Chương 25

"Bố, bố nói lại lần nữa được không?" It hỏi lại, chỉ để chắc chắn

"Ta nói là Salmon sẽ được con chăm sóc trong khi Pim và Frank đang trong kỳ nghỉ," Bố It nhắc lại.

"Bố! bố suy nghĩ lại đi. Con và Day lấy đâu ra thời gian? Day đều phải giúp bố ở cửa hàng. Con cũng phải giúp ở cửa hàng, và quan trọng hơn là con chưa bao giờ nuôi con." It ngay lập tức hét lên, khiến Salmon hơi giật mình vì sốc.

"It, cháu trai của con đang sợ hãi đấy, thấy không?" Mẹ It nói làm It nhớ ra và nhẹ nhàng vỗ lưng Salmon.

"Xin lỗi, Salmon. Đừng sợ nhé" It vội vàng nói với cậu bé, người đang ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của It lúc này. Day nhìn vào hình ảnh It đang vuốt lưng Salmon. Sau đó, một nụ cười nhếch lên trên khóe miệng anh

"Vâng, chúng con sẽ chăm sóc thằng bé" Day nói, khiến It ngay lập tức quay sang nhìn Day.

"Mày nói thật, hay là đùa giỡn vậy, Day?" It đột nhiên hỏi. Cậu không nghĩ mình có thể nuôi nổi một đứa trẻ.

"It, mày không thích Salmon à?" Pim hỏi

"Ồ..không...em thích cậu bé...nhưng em không nghĩ mình có thể chăm sóc Salmon tốt như chị hay bất kỳ ai khác!" It nói với giọng căng thẳng.

"It, con vẫn chưa từng thử sao con biết không chăm sóc tốt? Hơn nữa, Day cũng sẽ chăm sóc thằng bé cùng con. Quan tâm làm gì? Nếu con đến cửa hàng, mẹ sẽ chăm sóc thằng bé trong khi con và Day làm việc." Mẹ của It nói. It quay sang nhìn Day

"Mày chăm sóc Salmon được không? Mấy ngày nay mày mệt quá," It bình tĩnh hỏi Day.

"Mệt thêm một chút thì thế nào?" Day đã trả lời. It lại quay sang nhìn Salmon

"Cá hồi, có muốn đi với chú không?" It nói với cháu trai của mình. Trong trường hợp Salmon không muốn đi với cậu. Salmon quay qua nhìn lại giữa bố mẹ và It

"Mẹ... Con ở với chú It được không?" cậu bé hỏi.

"Vậy con có muốn ở với chú It không? Mẹ sẽ để con quyết định," Pim nói ngắn gọn với con trai. Trước đó cô đã giải thích với Salmon rằng thằng bé sẽ phải đến sống với họ hàng ở Thái Lan trong kỳ nghỉ của Pim và Frank. Cậu bé khẽ cúi đầu xuống. Dù trong thâm tâm Salmon muốn đi cùng mẹ nhưng cậu bé biết là không thể.

“Con không biết” cậu bé lặng lẽ nói vì không thân thiết lắm với bất kỳ người thân nào của mẹ mình.

"Được rồi, chúng ta làm việc này đi. Hãy để Salmon quyết định vì Pim và bố Frank sẽ rời đi vào ngày hôm sau. Chúng ta nên ra ngoài ăn trước đã." Bà của It nói vì muốn cháu trai có thêm thời gian tìm hiểu nhau. Nghe đến đây, mọi người đã hẹn nhau gợi ý nhà hàng mà họ muốn ăn sau đó gọi và đặt bàn

"Day, vì sao muốn mang Salmon theo vậy?" It hỏi Day khi lái xe đến nhà hàng.

"Làm sao, mày không muốn mang Salmon sao?" Day hỏi

"Tao đã hỏi trước" It nói với Day, người không trả lời nhưng đã hỏi lại.

“Không có lý do gì, cậu bé cần được chăm sóc, vậy thôi” Day đáp giọng đều đều. It khẽ cau mày

"Vậy là mày không thích cháu trai của mình hay sao? Vì hình như mày không muốn nhận chăm sóc cho thằng bé?" Day hỏi lại.

"Không, tao thích Salmon. Nhưng mày nghĩ tao có thể nuôi dạy một đứa trẻ tốt sao? Tao vẫn còn phụ thuộc vào mày đấy" It khàn khàn nói.

"Tao không muốn mày mệt mỏi hơn thế này. Mày sẽ phải chăm sóc tao và Cá hồi cùng một lúc" It nói lại

"Mày không muốn tao mệt mỏi. Hay là sợ tao không chăm sóc được cho mày nữa?" Day hỏi, khiến It khựng lại một lúc.

"Tao không phải là một đứa trẻ để ngồi xung quanh và ghen tị về điều đó," It hét lại. Day cười thầm trong cổ họng.

"Nếu không muốn tao mệt mỏi thêm, mày phải giúp tao chăm sóc Cá Hồi." Day nghiêm túc nói.

Lý do chính mà Day đồng ý mang theo Salmon là vì anh thấy It đang an ủi Salmon khi anh vô tình hét to. Day sẽ dạy It phải làm như thế nào để chăm sóc một người nhỏ hơn mình. Điều này sẽ khiến It biết suy nghĩ và trưởng thành hơn, vì cậu chỉ sống với những người trưởng thành hơn mình. Vậy nên It luôn nổi loạn, nhưng nếu có Salmon ở bên, It chắc sẽ không để bụng mấy đứa nhỏ đâu.

"Salmon có muốn đến chơi với chúng ta không?" It mệt mỏi nói, cậu vẫn không thể tưởng tượng được việc nuôi dạy một đứa trẻ. Hắn chỉ là nghĩ đến điều kiện kia.

Một lúc sau họ đến cửa hàng nơi đã đặt trước. Tất cả họ hàng tụ tập ở phía trước họ. Bố của It, người đã đặt nhà hàng, đã chọn một bàn ngoài trời bên cạnh sông Chao Phraya, không khí rất tốt và bàn ăn khá riêng tư vì khi họ quây quần bên nhau, vì họ là một gia đình lớn. Thế là nhà hàng phải kê bàn

dài. It và Day ngồi cạnh bố mẹ của họ, bà của It ngồi ở đầu bàn vì bà muốn nhìn rõ các cháu của mình. Bữa trưa cũng đã được đặt trước. Vì vậy, không cần phải mất thời gian chờ đợi trong một thời gian dài

"Ăn thoải mái nhé. Lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp ở bên nhau," bà It nói.

"Mày có muốn uống bia không, Day?" Wa, anhhọ của It nói. Day gật đầu

“Tao cũng vậy” It vội vàng nói. Vì vậy, Wa đã đặt hàng một chiếc khác cho It.

Mọi người vừa ăn vừa tiếp tục nói chuyện. Pim cúi xuống và thì thầm điều gì đó với con trai mình. Gương mặt Salmon hơi bối rối trước khi nhìn Day và It ngồi đối diện

"Chú It... cháu muốn ăn cá." cậu bé trèo lên ghế và chỉ vào đĩa cá hấp xì dầu trước mặt It.

"Pim.. Cá hồi muốn ăn cá. Cho con trai ăn cá đi." It nói

"Cá Hồi đã nói với mày đúng không? Mày không thể cho cháu trai của mày ăn à?" Pim đảo mắt nói

"Chị là mẹ kiểu gì thế này. Day cho Salmon ít cá đi" It thì thầm với chị gái mình trước khi quay lại với Day.

"Ah, tại sao mày lại sử dụng Day để làm điều đó?" Wa hỏi đùa

"Wa, thêm nữa P"It vẫn phải để P"Day lấy hộ." Ploy trêu anh trai một chút

"Ah, tao sợ để Salmon ăn phải xương. Day, cho thằng bé một ít cá hồi béo ngậy đi. Nhìn mặt Salmon ốm đi rồi" It nói

"It, tao có thể làm điều này cho mày. Nhưng mày phải học cách làm điều này cho người khác" Day nói It hơi cau mày trước khi nhìn qua lại giữa Day và Salmon. Cậu chậm rãi dùng thìa gắp từng miếng cá đặt lên đĩa cho Cá hồi.

"Cá hồi, con nên nói cái gì?" Pim hỏi con trai mình. Salmon ngay lập tức giơ tay cảm ơn It.

“Cảm ơn ạ” cậu bé nói với một nụ cười rộng mở, sau đó cầm thìa và gắp những miếng cá phi lê ra khỏi đĩa.

“Cá hồi, ngồi xuống và ăn tử tế” Day bình tĩnh nói. Salmon vẫn đứng trên ghế. Cậu bé ngồi xuống trước và từ từ cúi xuống như thường lệ.

"Chà.. Khi chúng tao đến Thái Lan, Salmon thật bướng bỉnh," giọng Frank nói với một tiếng cười khúc khích nhẹ.

"Cá Hồi có bướng bỉnh không, Frank?" It hỏi anh rể:

"Chà, thằng bé rất bướng bỉnh với bố mẹ. Bình thường nếu bảo thằng bé phải làm gì, tao phải nói lại nhiều lần, nhưng Day chỉ nói với thằng bé một lần và nó đồng ý làm điều đó ngay lập tức, haha," Pim nói.

"Này, đừng nói thế về Salmon, Pim. Nó còn nhỏ mà." It giả vờ nói nhỏ với bạn trai. Day khẽ mỉm cười.

"Mày có chắc là không dám giữ không?" Day vờ hỏi. It nhăn mũi một chút trước khi ngồi xuống ăn món Salmon thích.

Ăn được một lúc, cậu bé thấy no nê và bắt đầu không chịu ngồi yên, như một đứa trẻ, cậu đứng dậy đi tìm người thân, nhưng cũng không đi được bao xa, vì Pim luôn gọi điện tìm kiếm cậu bé. Nhưng không phải Pim tự mình đi tìm con trai. Day và It cũng đang quan sát cậu bé từ xa.

"Đợi một chút, tao sẽ hút thuốc" Day nói trước khi đứng dậy và đi đến khu vực hút thuốc được chỉ định, It nhìn tới nhìn lui Day.

"Cá hồi, lại đây nào" It nói với cậu bé đang chạy nhảy khắp nơi. Day ngồi hút thuốc, nhưng dừng lại khi nhìn thấy cậu bé đang đứng trố mắt cạnh It khiến Day lập tức dập điếu thuốc

"It, đưa Salmon ra khỏi đây. Mày không thấy có khói ở đây à?" Day nói với giọng trầm.

"Tao không có. . . Salmon đuổi theo mày, tao chỉ là tới bồi mày mà thôi." It thành thật nói. Day nhìn cậu và biết It đang nói dối trước khi nhìn cậu bé.

"Thời tiết không tốt. Tại sao chú Day lại ở đây?" cậu bé hỏi, It bí mật đưa tay lên che miệng cố nén cười, ánh mắt hung dữ trước khi một bàn tay nhỏ kéo mạnh tay Day. Day lườm bạn trai

"Đi nào go go.." Salmon nói với một cái đẩy nhẹ vào tay Day, khiến hình dáng mạnh mẽ mỉm cười một chút.

"Ok... đi thôi," Day miễn cưỡng trả lời trước khi đi cạnh It.

"Tao biết mày bảo Salmon chạy theo tao" Day nhẹ nhàng nói.

"Haha.. It đáp lại bằng một nụ cười vì cậu thật lòng muốn Day ngừng hút thuốc, Salmon buông tay Day và chạy theo hướng khác.

"Cá hồi." Day gọi cậu bé, và It chạy theo Salmon, cả hai chạy đến chiếc tủ kính trong khu vực cà phê, với nhiều loại bánh ngon làm mắt It sáng lên.

"Day tao muốn bánh...bánh.." It nói ngay với bạn trai

"Chú It... Con muốn ăn bánh." Salmon vặn vạt áo It, Day nhìn hai người trước khi mỉm cười

"Con có thích bánh ngọt không, Salmon?" It hỏi, và cậu bé gật đầu.

"Gọi bánh ăn đi. Salmon, mau đến ngồi cạnh chú để chúng ta cùng

ăn nào" It gọi Salmon, cậu bé ngay lập tức chạy về phía It.

Day kéo một chiếc ghế giữa anh ta và It cho Cá hồi để ngồi trên. Một lúc sau, chiếc bánh được gọi đã được phục vụ. It và Salmon ngay lập tức lấy thìa và ăn.

“Nếu mày nói Salmon là con trai của It, tao tin điều đó, bà đã nói như vậy khi bà ngồi nhìn đứa cháu trai của mình và chắt trai ăn bánh cùng nhau.

“Đúng vậy” mẹ Pim nói. It gọi một chiếc bánh không hợp với Salmon. Sau đó, cậu dùng thìa để múc miếng bánh của Cá hồi.

"Đó là của con... chú ăn bánh của cá hồi." Cá hồi cau mày gầm gừ

"Đây rồi. Chúng bắt đầu thân thiết hơn. Chúng bắt đầu cùng bướng bỉnh," Pim nói, nhìn thấy biểu hiện của con trai mình.

"Cá hồi...làm thế là không tốt đâu. Bố đã nói với con rồi phải không?" Frank nói với con trai mình, nhưng Salmon vẫn cau mày như thường lệ.

"Cái gì, chú vừa ăn một ít" It nói. Nhưng Salmon vẫn đang hờn dỗi It vì đã ăn bánh của mình. Day không nói gì nhưng nhìn It và xem cậu sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

"Salmon, tiếp tục ăn đi. Nếu không, chú sẽ ăn tất cả đấy" It nói một cách đe dọa. Nước mắt Salmon chực trào ra

"Không... đây là bánh của con" cậu bé vừa nói vừa giơ đôi bàn tay nhỏ bé của mình lên để bảo vệ chiếc bánh của mình trên bàn vì sợ It sẽ lấy mất.

"Ngoan nào, It" Day gọi bạn trai bằng giọng điềm tĩnh. It mím chặt môi khi nghĩ rằng mình không nên nuôi con như thế này. Ngay cả khi mày không muốn mang Cá hồi để chăm sóc nó. It nhìn Salmon một lúc trước khi dọn chiếc bánh của mình lên đĩa của Salmon

"À, vậy thì, hãy trao đổi nhé... Chú của con sẽ cho con ăn thử chiếc bánh của này và đổi nó lấy chiếc mà chú It đã ăn của cá hồi, được chứ?" It nói. Salmon nhìn It hơi do dự

"Bánh của chú It thì sao?" Salmon chỉ vào chiếc bánh của It.

“Ngon lắm.. bánh này cũng ngon nữa” It khích lệ cậu bé. Salmon cắn môi một cái

“Chú It sẽ không ăn trộm bánh của cháu nữa, đúng không?” Salmon van nài. It gật đầu.

Cá hồi sau đó quay lại ngồi xuống và ăn như bình thường. It cũng mỉm cười và ăn chiếc bánh mình gọi nhưng Cá Hồi vẫn chưa ăn hết miếng của mình, có vẻ như bé đã bắt đầu thấy no. Salmon bí mật quay sang định kỳ nhìn Day.

"Con đã no chưa, Salmon?" Ploy hỏi. Salmon nhanh chóng quay sang It.

"Chú It... Ăn chút đi... Con no rồi," cậu bé nói nhanh với It

“Con ăn no rồi vậy bánh còn lại” Ploy lại nói, nhưng Salmon sợ hãi quay sang nhìn Day.

"Đi thôi, tao sẽ ăn." It lấy bánh từ đĩa của cháu mình và ăn sạch sẽ. Điều này khiến Salmon cười rất tươi, và cậu bé ngay lập tức quay sang Day

"Chú Day... Chú Day... hết rồi... chiếc bánh đã hết," Salmon cười nói. Điều đó khiến Day mỉm cười một chút. Rồi anh đưa tay xoa nhẹ đầu Cá Hồi

"Làm sao vậy Salmon? Vừa rồi mặt mày còn cau có, bây giờ lại cười làm gì?" Wa giả vờ đưa tay nhéo cái má bóng nhẫy của cháu mình

"Nếu con không thể ăn hết bánh, chú Day sẽ rất hung dữ", Salmon nói khiến mọi người mỉm cười.

"Ta nghĩ ngoài việc Salmon giống It và cả hai đều thích ăn bánh ngọt, thì nỗi sợ hãi với Day cũng giống It " bố của It nói đùa

"Bố, con không sợ Day," It vội vàng cãi lại

“Chà, hơi xấu hổ đấy,” It khẽ nói, khiến cả bàn phá lên cười. Cá hồi chỉ biết nhìn người lớn vì không biết họ cười vì điều gì.

Khi đã no, họ có thể nói chuyện một lúc cho đến khi về.

"Đã đến lúc It và con trở về căn hộ," Day nói với bố mẹ của It

"Hừm... Con lái xe giỏi đấy" Bố của It đáp.

"Chú It. Chú It đi đâu thế?" Salmon chạy đến chỗ It.

"Con về đi. Salmon phải về với mẹ," It nói

"Vậy .. chú sẽ đến gặp Cá hồi sao?" cậu bé hỏi lại. It dừng lại và quay sang Day.

"Chúng ta sẽ gặp con vào chiều mai" Day nói, bởi vì anh ấy đến cửa hàng vào buổi sáng. It gật đầu trước khi quay lại nhìn Salmon.

“Chú ơi, chiều mai đến đón con nhé” Salmon cười đáp. Day và It đến từ biệt bà để chia tay và quay trở lại căn hộ. Về phần bố mẹ It, họ qua đêm ở nhà bà.

"Cá Hồi không bướng bỉnh như vậy... tao càng thấy, cậu bé luôn giữ khuôn mặt thẳng thắn. Không phải lúc nào cũng bướng bỉnh, haha," It cười nói khi họ quay trở lại căn hộ

"Hừ... mày cũng rất cưng chiều cháu mày, mày biết không?" Day hỏi, vẻ mặt bối rối. Không lâu sau, họ đến căn hộ.

“Chúng ta vào phòng của Neil và Nick trước đi, dạo này tao không gặp hai người đó” It nói khi ra khỏi thang máy, nhưng có điều đó làm It đứng hình.

"Day, âm thanh đó là gì?" It giật mình hỏi. Day không trả lời, nhưng anh ấy ngay lập tức bấm chuông.

Ding... Dong... Day bấm chuông trước cửa phòng liên tục.

Cánh cửa mở ra. It và Day nhìn Neil, người đã mở cửa. Khuôn mặt của Neil nhăn nhó.

"Chuyện gì xảy ra với mày vậy?" Day hỏi bạn mình, nhưng It đã bước vào phòng.

"Chết tiệt!.. Nick!!" It gọi bạn mình.

“Nick trong phòng ngủ” Neil khô khốc nói, vò tóc một cách giận dữ. It chạy đến gặp bạn mình. Vừa bước vào đã há hốc mồm vì tình trạng căn phòng.

"Đây là phòng ngủ hay chiến trường vậy?" It nói, khiến Nick ngồi cúi đầu và khuỵu đầu gối xuống. It vội vàng bước đến bên bạn mình

"Các người đang thảo luận cái gì vậy? Và ai đã phá hỏng căn phòng như thế này?" It hỏi người bạn thân nhất của mình.

“Đó là bạn của mày đấy” giọng Neil vang lên khi anh bước vào phòng cùng Day.

"Tại sao mày lại vào đây?! Hãy ra khỏi đây ngay!" Nick hét lên, mắt cậu co giật

"Tao muốn vào, chết tiệt!" Neil hét lên.

"Này, có chuyện gì với hai người vậy? Có chuyện gì vậy? Làm ơn nói gì đi?" It nói. Khi Day dựa vào khung cửa, anh ấy không hài lòng lắm với những sự kiện trước mắt.

"Này Day, mày chữa tê giác ở đâu vậy? Nói cho tao biết, tao sẽ đưa người đó ra khỏi đây để chữa trị." Nick nhìn Neil.

"Mày là ai?!! Oh Neil, mày hỏi tao chuyện gì đã xảy ra? Mày cứ chửi tao, nói tao là một con tê giác. Mày chưa bao giờ tin tưởng tao à?" Nick run rẩy nói, khiến It càng bối rối hơn.

"It, chúng ta trở về phòng đi, tao muốn đi tắm." Day bước tới kéo tay It về phòng

"Chờ đã, Day... tao vẫn không biết họ đang tranh cãi về điều gì... và nếu họ đánh nhau, mày sẽ làm gì?" It ngay lập tức chộp lấy Day. Day vươn tay ôm cổ It.

"Chỉ có hai người bọn họ, nếu bây giờ họ không đánh nhau, họ sẽ không gϊếŧ nhau đâu." Day nói trước khi kéo It ra khỏi phòng của Neil.

"Tao lo lắng cho bạn tao. Khi tao có vấn đề với mày, Nick luôn quan tâm đến tao," It nói khi Day đưa cậu trở lại thang máy.

"Tao biết, nhưng tao đang nói với mày rồi rằng hai người này cần nói chuyện với nhau," Day nói, vì Neil đã kể sơ qua câu chuyện về cuộc chiến.

"Nhưng.." It lại phản đối, và Day mắng cậu.

"Hay là mày cũng muốn bị đánh?" Day giả vờ hỏi, It lập tức lắc đầu.

"Không, không sao đâu... đừng khó chịu, nhưng nếu bạn tao bị đánh, tao cũng sẽ thực sự giận mày đấy Day" It nói, có chút đe dọa.

Day khẽ lắc đầu trước khi dẫn cậu về phòng tắm rửa và chuẩn bị nghỉ ngơi.