Chương 46

"Mày đã nói gì thế, Day?" It hỏi lại, để chắc chắn.

"Cả hai chúng ta sẽ phải đưa Salmon đến nhà bà vào ngày kia. It sửng sốt, quay sang nhìn đứa cháu đang ăn bánh mà không hay biết gì. Khuôn mặt của It ngay lập tức trở nên buồn bã khi biết rằng mình sẽ phải xa cháu trai của mình. Day ra khỏi giường và ngồi trên sàn cạnh It

"Day... mày nên thử nói chuyện với Pim. Chị ấy có lẽ sẽ lắng nghe mày nói" It đáp lại, đung đưa cánh tay của Day qua lại.

"It, đừng như vậy, mày là người lớn, không phải trẻ con, đừng nghĩ như vậy, mọi thứ sẽ dễ dàng thôi," Day nói với vẻ thương hại, trước khi It đứng dậy và đi đến giường và nằm sấp xuống.

Khuôn mặt trong veo vùi vào gối, It không muốn trở nên ngu ngốc. Nhưng cậu rất buồn khi phải rời xa Salmon, nghĩ đến lúc sẽ phải chia xa, đôi mắt tròn xoe nóng lên, vội vàng tìm chỗ giấu mặt đi. Nhưng có vẽ Salmon đã nhìn thấy và đặt câu hỏi.

"Chú It, có chuyện gì vậy?" Mặc dù không thể nhìn thấy mặt It, nhưng Salmom vẫn ngạc nhiên khi thấy It ngừng ăn bánh của mình và đi ngủ.

"Chú đau đầu quá... Salmon lấy bánh cho chú Night trước đi", Day nói với cháu trai của mình để Salmon không hỏi nữa. Nhưng Salmon đặt thìa xuống và trèo lên giường ngồi cạnh It.

"Chú It đau đầu à?... Chú Day sẽ đưa chú It đi bác sĩ," Salmon nói với Day, rất lo lắng cho It

"Không sao, chú nằm xuống là khỏe hơn rồi. Salmon, ngủ với chú đi.” It tóm lấy cháu trai và đưa vào giấc ngủ cùng mình.

"Hãy để Salmon ăn bánh trước đã, It," Day nói lại vì cần nói chuyện với người yêu.

“Con no rồi,” cậu bé trả lời và nằm xuống chôn chân trong lòng It. Như biết It đang nghĩ gì, cậu bé giơ tay ôm lại It khiến It phải ấn chặt môi vào gối vì cảm thấy mình yếu đuối đi nhiều và muốn khóc.

"Nếu cháu làm điều đó, làm thế nào It sẽ ổn?" Day chỉ còn biết nghĩ về lòng mình trước khi lại được ngồi cạnh người yêu. Day đưa tay lên và nhẹ nhàng xoa đầu It. It lập tức rơi nước mắt.

"Chú Day, chú It đang run," Salmon nói, cảm thấy It hơi run vì It nức nở khe khẽ.

"Cá Hồi, chú đi kiểm tra chú It trước, bất quá cháu nên cùng chú Night xuống lầu trước đi. Chờ xem, nếu chú xem xong triệu chứng của chú It, chú sẽ xuống lầu kêu cháu ngủ với chú It sau nhé." Day tìm cách cho cháu ra khỏi phòng trước. Salmon gật đầu ngay vì sợ It có chuyện gì nghiêm trọng. It nắm lấy cánh tay của Salmon và không buông tay, không cho cậu bé ra khỏi phòng, Salmon tỏ vẻ lo lắng nhưng vẫn sẵn lòng cầm bánh đi đón Night ở tầng dưới.

"Tại sao mày lại để Salmon ra ngoài?" It ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên và ngay lập tức quay sang Day. Day ôm người yêu vào lòng và an ủi. It đấm liên tiếp vào ngực Day nhưng không quá mạnh

"Suỵt... It, đừng khóc, Salmon nhìn thấy đấy, mày sẽ nói cho cháu trai mày thế nào, Salmon sẽ không chết, mày khóc như vậy làm gì?" Day nói. It đánh trúng ngay miệng Day

"Miệng của mày là không tốt..Chết tiệt." It nói. Day hít một hơi thật sâu. Anh không tức giận vì bị người yêu tát

"It, nghe tao nói đi rồi hiểu. Tao biết mày rất yêu Salmon, tao cũng yêu Salmonkhông kém gì mày đâu. Nhưng Salmon không phải con của tao cũng không phải của mày. Salmon là con của Pim. Nên Pim nuôi Salmon rất tốt, có lẽ vậy thậm chí tốt hơn cả hai chúng ta đang nghĩ. Salmon chỉ đến ở với chúng ta tạm thời, và cả hai chúng ta đều hiểu rằng khi đến lúc, Salmon phải về nhà. Nhưng không phải là chúng ta không thể liên lạc với Salmon từ đây. Có rất nhiều công nghệ và chúng ta có thể nói chuyện với Salmon mọi lúc. Nếu Salmon đang trong kỳ nghỉ, mày cũng có thể nhờ Pim đưa Salmon đến sống cùng chúng ta ở Thái Lan trong kỳ nghỉ đó, hoặc nếu vào một ngày quan trọng nào đó mày muốn gặp Salmon, Tao có thể đưa mày ra nước ngoài để gặp thằng bé nếu điều đó thực sự cần thiết", Day nói. Trong khi It ôm Day thật chặt và vẫn thổn thức một chút

“Hơ.. không biết có chuyện gì nữa… Sao hôm nay tao yếu đuối thế.. Hức.. tao... chỉ nghĩ đến việc Salmon rời bỏ chúng ta.. Huh... tao muốn khóc,” It vừa nói vừa nức nở. Cả hai tay nắm chặt lấy sau lưng áo Day.

"Không chỉ muốn. Hiện tại không phải đang khóc sao?" Day Day chọc ghẹo người yêu. It đánh vào lưng Day, ai mà trêu chọc cậu như vậy chứ. Day khẽ cười khúc khích trong cổ họng, đồng thời xoa lưng It.

"Được rồi, mày hiểu rằng Salmon không phải là một đứa trẻ mồ côi. Salmon có cha mẹ là những người nuôi nó hợp pháp. Chúng ta chỉ là chú của thằng bé. Chúng ta có nhiệm vụ chăm sóc cậu bé từ một khoảng cách và chỉ chăm sóc cậu bé khi cần đến chúng ta" Day nói lại. Dù muốn ngớ ngẩn đến mức nào, It không thể không thừa nhận rằng mọi điều Day nói đều đúng. Trẻ em cần sự chăm sóc quen thuộc từ cha mẹ ruột của chúng. Đó là có lẽ tốt hơn là có người khác chăm sóc.

"Day... Nếu tao muốn tìm Salmon, mày phải đưa tao đến gặp thằng bé nhé" It nói

"Nhưng mày phải đến với cá hồi với những lý do thực sự, không chỉ vì mày muốn đi." Day đã trả lời

"Tao biết rồi" It trả lời, giọng run run

"Hừ, tao biết cháu của mày sắp về nhà nhưng mà khóc như thế này thật xấu hổ." Day lại tiếp tục trêu chọc người yêu.

Cốc.. cốc…Có tiếng gõ cửa trước khi anh ấy mở cửa.

"Có chuyện gì với It vậy?" Gear hỏi, khiến Day nhìn anh ấy

"Chuyện gì vậy?" Day hỏi Gear, Gear nghiêng người nhìn người bạn đang nức nở trong ngực Day

"Là cháu trai của mày, thằng bé kêu tao đi lên xem It, có chuyện gì thế? Cháu trai của mày không dám lên một mình, nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Gear hỏi lại.

"Hừ, cậu ấy đang khóc. Cá hồi sẽ về nhà vào ngày kia" Day nói trước khi bị It véo vào lưng.

"Đau quá, It," Day nói giọng đều đều

"Ha ha ha ha!" Gear đã cười khi biết được mọi thứ.

"Suỵt!..Day…buông tay tao ra." It ngẩng đầu lên định nguyền rủa bạn mình nhưng không được. Trong cơn tức giận và có một chút xấu hổ

"Ha ha, hỏng mất rồi. P"Day.. Four mà biết chuyện này chắc cười chết mất. Mẹ kiếp, đồ khốn đó âm mưu dụ bạn cũ của tao đi. Lấy vợ rồi, thói quen của mày sẽ thay đổi." Gear vẫn khıêυ khí©h

"Ồ .. Gear. Mày muốn chết." It đưa tay lên lau nước mắt rồi rời khỏi ngực Day. Anh ta nhảy khỏi giường để chạy và ngay lập tức đá Gear, người đã vội vã bỏ chạy

"It, đừng chạy xuống cầu thang!" Day hét lên, lắc đầu, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm rằng It có thể bớt khó chịu hơn một chút khi bị bạn mình trêu chọc như vậy.

Một tiếng gầm lớn vang lên từ tầng dưới, khiến Day phải đi xuống để xem. It vẫn đang đuổi theo Gear, chạy quanh chiếc ghế dài với Night và Salmon bối rối nhìn hai người.

"Gear, thôi nào, để tao đá mày," It cau mày chỉ vào bạn mình.

"Cái gì? haha. Tốt hơn là tao nên gọi và nói với Four" Gear vẫn nói đùa

"Chú It đang chơi với chú Gear à?" Salmon tò mò hỏi

"Không, chú sẽ đá chú Gear," It trả lời

"Gear.., anh đã làm gì khiến P"It tức giận vậy?" Night tò mò hỏi

"Haha, hỏi It đi" Gear tiếp tục cười lớn. Day bước vào ôm eo It

"Hãy làm điều này. Gear luôn hú như vậy." Day nói với người yêu của mình và thầm chế giễu Gear một chút.

"Ah.. Night.. Anh trai của em nói anh là một con chó." Gear giả vờ cầu xin người yêu của mình.

"P"Day chưa nói một từ nào rằng anh là một con chó cả. P’Gear tự nói cho bản thân mà" Night nói, trước khi Gear đi vòng qua lưng Night và với tay xuống tát nhẹ cả hai má của Night

“Chết tiệt, đau quá,” Night nói, không coi đó là chuyện nghiêm túc. Day ôm lấy It và ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh Night. Salmon ngay lập tức nhảy lên và ngồi cạnh It.

"Đừng bận tâm đến Gear," Day nói. It nhìn mặt bạn mình rồi nhìn đứa cháu đang ngồi trước mặt It.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" It hỏi, Salmon lần lượt nhìn It và Day trước khi lao vào It, người đã nhanh chóng ôm Salmon vào lòng.

“Con giận chú Day,” cậu bé nói bằng một giọng nghèn nghẹn. Day khẽ nhướng mày.

"Tại sao cháu giận dữ?" Day hỏi

"Chú Day làm chú It khóc chắc luôn.. Chú Day xấu tính. Tại sao chú It khóc thế?" Cậu bé mắng anh, nhìn thấy đôi mắt hoe vì khóc của It. Trên má cậu cũng có vết nước mắt, Day và It dừng lại một lúc trước khi mỉm cười nhẹ.

"Chú Day không làm chú It khóc, Salmon. Chú It đã khóc vì cháu" Gear nói. trước khi bị Day mắng, ánh mắt nhìn hung dữ

"Cháu đã làm chú It khóc sao?" cậu bé tò mò hỏi

"Không, không ai làm chú khóc cả, Gear im đi," It nói, trước khi quay sang bạn mình. Night quay sang nhìn Gear trong lời cảnh báo.

"Vậy tại sao chú It lại khóc?" cậu bé tò mò hỏi

"Chà, vì chú đau đầu quá, chú Day đã nói gì khi chú ở trong phòng? Đau đến mức chú phải khóc, nhưng giờ thì hết rồi". It đành nói dối, Salmon nhẹ nhàng vuốt ve trán It nhìn cậu với vẻ lo lắng thực sự như trẻ con.

"Đã kết thúc ạ?" Salmon hỏi lại

"Ừ, nó đã biến mất rồi" It nhẹ nhàng trả lời

Mọi hành động của Salmon đều khiến It yêu quý cậu bé này đến mức không muốn nghĩ đến Day phải chia xa. Day nhẹ nhàng xoa lưng người yêu, biết rõ It đang suy nghĩ điều gì

"Nhưng bây giờ, chú Gear cũng trêu chọc chú, Salmon. Chú Gear cũng làm chú khóc." It giả vờ cầu xin Salmon, khiến đứa trẻ quay lại nhìn Gear với đôi mắt hung dữ

"Chú Gear ... tại sao chú lại trêu chọc chú củ Salmon?" Cá Hồi nói, làm It mỉm cười một chút

"Ồ.. It. Tại sao mày lại đổ lỗi cho tao... chú It của cháu nói dối đó" Gear vội vàng bào chữa, nhưng có vẻ như cậu bé đã bắt đầu cựa quậy

"Gear," Night nói đùa với người yêu. Salmon chạy đến viện trợ của Night và đập qua lại vào vai Gear.

“Thay vì buồn, hãy sống trọn từng khoảnh khắc với Cá Hồi. Có phải tốt hơn không, được hạnh phúc nhất phải không It?" Day thì thầm vào tai người yêu. Điều này khiến It, người đang ngồi xem Salmon chơi với Night và Gear, khẽ mỉm cười và gật đầu.

"Hừm," It đáp trong cổ họng

Ngày hôm sau...

"Ông, bà, Salmon đến rồi" cậu bé hét lên khắp nhà khi Day và It đưa cậu đến nhà bố mẹ It vào sáng hôm sau, vì hôm nay Day phải ký hợp đồng với nhà máy của ông Kitcha bố của Mac

"Nào, để bà hôn má con nào.""" Mẹ It từ trong bếp đi ra và cúi xuống hôn đôi má sáng bóng của Salmon.

“Con đã mua rất nhiều quà lưu niệm,” cậu bé nói trước khi Day và It mang những món quà lưu niệm của cậu ra khỏi xe

"Con đã mua gì thế?" bố của It hỏi khi ông nhìn thấy những thứ Day và It đã mang vào nhà

"Con cũng mua nó cho đội" It nói lại, khiến cha cậu gật đầu đồng ý ghi nhận và hài lòng rằng Day vẫn nhớ tất cả các nhân viên của cửa hàng.

"Chào mẹ" Day giơ tay chào bố mẹ It. Cá hồi đã nhìn thấy và ngay lập tức nghĩ đến việc chào hỏi họ, nhận được một tràng cười sảng khoái từ bốn người người lớn.

"Ta đã liên lạc rồi, chiều nay chúng ta sẽ ký hợp đồng. Vậy phần đồ ăn con muốn ta đặt chỗ ở nhà hàng lúc mấy giờ?" cha anh hỏi.

"Tối nay chúng ta sẽ đến cửa hàng. Chúng ta hãy uống rượu và ăn mừng. Không khí ở đó rất vui đấy bố" Day đáp lại. It quay sang nhìn người yêu một chút nhưng không nói gì

"Ừm, được rồi, ta cứ làm như vậy đi. Phần tài liệu, con thử xem trong văn phòng trước đi. Nó ở trên bàn, xem có chỗ nào cần chỉnh sửa nữa không." Bố It lại nói

"vâng... It, mày có đi cửa hàng không?" Day quay sang hỏi người yêu và It gật đầu.

"Tiếp tục đi, tao phải mang những thứ này cho nhân viên," It nói trước khi It và Salmon giúp Day mang quà lưu niệm cho tất cả nhân viên. Vì vậy, Day phải ngồi riêng và đọc tài liệu hợp đồng trong văn phòng. It đưa Salmon về nhà mẹ đẻ cho đến khi cậu ngủ giữa ngày.

"Cá hồi đâu?" Day hỏi khi thấy It đi dạo một mình.

"Đang đi ngủ" It đáp lại trước khi ngồi xuống đi văng trong văn phòng của Day.

"Day, mày đã kiểm tra giấy tờ chưa?" It hỏi

"Rồi, tại sao mày họi vậy?" Day hỏi

"Hãy đến ngồi cạnh tao đi," It nói. Day nở một nụ cười nhẹ. It càu nhàu, nên Day đứng dậy và ngồi xuống cạnh It.

"Sao vậy? Hay là mày đang nghĩ đến Salmon?" Day hỏi

"Chỉ một chút thôi. Tao nghĩ về Mac nữa" It nói

"Tại sao, tại sao mày lại nghĩ về cậu ta?" Day nhẹ nhàng hỏi

"Day, Mac, nó sẽ không phải là một vấn đề lớn chứ?" It hỏi, cảm thấy hơi lo lắng.

"Mày đang lo lắng gì về iệc này thế?" Day hỏi, để It biết rằng người yêu của anh không vui.

"Không, giống như là tao đang làm sai? Chà.. Mac giống tao ngay như lúc đầu... hừm... Tao chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ như thế này..." It trầm giọng nói, mặt hơi tái đi khi nghĩ về ngày xưa

"Như thế nào?" Day hỏi.

"Phải mất một thời gian trước khi tao có thể chấp nhận nó, và Mac sẽ làm được không? chúng ta có lẽ không nên làm như thế? Mày có nhất thiết phải làm như vậy không?" It yêu cầu lại.

"Vậy mày mất trí rồi?" Day hỏi. It lắc đầu

"Vậy thì, đừng lo lắng về điều đó," Day nói lần nữa

"Tao đã quyết định, tao không muốn đổi ý, mày không thể không được. Cậu ta là người muốn gây rối với bạn đầu tiên. Mặc dù tao đã cảnh báo anh ta. Từ bây giờ, nó phụ thuộc vào tâm trạng của tao" Day thờ ơ nói và không muốn thay đổi ý định về việc phải làm.

"Ừm.. tao tin mày" It nói cuối cùng, trước khi tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của người ngồi cạnh.

"Day, nếu Salmon không còn ở bên chúng ta. Liệu hai chúng ta có ở cô dơn không nhỉ?" It hỏi nhẹ nhàng.

"Với tao, mày còn cô đơn à?" Day hỏi lại. It ngay lập tức lắc đầu cái đầu

"Không cô đơn.. Nhưng nó không giống như khi Salmon ở đó," It lại lẩm bẩm.

"Nào, tao sẽ tìm việc gì đó để mày làm mỗi ngày để mày không có thời gian ngồi một mình" Day nói. It cau mày.

"mày đang nghĩ gì vậy?" It hỏi lại, Day thì thầm nhỏ vào tai It làm mặt It đỏ bừng.

"Đồ điên, mày hỏi thật đấy à? Mày đẩy mạnh quá đấy à?" It hỏi lại

"Ừm, trước đây ngày nào tôi cũng làm. Nhưng sau một thời gian, Salmon bắt đầu ở chung với chúng ta, tần suất tao phải giảm bớt, hơn nữa làm gì cũng bất tiện, không thể làm hết được," Day thẳng thắn nói. It không nói nên lời, mặt đỏ bừng

"Hừ, không cần xấu hổ, chúng ta ở cùng nhau đã lâu." Day trêu lại người yêu.

"Day... tối nay mày làm xong việc cũng không sao. Mày về sớm nhé", It nói với người yêu.

"Tao biết, mày không cần phải dắt Salmon đi đâu cả. Chỉ cần ở lại với tao ở đó," Day nói

"Vâng," It trả lời với một nụ cười

"Chú Day đi đâu thế? Sao cháu với chú It không đi với chú vậy?" Cậu bé tò mò hỏi khi thấy bố của It và Day chuẩn bị đi đâu đó vào lúc chiều muộn.

"Chú Day và ông phải đi làm," bố của It trả lời, cá hồi gật đầu thừa nhận.

"Chú sẽ đi đâu vậy?" cá hồi hỏi

"Chúng ta phải ra ngoài để phục vụ khách hàng," Day trả lời.

"Cháu và chú It không thể đi với chú ạ?" Cậu bé muốn đi cùng họ.

"Không được, chúng ta đang đi đến nhà máy. Nó chỉ là nơi nguy hiểm." Day hỏi khiến Salmon cau mày như thể đang lo lắng cho Day.

"Vậy chú Day sẽ ổn chứ?" cậu bé hỏi lại

"Không sao, chú có thể tự chăm sóc bản thân mình, nhưng chú It không thể tự chăm sóc bản thân, vì vậy cháu phải chăm sóc chú It thay chú Day, hiểu chưa?" Day ra lệnh cho cháu trai của mình.

“Hừ, con sẽ lo cho chú It,” cậu bé cười tươi nhận lời

"Day, mày về nhà trước đi?" It hỏi vì Day đã bảo It đợi ở nhà bố mẹ

"Tao không biết liệu có mất nhiều thời gian để nói chuyện và ký hợp đồng hay không. Nếu không có thể về nhà trước. Nhưng nếu phải mất nhiều thời gian, thì có thể còn rất lâu nữa mới đến lúc đi theo con đường đó để ăn trước rồi quay lại", Day nói. It gật đầu

"Dù sao thì, hãy gọi cho tao" It nói.

"Đừng lo, tao sẽ gọi cho mày để kiểm tra," Day nói với một nụ cười, khiến It nghiêng đầu về phía người yêu của mình một cách đáng ngờ

"Con đã chuẩn bị gì chưa?" Bố của It hỏi

"Xong rồi ạ. Chúng ta đi thôi." Day trả lời, đi về phía ô tô với bố của It.

Chính Day là người được bố của It thuê để mua sản phẩm từ nhà máy của Kitcha. Khi đến nhà máy, họ phát hiện ra rằng Kitcha và Mac đã ở trước văn phòng nơi Kitcha đang nở nụ cười hài lòng vì có một khách hàng lớn. Nhưng Mac chỉ đứng đó với khuôn mặt cau có vì thực sự không muốn nhìn thấy mặt Day.

"Xin chào Khun Kitcha" Day giơ tay chào Kitcha,

"Xin chào, Khun Day, Khun Arthit, xin mời vào," Kitcha nói trước khi bước vào tiếp theo là bố của It, Day và Mac

Day khẽ liếc nhìn Mac trước khi nở một nụ cười trên môi. Khi bước vào phòng họp của nhà máy, các cuộc thảo luận về hợp đồng mua bán vẫn tiếp tục, phải mất một thời gian để đạt được thỏa thuận tốt, và sau đó họ đã ký hợp đồng để xác nhận.

“Nhớ bữa tiệc tối nay nhé…đừng quên những gì tôi đã nói. Ít nhất đó là một kỷ niệm của chúng tôi một phần của hợp đồng," bố của It nói.

"Không sao," Kitcha trả lời

"Bố.. Nhưng con nghĩ tối nay.." Mac hành động như thể anh ấy không muốn tham gia bữa tối mà Day đã sắp xếp.

"Cậu có phiền gì không khi tham gia cùng chúng tôi?" Day nói.

"Uh... Mac, tối nay con sẽ đi với chúng ta. Đừng có mất lễ độ.” Kitcha lập tức cưỡng bức con trai mình.

"Được rồi," Mac miễn cưỡng trả lời trước khi bố của It có thể tiếp tục. Về phần Day, anh xin phép ra ngoài hút một điếu thuốc.

"Hợp đồng đã được giải quyết xong. Tại sao mày lại muốn tham dự một bữa tiệc?" giọng nói của mac vang lên hỏi khiến Day quay lại

"Đó là một phần giao dịch, mày không biết à?" Day khẽ hỏi. Mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt Mac

"Nhân tiện, It có đi cùng mày không?" Mac yêu cầu đánh lạc hướng Day. Day nâng nụ cười trên môi

"It sẽ không đến. Nhưng mày không phải lo lắng, tao nghĩ mày có thể tìm thấy thứ gì đó thú vị hơn It của tao đấy, ai biết được?" Day nói một cách gượng gạo, khiến Mac cau mày bối rối.