Chương 3

"Mười triệu!"

Bố tôi ra giá mua vụ bê bối của tôi.

Có lẽ cả đời này ông ta cũng không nghĩ tới, đây là số tiền mua mạng sống của con gái ruột ông ta.

Hai tên cặn bã này có lẽ sau khi nhận được tiền đã bỏ xứ mà đi.

Bọn họ gọi cho tôi rất nhiều cuộc, nhưng không có ai bắt máy.

Bố tôi cuối cũng không chịu đựng được nữa đã mở cuộc họp gia đình.

"Kể từ hôm nay trở đi, Chu Sam sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Chu chúng ta! Không ai được để nó bước vào cửa nhà này!"

Mẹ cũng hoàn toàn thất vọng về tôi.

“Sao tôi có thể sinh ra một đứa con gái như thế này? Sau này đừng nhắc đến nó trước mặt tôi, đem đồ đạc của nó vứt hết đi…”

Bà ấy thở dài một lúc lâu, như thể đã tận tâm tận lực làm hết những điều có thể với tôi.

Linh hồn tôi bay lơ lửng trước mặt bọn họ, bi thương tột cùng.

Bố, mẹ, hai người có từng nghĩ qua là con bị oan hay không?

Hai người có thật sự quan tâm tới sự sống chết của con hay không?

Đáp án quá rõ ràng, bọn họ chưa từng!

Lúc này, anh trai cũng nhận được điện thoại từ bạn mình.

"Anh Chu, con chó này của anh còn cần không? Ngày nào cũng sủa inh ỏi, đã có người báo cáo tôi làm phiền người dân xung quanh!"

"Không cần nữa! Mặc cậu xử lí!"

Mặc cậu xử lí?

Sao lại bỏ mặc cho người khác tự xử lí?

Tôi thực sự rất sợ hãi.

"Chu Yến Sâm, anh không thể làm vậy được!"

Tôi gào khản cả giọng, nhưng đáng tiếc, không mảy may chạm đến được anh ta.

Tôi muốn cứu Tráng Tráng, nhưng tôi thậm chí còn không thể tiến lại gần bọn họ trong phạm vi 100m!

Tại sao tôi lại vô dụng thế chứ!

Không cứu được bản thân thì cũng thôi đi, tại sao đến cả Tráng Tráng cũng không cứu được?



Dấu vết của tôi ở ngôi nhà này đã bị xóa sạch hoàn toàn, ngay cả những bức ảnh tôi chụp cùng bọn họ cũng không để lại, cứ như thể tôi chưa từng đến ngôi nhà này vậy.

Để ăn mừng, Châu Tiếu Tiếu đã mời bạn bè đi mua sắm.

Mẹ tôi nhờ dì giúp việc giặt ga trải giường, sàn nhà và rèm cửa để giải trừ những điều xui xẻo mà tôi đã mang đến.

Khăng khăng cho rằng là tôi không biết điều.

Điện thoại cuối cùng cũng mở nguồn.

Bấm máy gọi đi.

Cuộc gọi đầu tiên là gọi cho mẹ tôi.

Gương mặt hiền lành phúc hậu của mẹ chợt trở nên u ám.

Bố và anh trai đến xem với vẻ lo lắng.

Bố tôi: "Nó còn có mặt mũi mà gọi về đây!"

Anh trai: “Chuyện này để con giải quyết.”

Mẹ tức giận ném điện thoại cho anh trai rồi một mình đi lên lầu.

Vì cuộc gọi của tôi, tâm trạng vui vẻ cả ngày của bà ấy bị dập tắt.

Điện thoại cúp máy, lại gọi đến số bố tôi.

Bố tôi ngay lập tức cúp máy.

Ông vỗ vai anh trai dặn dò: "Con xử lí cho tốt, đừng để nó ở bên ngoài bôi xấu nhà họ Chu chúng ta! Một đứa con hoang chui ra từ trại trẻ mồ côi như nó có thể làm được gì chứ!"

Một đứa con hoang chui ra từ trại trẻ mồ côi?

Rõ ràng con mới là con ruột của hai người.

Anh trai gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Bố đuổi kịp vội đỡ lấy mẹ: "Giận cái gì chứ? Cứ coi như là chúng ta chưa từng sinh ra nó là được!"

Quả nhiên, trong chốc lát, điện thoại anh tôi reo lên.

Anh ta lại đắn đo, sau đó vẫn bắt máy trước lúc điện thoại kịp tắt.

Anh ta nói với giọng hoàn toàn thờ ơ:

"Chu Sam, chuyện tốt mà mày làm ra mày tự biết rõ đi, sau này đừng gọi về đây nữa! Mày tốt nhất nên ngoan ngoãn biết điều, đừng có mà đi tung tin đồn gây rắc rối, bôi nhọ nhà họ Chu! Nếu không thì, chắc mày cũng biết thủ đoạn của tao rồi nhỉ?"

Thủ đoạn gì?

Nhốt vào phòng tối, sau đó tra tấn đến chết?

Người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ sững sờ trong giây lát.

"Xin chào, đây là Cục Cảnh sát…”

“Vào lúc 3 giờ chiều nay, chúng tôi tìm thấy một thi thể nữ trong một nhà kho ở ngoại ô phía Nam thành phố.”

Trên thi thể không có giấy tờ tùy thân, chỉ có duy nhất chiếc điện thoại này.

Không khí,

đột nhiên lặng như tờ.