cho tao biết, tao có điều này muốn thảo luận", Kim nói.

"Có chuyện gì vậy, có việc gì gấp không? Nói chuyện được không?" Day nghi ngờ hỏi.

“Được rồi, mày nên quay lại trước" Nói xong Kim cúp máy ngay. Day bối rối nhìn chiếc điện thoại trên tay

"Có chuyện gì với P’Kim vậy, Day?" It tò mò hỏi.

“Tao không biết, cậu ấy nói có chuyện cần bàn và cậu ấy sẽ gọi cho tao khi chúng ta quay lại bangkok,” Day thờ ơ nói.

"Ai là Kim?" Belle hỏi mà không cần suy nghĩ, nhưng điều đó khiến It hơi sững người.