Chương 5

Biểu tình của Nhậm Hào ngưng trọng, cười một cái tự giễu:

"Suy nghĩ của anh, quan trọng như vậy sao?"

"Quan trọng."

"Nếu như em đi du học rồi, chúng ta phải làm sao? Anh muốn li hôn sao?"

Nghe thấy hai chữ li hôn này, Nhậm Hào bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhưng rất nhanh anh lại cuối thấp đầu xuống.

"Lạc Lạc, em không cần thiết phải bận tâm đến cảm nhận của anh. Chỉ cần là em muốn đi, anh nhất định sẽ ủng hộ em. Nếu như em muốn li hôn, chúng ta có thể ngay bây giờ làm thủ tục ngay..."

"Nhậm Hào! Vậy cho nên là anh hi vọng em sẽ đi du học, anh hi vọng li hôn với em có đúng không?"

"Ha ha, cũng đúng. Cùng em li hôn rồi, anh vừa vặn có thể đi tìm cái người mà anh đã thích rất nhiều năm kia đi, rốt cuộc cũng thoát khỏi cái trở ngại là em đi."

"Lạc Lạc, em hiểu lầm rồi... anh..."

"Không, em không hề hiểu lầm, mà ngược lại là do em tự mình đa tình."

Hà Lạc Lạc không để cho Nhậm Hào có cơ hội tiếp tục giải thích, liền tông cửa chạy ra bên ngoài.

Chú thỏ nhỏ cứ nhanh như chớp liền bỏ chạy rồi, Nhậm Hào vẫn còn đang chìm trong dư vị ở câu nói cuối cùng của cậu, khi lấy lại tinh thần mới phát hiện ra người đã sớm không còn thấy tăm hơi đâu nữa rồi.

Hà Lạc Lạc trong cơn tức giận liền bỏ nhà ra đi, lại không có chốn để về, thế là bèn hẹn với Triệu Nhượng cùng cậu đi uống rượu giải sầu.

Ngồi nhìn Hà Lạc Lạc cứ rót hết một li lại một li, hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cậu cũng không chịu nói, đầu của Triệu Nhượng cũng sắp to lên rồi.

"Tớ sẽ ly hôn..."

Uống không biết đã bao nhiêu lâu, Hà Lạc Lạc rốt cuộc cũng bật ra được mấy chữ.

Lượng thông tin này cũng quá lớn.

Triệu Nhượng là một trong số không nhiều người biết chuyện Hà Lạc Lạc đã kết hôn, trước khi kết hôn đã không biết bao nhiêu lần Hà Lạc Lạc lôi Triệu Nhượng ra để chỉ trích sự đen tối của cuộc hôn nhân bị sắp đặt này. Cậu nói mình là vì ước mơ cho nên mới phải chịu cảnh nằm gai nếm mật này, nhưng nội tâm cậu nhất định sẽ không bị thuyết phục.

"Ly hôn không phải là chuyện tốt hay sao chứ? Trước đây không phải cậu từng nói chỉ cần tốt nghiệp rồi cậu liền li hôn sao?"

Triệu Nhượng đối với việc Hà Lạc Lạc li hôn hoàn toàn không hề cảm thấy ngoài ý muốn, không li hôn chẳng lẽ lại thực sự vì lâu ngày sinh tình, kịch giả thành thật hay sao chứ?

"Tốt cái rắm! Tớ không muốn li hôn, Tớ không muốn đi Paris, Nhậm Hào cái tên ngốc đó, anh ấy cái gì cũng chẳng hiểu!"

Triệu Nhượng đột nhiên cảm thấy sự tình thật sự so với sự tình mà mình tưởng tượng hoàn toàn trái ngược nhau.

Tuy rằng không thể hiểu hết đầu đuôi gốc rễ của sự tình, nhưng mặt mũi của Hà Lạc Lạc bây giờ phảng phất như được viết lên 4 chứ lớn: Tôi thất tình rồi.

Triệu Nhượng nhất thời cảm thấy sự tình này rất cẩu huyết, nhưng cũng rất muốn cảm ơn trời cảm ơn đất, trên đời này rốt cuộc vỏ quýt dày vẫn có móng tay nhọn, cuối cùng cũng có người có thể khắc được sinh vật Hà Lạc Lạc này rồi.

Lời vừa dứt, sinh vật này, à không phải, điện thoại của người này liền kêu lên, Triệu Nhượng nhìn xem thì phát hiện Hà Lạc Lạc đã uống đến gục rồi, điện thoại để ở trên cứ liên tục rung lên không ngừng.

Thời điểm mà Nhậm Hào vừa đến, Triệu Nhượng phảng phất như thể đang nhìn thấy chúa. Thật tuyệt khi có người có thể tiếp quản cái cục diện rối rắm này.

Nhậm Hào sử dụng ánh mắt sắt bén như đao để đánh giá Triệu Nhượng, ngữ khí hoàn toàn không tốt mà hỏi:

"Cậu là ai?"

Triệu Nhượng nghe hỏi liền vội vàng giải thích:

"Tôi là bạn học của Hà Lạc Lạc, hai chúng tôi chỉ là quan hệ hữu nghị thuần khiết, tôi thề đấy! Cậu ấy thất tình rồi, nói rằng mình không muốn li hôn, bởi vậy liền lôi kéo tôi đến đây mượn chút rượu để giải sầu. Hiện tại xem ra, cuộc hôn nhân tan vỡ của hai người có thể cứu vãn lại một chút rồi. Huynh đệ, cố lên, tôi xem trọng anh đấy nhé! Lạc Lạc liền giao cho anh đó!"

Dứt lời, Triệu Nhượng liền một hơi mà chạy như khói.

Nếu như ngày hôm sau Hà Lạc Lạc tỉnh dậy mà biết được Triệu Nhượng cứ như vậy mà đem mình bán đi bằng cách này, có khả năng rằng Triệu Nhượng sẽ không còn có thể nhìn thấy thái dương ngày mai nữa. =)))

Khó khăn lắm mới có thể đem được người về nhà thu dọn xong. Nhậm Hào ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Hà Lạc Lạc, nghĩ đến tất cả những việc phát sinh ngày hôm nay, anh rốt cuộc cũng nghiêm túc là chỉnh sửa lại suy nghĩ của mình, liền xác nhận rằng đã có một số chi tiết nhỏ đã bị anh bỏ qua. Thế là tâm anh liền không tự chủ được mà bắt đầu trở nên cuồng loạn, anh cũng biết rằng có một đáp án vô cùng sinh động đã được kết luận ra.

Ngày thứ hai Hà Lạc Lạc liền thức dậy từ trong ngực của Nhậm Hào. Kí ức của cậu ngày hôm qua bắt đầu từ lúc tông cửa chạy ra ngoài xong thì liền trở nên phân mảnh, nhưng mà bất kể như thế nào, tình trạng hiện tại thế này có chút không hợp logic đi.

Thế là hiện tại cậu đang nỗ lực muốn thoát ra khỏi vòng tay của Nhậm Hào, nhưng đối phương chính là sống chết cũng không chịu buông cậu ra.

"Lạc Lạc, lần này anh sẽ không thả em đi nữa."

"Lạc Lạc, anh không muốn em đi Paris, cũng không anh cũng không muốn cùng em li hôn. Đây chính là tiếng lòng chân thành nhất của em, anh xin lỗi, những lời thật lòng này anh nói ra có hơi muộn một chút. Em có thể hay không cho anh thêm một cơ hội nữa.

"Chuyện này là thế nào, Không phải anh có người mình thích sao?" (ngây thơ quá:)))

Thanh âm của chú thỏ mang theo giọng mũi rất uỷ khuất từ trong chăn truyền tới.

Nhậm Hào cười phù một tiếng.

"Hà Lạc Lạc, em thực sự rất ngốc a."

"Người mà anh thích trước giờ vẫn luôn là em a, lúc nhỏ ngay từ lần đầu tiên anh gặp em, anh liền thích em rồi."

"Ah?"

Hà Lạc Lạc ngay lập tức cảm thấy não mình hình như không đủ dùng sao? Kết quả này chính là, cậu vậy mà lại tự ăn giấm của chính mình lâu như vậy?

"Khi còn nhỏ em thật sự rất đáng yêu a, lúc nào cũng vây quanh lấy anh gọi anh là Nhậm Hào ca ca. Sau này khi lớn lên, chỉ mấy năm không gặp, em liền đem toàn bộ sự tình của quá khứ đều quên hết."

"Anh vẫn luôn đợi em tự nhớ lại, nhưng mà em đến cả tính vật định tình cũng quên mất, thực sự quá tuyệt tình rồi."

Nhìn thấy Hà Lạc Lạc mặt vẫn tràn đầy mơ hồ, Nhậm Hào liền xoay người đem khung ảnh ở đầu giường lấy ra, Hà Lạc Lạc có thể nhân ra đây là bức tranh mình đã vẽ khi còn nhỏ, chính là vẽ Nhậm Hào. Chính cậu cũng quên mất đây là bức vẽ năm mình cấp 1 cấp 2 thời điểm còn ngây thơ, phong cách vẽ thực sự non nớt đến không ngờ được.

"Em khi đó em vừa mới tham gia một lớp hội hoạ về, lập tức liền đối với vẽ tranh sinh ra hứng thú rất lớn. Có một hôm em lại hưng phấn kéo tay anh bảo rằng muốn vẽ tranh cho anh, lúc em vẽ xong anh liền khen em rất có tế bào nghệ thuật, còn nói em sau này nhất định sẽ trở thành một nhà nghệ thuật gia."

"Thật không nghĩ tới, bạn nhỏ mà anh vẫn luôn kì vọng hiện tại đã hảo hảo mà trưởng thành rồi, cũng đang rất nỗ lực để trở thành một nhà nghệ thuật gia ưu tú."

Hà Lạc Lạc không thể ngờ tới Nhậm Hào thế mà tới giờ vẫn có giữ bức tranh mà cậu vẽ, những kí ức mơ hồ của ngày còn nhỏ hiện tại cũng dần dần theo bức tranh này, hiện ra mỗi lúc một rõ ràng. Bản thân cậu cũng nhờ vào sự cổ vũ này của Nhậm Hào, mới quyết định đi theo con đường vẽ tranh này. Rõ ràng là đã ngay từ cái thuở ban sơ ấy, câu chuyện của bọn họ cứ như thế đã sinh ra những giao điểm và ràng buột rồi.

Bản thân mình tại sao lại tự quên mất cơ chứ. Cậu tự giận chính mình, cũng trách cả Nhậm Hào cái người đầu gỗ này nữa, sao lại có thể đem bao nhiêu tình ý đều giấu đi lâu như vậy, giấu sâu như vậy.

"Tại sao ngay từ lúc bắt đầu lại không nói cho em biết?"

"Tại sao ngay từ lúc bắt đầu lại đối với em thờ ơ lạnh lùng như vậy?"

"Tại sao anh lại muốn cùng em li hôn?"

Bạn nhỏ với mười vạn câu hỏi vì sao lại tới rồi.

"Hà Lạc Lạc, vào lúc bắt đầu không dám nói với em là bởi vì kết hôn thật ra là tư tâm của anh, lúc đó thực sự vừa hay lại là một cơ hội tốt như vậy, anh cảm thấy nếu như bỏ qua nó, anh thật sự không biết phải làm thế nào để có thể một lần nữa bước vào thế giới của em. Thế cho nên anh mới quyết định đi con đường tắt này, em có nói anh giậu đổ bìm leo cũng không sao, thật ra, là anh đã thỉnh cầu bố mẹ em đồng ý liên hôn, đồng thời cũng hi vọng họ có thể thay anh giữ bí mật. Anh nói rằng anh hi vọng bọn họ cho anh một cơ hội, anh sẽ thật lòng mà đối tốt với em.

"Lúc mới bắt đầu không phải anh đối xử hờ hững với em, bởi vì anh cảm thấy em đối với hôn nhân của chúng ta rất xung đột, sợ rằng em sẽ ghét anh, bởi vậy cho nên anh mới cố gắng giảm bớt những khả năng cùng em gặp mặt."

"Từ trước đến giờ anh chưa từng muốn cùng em li hôn, là do anh giải thích không rõ ràng, anh sai rồi, về sau sẽ không như thế nữa."

"Lạc Lạc, anh cảm thấy anh cứ như là một người thả diều vậy, biết rõ chỉ cần cắt đứt sợi chỉ, để cho em theo gió mà tự do, đối với em đó mới là điều tốt nhất. Nhưng mà anh làm không được, anh không nỡ để em đi, anh rất mâu thuẫn, anh sợ em biết những ý nghĩ riêng lúc ban đầu của anh, nhưng anh lại muốn thử cố gắng một lần, hi vọng em có thể yêu anh."

Hà Lạc Lạc, ngay cả gió cũng biết, anh yêu em.

"Nhậm Hào, em xin lỗi, là do em quá trì độn quá tuỳ hứng. Lâu đến như vậy, mới phát hiện ra anh vẫn luôn một mực ở phía sau em, cưng chiều mà cùng với em làm tất cả những chuyện mà em muốn làm."

Ngập ngừng một chút, bạn nhỏ của anh lại tiếp tục ở trong vòng tay anh mà nói.

"Nhậm Hào, từ trước tới giờ em không hề biết giới hạn cuộc sống của em sẽ như thế nào, tràn ngập những ẩn số mới là sự kì diệu của cuộc sống, không phải sao? Paris đúng là rất tốt, nhưng mà còn lâu mới quan trọng bằng anh."

"Bởi vì anh chính là bầu trời của em, là cơn gió của em."

"Bức tranh này, vẽ không đẹp chút nào, em lại vẽ cho anh một bức khác. Không đúng, về sau em sẽ thật nhiều tranh cho anh."

Đây là nụ hôn thứ hai của bọn họ, sau khi thẳng thắn bộc lộ tình cảm, liền trao nhau một nụ hôn vừa nồng đậm vừa ngọt ngào.

_____

Ở triển lãm tốt nghiệp khoa thiết kế của Đông Đại năm 2020, Hà Lạc Lạc nhờ vào đồ án tốt nghiệp " Vấn phong" của mình đã xuất sắc giành được giải thưởng Thiết kế tốt nghiệp xuất sắc nhất. Lúc bước lên khán đài nhận thưởng, cậu nhìn thầy người mà cậu yêu, đang mặc tác phẩm của cậu, đứng ở dưới sân khấu vỗ tay cho cậu, vì cậu mà hãnh diện.

Giờ khắc này, cậu cảm nhận được một loại hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Mộng tưởng của cậu, cơn gió của cậu, mãi đều sẽ quanh quẩn ở vũ trụ của anh.

"Lần này, em không muốn lại phải đi hỏi cơn gió hư vô cao xa kia nữa."

"Em muốn chính miệng nói với anh rằng, Nhậm Hào, em yêu anh"

END.

_____

Vậy là lại hoàn một chiếc fic nữa rồi. Vỗ tay cho sự năng xuất của bản thân 👏👏

Làm xong rồi tôi mới phát hiện ra, "Nhà của chúng ta" tôi chưa có xem 🥲 Phim của Triệu lão đệ tôi cũng chưa có xem 🥲

Phải relax vài hôm để xem cho hết thôiiii. Hẹn gặp các cô ở fic khác nhaaa 🥰