Chương 22

"Tao hy vọng ngài ấy không làm khó P’Kim," It lo lắng nói.

"Điều gì sẽ xảy ra với Kim được? Tao cảm thấy rằng mày đang rất lo lắng về cậu ấy," Day nói, nhìn It. It hơi nhướng mày.

"Ah, tao thực sự lo lắng cho anh ấy. Mày không lo lắng cho bạn mình sao?" It hỏi ngược lại. Day nhìn vào khuôn mặt của It và mỉm cười trên khóe miệng.

"Hả, nếu tao nói là tao lo lắng. Sẽ có một con chó nào đó ở đây sẽ lại suy nghĩ quá nhiều", Day nói.

"Tao không bất an đến thế" It trả lời. Day khẽ nhướng mày.

"Mày là chó sao? Trả lời thế nào?" Day khẽ hỏi. Điều đó làm It đứng hình vì quên mất suy nghĩ về những gì Day vừa nói

"Thằng khốn này, mày cứ thích chọc tức tao" It giận dữ lẩm bẩm và đi đến ngồi trên ghế sofa, Day đi theo và ngồi cạnh cậu.

"Có đúng không? Nếu tao nói với mày rằng tao lo lắng cho Kim, mày sẽ cảm thấy thế nào?" Day hỏi

"Tao có thể phân biệt mọi thứ" It lập luận nhanh chóng

"Hừ" Day hừ một tiếng như không thể tin được, cho đến khi mặt It nhăn nhó

"Hừ... tao đúng là đồ ngốc, tao không nói được gì cả," It nói với vẻ khó chịu. Day lắc đầu mỉa mai trước cử chỉ của It. It quay sang Day khi cậu nhận thấy điều gì đó

"Day, tao vừa nhớ ra một chuyện," It nói, mắt mở to.

"Cái gì?" Day hỏi.

“Hôm đó mày chở tao đi, tao vẫn chưa lấy được hai trăm nghìn. Hôm đó tao cũng đã thắng cuộc.. Đưa tao đi lấy tiền đi”, It nói. Day nhìn It.

"Mày vẫn đang nghĩ về việc kiếm thêm tiền?" Day lạnh lùng hỏi. It dừng lại trước khi bĩu môi

"A, tao đã thắng cuộc đua rồi... đó là tiền của tao ... tại sao không thể lấy nó? Là hai trăm nghìn đó" It trầm giọng nói. Lúc đầu, It sợ rằng Day sẽ nổi giận. Day im lặng vì Nan đã gọi để nói rằng anh rằng cậu đang cầm số tiền mà It đã thắng cuộc đua.

"Vậy mày định làm gì với số tiền đó?" Day hỏi lại.

"Tao vẫn chưa biết, tao sẽ giữ nó trước… vì nó vẫn chưa đủ để mua một xe máy," It lại nói.

"Mày vẫn muốn mua chiếc xe moto đó chứ?" Day trầm giọng hỏi, It im lặng vì thực ra cậu vẫn muốn chiếc xe đạp.

“Mày thật sự không muốn mua cho tao đúng không? It khẽ hỏi, cậu hỏi để biết chắc Day có sẵn lòng mua không.

"Muốn tao trói lại mày sao?" Day khẽ hỏi. It im lặng một lúc. Sau đó Day đứng dậy khiến It nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Day.

"Mày định đi đâu?" It hỏi, sợ rằng Day sẽ giận mình.

"Ngồi đây và đợi tao một chút," Day bình tĩnh nói trước khi đi lên phòng, It nhìn với Day trong sự hoài nghi, nhưng vẫn ngồi xuống và đợi Day ở chỗ cũ.

Một lúc sau, Day đi xuống cầu thang trong chiếc áo khoác và mũ bảo hiểm. Có vẽ chiếc mũ đã được cất đi trong một thời gian dài, nhưng nó vẫn còn trong tình trạng tốt. Day đã có một chiếc mũ bảo hiểm khác.

"Tại sao mày mang theo áo khoác và mũ bảo hiểm?" It bối rối hỏi.

"Mặc áo khoác và đội mũ bảo hiểm này vào" Day đưa cho It chiếc áo khoác da cùng với chiếc mũ bảo hiểm.

"Tại sao mày muốn tao làm điều đó?" It nghi ngờ hỏi lại.

“Tao bảo mặc vào,” Day trầm giọng nói. It sau đó đứng dậy, mặc áo khoác và đội mũ bảo hiểm như Day đã nói. Khi thấy It đã kéo khóa áo khoác của mình, Day ngay lập tức nắm lấy cổ tay It và bước ra bãi cỏ phía trước. Trời đã gần trưa. Mặt trời đang tỏa sáng. Day đã lấy một chiếc ghế và đặt nó dưới ánh nắng chói chang.

"Mời ngồi," Day nói, và It gật đầu khi nhìn Day qua kính mũ bảo hiểm.

"Ngồi đây cho đến khi tao bảo mày đứng dậy," Day nói

"Tại sao?" It vội hỏi.

"Đợi một chút, mày sẽ biết tại sao tao lại bắt mày ngồi ở đây, đừng có mắng tao" Day nói với giọng nghiêm khắc khi ngồi vào chiếc bàn có bóng râm trước nhà và trừng mắt nhìn It.

It đang ngồi đó và cậu vẫn không hiểu tại sao Day lại để mình ngồi đó cho đến khi một lúc trôi qua và It bắt đầu bồn chồn. It cảm thấy cả người đều thật nóng bỏng, mồ hôi trên mặt It đã ướt qua tóc. It quay sang nhìn Day, người vẫn đang ngồi nhìn cậu trong bóng râm.

"Day .. tao nóng quá" It nói. Day im lặng

"Day!! Nóng quá.. sao lại muốn tao ngồi ở đây?" It không thể chịu đựng được nữa và phải hét lên.

It tiếp tục ngồi cho đến khi cậu không thể chịu nổi nữa. Sau đó, dáng người mảnh khảnh nhanh chóng bước đến chỗ Day, cởi mũ bảo hiểm và áo khoác ra rồi tức giận ném lại Day. Khuôn mặt ngọt ngào của It đỏ bừng vì nắng và mũ bảo hiểm. It chạy vào căn nhà. Điều hòa đang bật, It cũng đã bật quạt để trước mặt và lắc áo qua lại để xua tan cái nóng. Day theo It vào nhà với vẻ bình thản

"Mày cảm thấy thế nào?" Day hỏi.

"Nóng quá, tao không biết tại sao mày lại muốn tao ngồi ở đó. Chắc tao điên lắm mới phải ngồi dưới nắng như mày nói," It càu nhàu khi Day ngồi xuống sofa. It đang ngồi trên sàn với một chiếc quạt lớn.

"Chà, mày là một người hay gắt gỏng về thời tiết nắng nóng và tao muốn mày biết cảm giác lái xe máy trong thời tiết của Thái Lan là như thế nào, vậy giữa rất nhiều khói xe ở bangkok, mày sẽ cảm thấy sao? Cầu nguyện trời không mưa nếu không tao cho mày ngồi dưới mưa đi, rồi mày sẽ biết đi xe máy dưới mưa là như thế nào", Day nói khiến It đứng hình.

"Đáng lẽ mày chỉ cần nói với tao là đi xe máy thì nóng, trời mưa thì không có chỗ trốn. Thế thôi, tao sẽ hiểu mà" It trả lời, và Day nhếch lên một nụ cười nhẹ nơi khóe miệng

"Hừ... Đối với một người như mày, lý thuyết sẽ không làm được, nó phải được thực hành. Mày sẽ thực sự cảm thấy tốt hơn" Day nói.

It nhìn Day một chút nhưng không dám cãi lại vì nghĩ lại thì Day nói cũng đúng. It rất dễ nổi nóng khi trời nắng nóng. Nói tóm lại, It lái ô tô cho quen, còn đi xe máy thì không thể làm quen với nó. Lúc đầu, It nghĩ rằng cậu chỉ muốn đi xe máy vì nó ngầu.

"Những người thích xe máy, đa số là những người thích làm những việc này. Không sợ nóng, không sợ thời tiết, nhưng đối với mày thì không giống nhau, đừng nghi ngờ những gì tao nói", Day nói lại.

"Ừm, tao biết rồi, mày không mua cho tao, tao cũng không mua nhưng tao sẽ vẫn đi lấy tiền, dù sao đi nữa tao vẫn phải lấy số tiền đó về" It miễn cưỡng nói, khiến Day mỉm cười

"Vậy mày lên lầu tắm một lần đi, tao đưa mày đi, mày không phải đang đổ mồ hôi à?" Day nói, thế là It chạy vào phòng ngủ để tắm và thay đồ. Tắm xong và mặc quần áo xong, Day đưa It đến trường đua của Nan và gọi điện nói rằng anh ta đến lấy tiền.

"Mời ngồi" Nan mời Day ngồi xuống khi thấy Day và It bước vào. Cả hai cùng ngồi trên sofa trong văn phòng của Nan

"Chờ một chút, em sẽ đi lấy tiền," Nan nói trước khi bước vào phòng trong. Có một két an toàn ở đó để cất giữ những vật có giá trị. Một lúc sau, Nan đi ra với một phong bì manila và đưa cho It. It ngay lập tức mở phong bì và nhìn vào tiền bên trong mỉm cười.

"Mày không định đếm chúng trước sao, It?" Nan hỏi. It lắc đầu.

“Không cần đâu, tao tin mày,” It đáp, hơi càu nhàu. Nan nhìn vào khuôn mặt của Day với một chút do dự trong lòng. Day nhìn vào mặt anh.

"Mày có điều gì muốn nói à?" Day khẽ hỏi. It hơi nhướng mày vì không để ý thái độ của anh. Họ cùng cau mày.

"Không có gì. Không có gì to tát cả, em có thể làm rõ điều đó" Nan nói

"Mày đã làm tao suy nghĩ. Sau đó mày nói không có gì, mày sẽ nói cho tao biết hoặc không?" Day hỏi lại

"Có chuyện gì vậy?" It hỏi, Nan hít một hơi thật sâu

"Về bọn trẻ, em không căng thẳng chỉ buồn thôi. Bên cạnh đó, em không nghĩ chúng muốn làm bất cứ điều gì quyết liệt như thế. Vì vậy, em nghĩ mình nên để It ở đó," Nan nói.

"Mày đang nói cái quái gì vậy? Nói to lên," It nói.

"Chà, những người đã đua xe với mày" Nan nói,

"Cái gì?" Day chợt hỏi với giọng điềm tĩnh, nhìn anh chờ đợi

"Cậu ta cứ hỏi em mỗi ngày khi nào It sẽ thi đấu trở lại. Cậu ta muốn đua thêm một lần nữa" Nan nói. It hơi nhướng mày, trong khi Day ngồi đối diện với anh trong im lặng,

"Mày không hiểu chuyện ngày đó sao?" Day hỏi.

"Vâng, em đã nói với cậu ta rằng It không thể đua, nhưng cậu ta vẫn luôn nghịch ngợm và liên tục yêu cầu em liên lạc với It. Lúc đầu, cậu ta có xin số của It để nói chuyện trực tiếp", Nan nói lại.

“Đừng đưa số cuat It cho ai khác,” Day vội vàng nói.

"Em biết, em không muốn chết vì tội đưa số điện thoại của vợ anh cho người đàn ông khác" Nan trêu It một chút trước khi quay lại với Day lần nữa.

"Khi em không làm, cậu ta bảo em gọi cho It và nói rằng cậu ta muốn trả thù. Em không biết có thật không, có lẽ cậu ta giận quá. Bọn trẻ muốn giẫm đạp lên It, nhưng em thì không muốn bắt nạt mấy đứa trẻ đó" Nan nói lại

"Cậu ta có đến mỗi ngày không?" Day hỏi

“Có, hôm nay cậu ta sẽ hỏi lại em, tin em đi,” Nan nói thẳng thừng. Day quay sang nhìn It. Thân hình mảnh khảnh lập tức lắc đầu

"Tao không làm điều đó nữa, mày không cần phải nhìn tao như vậy. Tao cũng không muốn bị mày gϊếŧ, Day" It nói, bởi vì cậu không muốn Day nghĩ rằng cậu muốn đua xe lại.

“Tao vẫn chưa nói gì cả,” Day đáp, quay lại nhìn It.

"Vậy thì tối nay tao sẽ tìm ra," Day lại nói, khiến đôi mắt của Nan và It ngay lập tức mở to.

"Này, anh định làm thế nào đây?" Nan tò mò hỏi.

"Mày cứ nói là It sẽ không thi đấu nữa," Day nói với giọng điệu bình thường

"Có dễ tin không, Day? Mặc dù lũ khốn đó không sở hữu đường đua, nhưng chúng vẫn nghịch ngợm," It nói.

"Mày chỉ cần im lặng," Day trả lời, trước khi Nan và It im lặng mà không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào Thời gian trôi qua cho đến khi trời tối. Day và It đang ngồi trong văn phòng của Nan để đợi thời gian. Trong khi Nan ra ngoài xem đơn đặt hàng.

"Mày muốn đi đâu?" It hỏi khi đang ngồi chơi game trong văn phòng của Nan.

"Tao ra ngoài hút thuốc," Day trả lời

“Tao cũng đi đây, tao muốn ngồi ở ngoài một chút,” It nói, và Day gật đầu. Trước khi họ rời đi cùng nhau

Day đi hút thuốc cùng đàn em. Hôm nay đàn em rủ Day đua xe. Sau đó đem xe đi kiểm tra lại. Mọi người quay sang giúp anh. Day chỉ lắc đầu và tiếp tục đứng nói chuyện với thế hệ trẻ của mình cho đến khi It, người đang ngồi nói chuyện với Nan, bước vào.

"Day, tao đói bụng, còn chưa có ăn tối." It vẻ mặt khó hiểu nói.

"Chúng ta sẽ ăn đi gì đó. Chờ cho đến khi mọi thứ được giải quyết với những đứa trẻ này trước đã" Day và It gật đầu nói, một lúc sau, một đàn em của Nan bước vào

"Này, những người này đang ở đây," người thanh niên nói. It và Day quay sang nhìn

"Vậy tao đi vào nói chuyện vơi họ" It hỏi.

“Tại sao phải vào nói chuyện với họ trước?" Day nói nhưng lại ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Về phía đối thủ của It, anh quay lại và thấy It cùng nhóm của Nan, liền vội vã đi thẳng đến gặp đối thủ.

"Xin chào" người bên kia chào. It nhìn từ trái sang phải.

"Cái gì vậy?" It nói. Bên kia dừng lại trước It. Cấp dưới của Nan đã ở bên cạnh cậu.

"Tao đã tìm kiếm mày, It. Tao muốn trả thù một lần nữa, một vòng cuối cùng," người kia nói.

"Những người này bị mất trí nhớ sao? Tao là đàn anh của mày, học cách xưng hô với tao một chút đi." It cứng giọng nói.

"Cho dù mày đến từ thế hệ nào, bất kể mày nói gì, mày sẽ cạnh tranh chứ?

"Tao ở đây mỗi ngày hy vọng cùng mày so tài." Đối phương cũng nói ra ý đồ của mình.

"Tao không thi đấu nữa. Đi thi đấu với người khác đi," It nói, quay sang nhìn Day, người đang dùng chân dập điếu thuốc.

"Lần này mày sợ thua ta sao?" Người kia nói

"Nếu tao thi đấu, mày sẽ đặt cược bao nhiêu?" It tò mò hỏi.

“Thắng thì lấy năm trăm nghìn” người kia nói khiến nhiều người đứng gần đó trố mắt nhìn nhau vì chưa ai cá tiền trước nhiều như vậy.

"Mày thắng thì sao? Tao cũng phải cho mày năm trăm nghìn à", It nói.

“Không,” người kia nói với giọng nghiêm túc.

"Vậy mày muốn cái gì?" It hỏi lại.

"Mày" người kia nói. Một tiếng động lớn vang lên, đàn em của Nan dưới sự chỉ huy của Day. Thân hình cao lớn lập tức đứng dậy và đứng bên cạnh It.

"Nói lại lần nữa, mày muốn cái gì?" Day khẽ hỏi, đôi mắt nheo lại nhìn người thanh niên trước mặt.

"Tao muốn anh ấy." Cậu ta nói lại

"Cậu nhóc.. nếu mày định nói sai một lần nữa. Làm ơn cho tao biết trước," Day nói

"Đúng vậy,” hắn không có muốn cái gì, chẳng qua là muốn tranh đoạt It mà thôi. Thanh niên bên kia nghiêm túc nói.

"Chết tiệt.. Mày đang làm gì vậy? Tao không hiểu, bởi vì chỉ có đàn ông nhìn chằm chằm vào tao và muốn một cái gì đó" It không biết những gì đang diễn ra, kể từ khi yêu Day, có vẻ hào quang đồng giới của It đã lan rộng

"Nghiêm túc đấy, em trai... em thực sự muốn cậu ấy sao?" Day chỉ vào It, ngoài việc ngoảnh mặt đi, hầu như ai cũng đứng hình.

“Đúng vậy,” người kia đáp. Day nhếch môi cười, bước sang bên kia nhìn cậu nhóc từ trên xuống dưới

"Hừ, mày cho rằng tao ngu như vậy sao? Chúng mày còn là học sinh, lấy đâu ra nhiều như vậy?" nói rằng mày tự kiếm tiền.. hả... hay là mày đang làm việc.. hay bố mẹ mày thích tiêu tiền cho con?" Day hỏi một cách mỉa mai

Người kia nói: “Tao lấy tiền từ đâu, mày không cần biết”.

Ánh mắt Day có chút lấp lánh, mọi người nhìn thấy không khỏi nổi da gà, ánh mắt của Day sắc như dao cạo, cơ hồ có thể cắt sâu vào toàn thân. Day nhìn họ chằm chằm.

"Tao đã hỏi thẳng. Chính xác thì ai muốn It?" Nan hỏi, không muốn Day có chuyện khác, anh không lo cho Day mà anh lo cho đối phương. Dù sao cậu nhóc này vẫn còn là một đứa trẻ miệng không ngừng thơm mùi sữa.

Chàng thanh niên chưa kịp nói gì thì bàn tay khỏe khoắn của Day đã nắm lấy tay của cậu ta và áp sát vào người khiến đối phương bất ngờ giật nảy mình. Bạn bè của chàng trai trẻ đang cố gắng giúp đỡ, nhưng cấp dưới của Nan đã cản đường.

"Tao hỏi mày lần cuối... ai... ai muốn... vợ tao?" Day nói, nhấn mạnh từng chữ. Một bàn tay cường tráng cũng gắt gao nắm lấy cổ đối phương, sau đó ném thanh niên ra rồi xoay người nhìn xung quanh.

"mày chọn để bạn bè của mình mạo hiểm đôi chân của họ hay mày là người duy nhất mạo hiểm đôi chân thay họ?" Day lại nói. It đứng dậy và nhìn cậu bé đang bị Day thao túng một cách tự mãn.

"Tại sao mày muốn biết ai muốn It?" người thanh niên bị Day véo vào sau đầu hỏi.

"A, ah….a, đau quá!" Có tiếng hét của một thanh niên bị Day bóp cổ.

Day đã thay đổi tư thế, dùng hết sức vung cánh tay của đối phương ra sau cho đến khi nó phát ra âm thanh. It đau khổ lắc đầu, trong lòng cầu nguyện đừng để thanh niên xui xẻo này bị gãy tay.

Bạn bè cậu nhóc muốn bỏ chạy nhưng bị đám đàn em của Nan vây bắt. Phần còn lại không dám lại gần. Chàng trai trẻ bất hạnh giờ đang quỳ trên mặt đất vì đau đớn. Bàn tay của Day vẫn nắm chặt lấy cậu nhóc còn anh ngồi thoải mái trên ghế.

"Thật ra, nếu mày trả lời tao đàng hoàng... tao cũng không cần phải làm tổn thương mày như vậy… thật lòng mà nói, tao không muốn bắt nạt một đứa trẻ như mày," Day nói.

“Anh ấy không để tao kể,” chàng trai trẻ nói, giọng run run vì vết thương ở cánh tay.

"Ah." chàng thanh niên hét lên một lần nữa. Khi Day ấn vào lưng cậu, cánh tay của cậu lại vặn vẹo khiến phần còn lại cảm thấy hơi đau.

"Ôi Beer, nói ngay đi, anh ta sẽ bẻ gãy tay mày mất" Bạn của chàng trai trẻ không thể không nói, anh ta lo lắng cho bạn mình và không thể làm gì được vì đây là địa điểm Nan và cấp dưới của anh ta ở khắp mọi nơi. Lần đầu tiên tham gia, họ không nghĩ sẽ có vấn đề gì xảy ra, vì họ chỉ nghĩ mình sẽ đến để thách đấu It và đua xe.

"Này cậu nhóc, mày nên học cách thông minh, mày có thể nói cho tao biết không? Ai muốn tao?" It hơi bối rối hỏi, lúc này cậu đang đứng trước mặt chàng trai trẻ tên là Beer. Người thanh niên khẽ cựa mình, khuôn mặt méo mó vì đau. Cậu nhóc đang do dự có nên nói ra điều này hay không?

"Nan... tao sẽ đưa cho mày một điếu thuốc và mày phải châm lửa," Day nói. Nan làm theo ngay lập tức, Day dùng bàn tay không nắm lấy cánh tay của chàng trai trẻ để nhặt điếu thuốc và hút. Nhưng ngay sau đó anh ta lấy điếu thuốc ra khỏi miệng

"Thực ra, tao đã ngừng sử dụng phương pháp đó từ lâu rồi," Day bình tĩnh nói

"Làm gì?" It tò mò hỏi

Bầu không khí xung quanh dường như vẫn tiếp tục, nhưng nó quá căng thẳng và không thoải mái cho cảm giác của nhiều người.

"Cách tao khiến mọi người mở miệng nói chuyện... tao đã ngừng làm điều đó kể từ khi tao ngừng làm việc", Day nói với giọng bình tĩnh. Người đàn ông tên Beer quay đầu nhìn Day một cách nghi ngờ, nhưng thấy đầu điếu thuốc đỏ đang chĩa vào thái dương cậu. Đôi mắt của chàng trai trẻ mở to và cậu ngay lập tức rùng mình.

"Mày đã đi vào và tìm thấy vận rủi của chính mình ... mày có định nói cho tao biết hay không?" Day hỏi lại.

"Tao nói…tao sẽ nói cho mày biết!! Tao nói cho mày..." Đối phương nhẹ giọng nói bởi vì cậu biết Day thực sự sẽ làm điều này, cậu biết chỉ bằng cách nhìn vào mắt Day.

"Tao... đi kể cho anh họ nghe về lịch sử đua xe.. anh ấy hỏi tao đua với ai. Khi tao nói tên, bạn tao có ảnh It nên tao cho xem, anh ấy đưa nó lên... và anh ấy đã cho tao một chiếc xe mới để đua và đánh bại It" chàng trai trẻ nói người đàn ông hoàn toàn.

"Anh họ của mày tên gì?" It hỏi

"P"Mac, anh ấy là con trai của chú tao," Beer nói, khiến It mở to mắt. It ngay lập tức quay sang nhìn Day. Day ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ nhàng

"Huh... Mac... cậu ta sẽ không ngừng chơi" Day gầm gừ trong cổ họng.

"Ai đấy, It?" Nan tò mò hỏi:

"Cậu ta là kẻ thù cũ của tao... cậu ta sẽ không ngừng quay lại quấy rối tao. Lần trước cậu ta bị Day giày xéo, vậy nên tao không sợ tên khốn kiếp đó!" It hét lên giận dữ khi biết Mac đứng sau

Bất ngờ.. Thanh niên tên Beer bị It đá cho ngã xuống đất. Day cũng đồng thời buông tay đối phương. Bạn của chàng thanh niên lập tức chạy đến đỡ cậu ta.

"Tại sao mày đá tao?! Tao đã nói với mày tất cả mọi thứ" Người thanh niên giận dữ hỏi

"Tao đã đá mày, vì tên Mac ngu ngốc đó. Hãy đá Mac một lần nữa.." It cáu kỉnh nói.

"Hãy quay lại và nói với Mac... rằng nếu đó là sự thật. Hãy gặp mặt trực tiếp, để cậu ta không dùng người khác làm bia đỡ đạn, thật thảm hại" Day nói.

"Đi thôi, đi đi, haha, tao đã nói rồi mà mày không tin. Mày chỉ muốn bị thương mà thôi" Nan bước vào, đuổi theo nhóm Beer để giải tán. Trong thâm tâm, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì Day không hề phóng túng, chỉ hơi đáng sợ thôi. Bạn của Beer lập tức bỏ đi vì không muốn có chuyện ở đây.

"Sao rồi Day?.. thằng Mac khốn nạn ấy, chơi không ngừng, không biết sợ gì cả" It nghiêm nghị nói

"Em có thể giúp bất cứ điều gì không?" Nan hỏi

"Chưa.. để tao xem thế nào. Mày định chơi với cái gì? Nhưng mày còn đói không, It?" Day hỏi bạn trai của mình

"Tao đói, tao thực sự đói," It nói.

"Ừm. Chúng ta quay lại ăn gì đi. Cảm ơn Nan. Chúng tao sẽ đi về trước" Day nói với Nan

“Vâng,” Nan đáp, đi cùng Day và It ra xe. It vẫy tay chào trước khi Day lái xe đi.

"Tại sao thế giới của chúng ta lại chật hẹp như vậy… và người này có biết người kia không? Nó quay cuồng một cách đáng ghét," It nói, rêи ɾỉ thất vọng trước trường hợp của Mac, trước khi quay sang nhìn Day khi họ lái xe trong im lặng.

"Day, mày đang nghĩ gì vậy?... Mày không cần phải nghĩ về Mac quá nhiều, đầu óc tao đang mờ đi" It nói. Day quay sang nhìn It một chút

"Không, tao không nghĩ về Mac," Day nói, làm mặt bối rối

"Vậy mày đang suy nghĩ cái gì?" It hỏi

"Tao đang nghĩ... tao sẽ đưa mày đến bác sĩ để uống hoặc tiêm một thứ gì đó để giảm pheromone của mày, mày đã quyến rũ rất nhiều người đồng giới, tao nghĩ nó thật không ổn" Day nói với giọng nghiêm túc còn It nổi giận.

"Mày nói thật, hay là đùa giỡn hả?" It liền hỏi và bắt đầu chiều theo tâm trạng người yêu.