Chương 10

Mọi người đều kinh hãi.

Ngay cả thần trí của mẹ tôi cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Bố lao tới và kéo anh trai ra.

Mẹ ôm Chu Tiếu Tiếu vào lòng, có chút hoảng sợ.

Nhưng anh tôi đột nhiên phát điên và muốn lao tới g i ế t c h ế t cô ta đó.

Bố tôi gọi bảo an đến khống chế anh ta.

"Đừng cản con, để con gi ế t ch ế t nó! Chính nó đã gi ế t ch ế t Sam Sam!"

"Là nó tự làm gãy tay mình, sau đó lại đổ oan cho Sam Sam!"

"Cũng chính nó là kẻ đầu sỏ dẫn dụ người khác bắt nạt Sam Sam, sau đó lại tố ngược lại là Sam Sam ở trường ăn hϊếp người khác!"

"Hơn nữa, kẻ gi ế t Sam Sam không ai khác chính là anh trai ruột của nó!"

"Yến Sâm, con nói gì cơ?"

Bố mẹ tôi nhìn anh trai tôi với vẻ mặt khó tin.

Anh tôi khóc đến khàn giọng.

"Bố, mẹ, hai người có biết không? Thằng s ú c v ậ t đó còn bán đoạn phim vấy bẩn Sam Sam trên web đen!"

"Con đều nhìn thấy cả rồi!"

"Con chứng kiến cảnh họ đánh Sam Sam một cách dã man, dùng đ i ệ n ch í ch Sam Sam, l à m nh ụ c Sam Sam, cuối cùng còn đánh ch ế t con bé..."

"Con đã chứng kiến cả rồi, Sam Sam ch ế t th ả m lắm!"

"Cuộc gọi cuối cùng của con bé là nhờ con giúp đỡ, nhưng con lại không kiên nhẫn mà cúp máy..."

Chu Yến Sâm đau đớn quỳ xuống.

Khóc nhiều đến mức không thể tự chủ được.

Cảnh sát đến và tra hỏi Chu Tiếu Tiếu rất nhiều, anh trai bị đưa đến đồn cảnh sát.

Nhưng Chu Tiếu Tiếu không dám quy trách nhiệm cho anh trai.

Cô ta không dám đoạn tuyệt quan hệ với Chu gia, nếu không có nhà họ Chu thì cô ta chẳng là gì cả.

Không có anh trai, cô ta vẫn còn bố mẹ.

Trong bệnh viện, bố tôi không đến, mẹ tôi vẫn ở như trước túc trực bên giường Chu Tiếu Tiếu.

"Mẹ, mẹ phải tin con, con thực sự không làm gì cả!"

Mẹ gật đầu: “Mẹ tin con.”

Chu Tiếu Tiếu an tâm mà ngủ.

Mẹ lấy ống tiêm ra tiêm hai ống khí vào đầu ống truyền.

Mẹ vén tóc Chu Tiếu Tiếu ra sau hai bên tai cô, dịu dàng trìu mến nói: “Tiếu Tiếu, ngủ đi nhé…”

Chẳng mấy chốc, màn hình bắt đầu báo động.

Âm thanh chói tai đã thu hút các bác sĩ và y tá.

Họ thực hiện cứu hộ khẩn cấp cho Chu Tiếu Tiếu.

Mẹ ngồi cạnh tôi đơ ra như khúc gỗ, đôi mắt trống rỗng với nụ cười trên môi.

Chu Tiếu Tiếu chưa chết.

Thuyên tắc khí đã làm tổn thương dây thần kinh của cô ta, cô ta bị liệt từ cột sống cổ trở xuống. “Đây có lẽ là ý trời…”

Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta.

Lần đầu tiên, trong mắt Chu Tiếu Tiếu hiện lên vẻ sợ hãi.

Cô ta không gọi cảnh sát, thứ nhất là vì không có chứng cứ, thứ hai là vì cô gọi cảnh sát đến bắt nhà họ Chu, cô ta sẽ cứ như vậy nằm chờ chết.

Cô ta hy vọng một ngày nào đó nhà họ Chu sẽ thức tỉnh lương tâm chữa khỏi bệnh cho cô.

Cảnh sát đã bắt được hai tên cặn bã đó, còn anh tôi lại đâm chết hai tên cặn bã đó.

Lần này anh ta thực sự đã bị tống vào tù.

"Yến Sâm đã báo thù cho con, mấy năm nữa nó mới có thể tới thăm con.”

Mẹ lau bia mộ của tôi.

Hàng ngày, bà ấy đều đến nghĩa trang để gặp tôi.

Trò chuyện với tôi và kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra gần đây.

Bà ấy nói rằng bà ấy sẽ chăm sóc Chu Tiếu Tiếu thật "tốt" và khiến cô ta sống không bằng ch ế t, không cử động được, mỗi ngày đều phải nhận tình yêu thương được người ta bố thí cho.

Trên môi bà nở một nụ cười nhưng đôi mắt lại trống rỗng.

Tôi nhìn mái tóc đen của bà ấy dần dần nhuốm màu sương bạc.

Chỉ mới vài ngày, bà từ một phụ nữ trung niên xinh đẹp trẻ trung trở thành một người phụ nữ mang đầy nét thăng trầm như vừa đi qua cả một đời người.

Thỉnh thoảng bố tôi cũng đến cùng với bà ấy.

"Ông nói xem, nếu ban đầu chúng ta không đưa con bé quay về nhà họ Chu, con bé bây giờ chắc hẳn sẽ sống rất tốt nhỉ?"

Câu hỏi này, ông ấy không cách nào trả lời được.

"Trời trở lạnh rồi, chúng ta về thôi."

Tôi nhìn họ rời đi.

Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có được một ngôi nhà của riêng mình, một khối vuông nhỏ, không ai có thể tranh giành với tôi.

Tráng Tráng được ch ô n cạnh tôi.

Tráng Tráng ngốc của tôi cuối cùng cũng tìm thấy tôi rồi.

Nó đang vẫy cái đuôi to tròn và vui vẻ chạy quanh tôi.

Tôi nhặt quả bóng đã g i ế t ch ế t nó và ném ra xa.

Nó vui vẻ chạy theo.

Trước đây tôi từng ước rằng có thể cho Tráng Tráng một chốn riêng.

Không ai có thể xúc phạm hay đối xử tệ với nó, để nó chạy nhảy tự do trên bãi cỏ.

Bây giờ, điều đó cuối cùng đã được thực hiện.

Một ngày nọ, tôi nhìn thấy anh trai mình.

Anh ta đứng trước bia mộ của tôi, nhìn chằm chằm về phía tôi và Tráng Tráng, như thể anh ta có thể thấp thoáng nhìn thấy được chúng tôi trong chốc lát.